Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 286: Gặp chuyện bất bình




     Trên bờ.

Tô Đình rời sông Cảnh Tú, cùng tiểu tinh linh tìm được xe ngựa, thu lại Ngũ Hành giáp.

Hai con ngựa nhi đã thành tinh, năm con tiểu quái dưới đáy xe cũng có đạo hạnh dần dần tăng cao.

Tuy nói bây giờ Tô Đình có đạo hạnh bất phàm, trong lúc tranh đấu thì mấy con tinh quái này đều không có bao nhiêu tác dụng, nhưng con ngựa thành tinh, kéo xe bình ổn có lực, chạy đường dài cũng không mệt mỏi, về phần năm con tiểu quái, lại có thật nhiều tác dụng khác.

"Lần này giết chết Đỗ Hằng rồi, không đoạt được bao nhiêu bảo bối, không ngờ trong lúc giết Đỗ Hằng lại hiện ra phong thái bất phàm của ta, sau đó khiến thần sông triệu kiến, thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt."

Tô Đình vỗ vỗ tiểu tinh linh, cười ha ha nói: "Lần này ngươi đi theo Tô mỗ, cũng kiếm được nhiều lợi, thu được thần pháp, bản lĩnh ngày sau sẽ càng ngày càng cao."

Tiểu tinh linh hừ hừ nói: "Rõ ràng là ngươi đi theo ta, mới là kiếm lợi lớn. . ."

Nàng nói như vậy, trong lòng lại có thật nhiều suy nghĩ, nghĩ đến ngày sau tu luyện thần pháp có thành tựu, bản lĩnh vượt qua Tô Đình, lúc đó sẽ bắt hắn làm tọa kỵ cho nàng.

Tô Đình lại không nhiều lời, chỉ là nhìn về phía huyện Cảnh Tú.

Dù lúc này đã cách huyện Cảnh Tú rất xa xôi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hương hỏa ở nơi đó cường thịnh thế nào, người người ca hát ầm ĩ.

Những phàm trần bách tính này thờ phụng thần linh, bái tế hương hỏa cả đời cũng chưa từng nhìn thấy Chân Thần.

Mà Tô mỗ lại được thần linh chúc phúc.

"Được trời ưu ái cũng chỉ như thế mà thôi."

Tô Đình khẽ cảm thán.

——

Lúc này Tô Đình vốn cân nhắc chuyện có nên đi về phía Lạc Việt Quận, tìm được Tùng lão, hơi dò xét một thoáng. . . Dù không dò ra cái gì, cũng coi như hồi hương khoe khoang một phen.

Tốt xấu gì bây giờ Tô mỗ cũng coi như Thượng nhân, muốn chỉ điểm cho Tùng lão, chỉ điểm cho Thanh Bình cũng dư xài.

Chỉ là cân nhắc đến tác phong ngày thường của tên Quỷ Tăng kia, Tô Đình lập tức bỏ đi suy nghĩ này.

Dù tên Quỷ Tăng kia gần đây làm việc đã thu liễm rất nhiều, nhưng khó tránh được đến một số thời khắc sẽ dùng quỷ quái để đả thương người khác, hoặc sát hại tính mệnh.

Sớm ra tay tru sát Quỷ Tăng, tránh chuyện sau này còn có người mất mạng dưới tay Quỷ Tăng kia.

Quốc sư thế cũng đã nói, nếu hắn làm việc chậm trễ, để Quỷ Tăng làm ác lần nữa, thì những tội ác kia sẽ tính lên trên đầu Tô mỗ.

"Làm chúa cứu thế cũng không dễ dàng gì."

Tô Đình thở dài một tiếng, ngồi trên xe ngựa, chạy về hướng Quỷ Tăng đang ở.

Bây giờ hắn đã thành tựu Âm thần, pháp lực ngưng tụ thành, chính là thượng nhân, đã có thể tích cốc, cũng không cần giống như lúc trước, mỗi ngày ba bữa cơm đều phải dừng xe chuẩn bị.

Mà khoanh chân ngồi trong xe ngựa là có thể vận công tu hành, cũng tránh được việc mỗi đêm phải ngủ ngoài trời hoang dã.

Dù sao hai con ngựa này đã là tinh quái, kéo xe hành tẩu như vậycũng sẽ không mệt mỏi, mà cũng không cần Tô Đình điều khiển phương hướng, thỉnh thoảng chỉ dừng lại gặm chút cỏ xanh để đỡ đói.

Cứ như vậy, lộ trình tiến lên mỗi ngày cũng không chậm gì.

Về phần tiểu tinh linh, nàng vẫn luôn tu hành thần công, ngay cả tiểu bạch xà mà nàng cũng không để ý tới, để tiểu bạch xà rất phiền muộn.

Ngược lại là năm con tiểu quái kia, khiến người ta rất bớt lo, có việc thì tản ra bốn phía, đợi bắt được con mồi ăn no bụng rồi lại trở lại dưới đáy xe ngựa, không cần Tô Đình quan tâm.

"Vị tiểu ca kia. . ."

Xe ngựa đang tiến lên, bỗng nhiên nghe thấy bên đường truyền tới tiếng gọi của một lão giả.

Tô Đình ngừng xe xuống ngựa, nghiêng đầu nhìn lại, thấy ở dưới sườn đất bên trái đường là một mảnh hoa màu, mà người vừa lên tiếng nói chuyện là một lão hán trồng trọt trong ruộng kia.

Lão hán này cả người đầm đìa mồ hôi, tóc hoa râm, nhìn diện mạo cùng huyết khí, độ tuổi cũng tầm hơn sáu mươi rồi.

Dù đây là thời thái bình thịnh thế, nhưng người thường có thể sống đến ngoài sáu mươi tuổi, cũng xem như khá trường thọ.

Dù sao bảy mươi chính là cổ hi, người sống đến bảy mươi tuổi, xưa nay hi hữu.

Chỉ là, mặc dù tuổi ông lão đã già nua, nhưng hiển nhiên gia cảnh không tốt, tuổi này rồi mà vẫn phải xuống đồng làm việc, mệt nhọc khốn khổ, chỉ khi không động được mới có thể ngừng.

"Lão bá gọi ta sao?" Tô Đình lên tiếng nói.

"Tiểu ca đi dọc theo con đường này, có đi qua Mục Dương Sơn không?" Lão hán hỏi.

"Ta muốn đi Thành Mộ Dương, đúng là phải đi qua Mục Dương Sơn." Tô Đình hơi khẽ gật đầu, lại nghi ngờ nói: "Có việc gì sao?"

"Con đường này có hai lối rẽ, lão hán khuyên ngươi, vẫn không nên đi đường cái, nên đi vòng qua Mục Dương Sơn."

"Vì sao? Chẳng lẽ nơi đó có gì chặn đường không đi được?"

"Nơi đó là đầm rồng hang hổ." Lão hán lộ ra vẻ sợ hãi, nói ra: "Năm ngoái có một đám giặc cỏ ở đâu tới, coi Mục Dương Sơn là sơn trại, gần đây luôn luôn cản đường ăn cướp, có không ít người gặp tai vạ. . . Nghe nói năm nay quan phủ muốn vây quét, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh, sợ là chúng cũng có cấu kết cùng quan phủ."

"Có một đám ăn cướp?" Tô Đình sáng mắt lên.

"Đám cướp kia đều là kẻ liều mạng, ngươi lẻ loi một mình, lại cưỡi ngựa xe, nếu vận khí không tốt, thật sự gặp phải thì làm thế nào?"

"Không có việc gì không có việc gì. . ." Tô Đình vốn muốn nói mình có võ công, nhưng nói như vậy sợ cũng không ổn, nên chỉ nói: "Ta sẽ đường vòng đi."

"Như vậy cũng tốt. . . Như vậy cũng tốt. . ."

Lão hán gật gật đầu.

Tô Đình đánh ngựa đi, tiện tay vung lên, lập tức có một thỏi ngân lượng rơi trên tay, sau đó thả tới trước người lão hán.

Không đợi lão hán kịp phản ứng, Tô Đình đã đánh ngựa đi xa.

Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà lại cho người ta ngân lượng?"

Tô Đình cười nói: "Người tốt luôn có hảo báo."

Tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, lại nói: "Nhưng ngươi đúng là quỷ hẹp hòi, vì sao không cho thỏi vàng?"

Sắc mặt Tô Đình đen đi, nói: "Ngân lượng có giá trị không nhỏ, đủ để cải thiện sinh hoạt một nhà lão hán, nhưng cũng không đến mức làm người đỏ mắt, về phần vàng, xem như một khoản tiền lớn, khó tránh khỏi sẽ bị người nhớ thương."

Sau khi nói xong, không đợi tiểu tinh linh đặt câu hỏi, hắn lại lấy từ trong xe ngựa ra mấy cái chén ngọc chén vàng, chính là có được từ Tô gia ở Khảm Lăng.

Hắn gọi năm con tiểu quái đến, đẩy những vật này tới, nói: "Treo mấy đồ chơi này ở đầu xe ngựa đi."

Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Ngươi muốn treo những vật này ở ngoài xe ngựa? Như thế có phải quá rêu rao hay không?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Người tu hành chúng ta, hành tẩu bên ngoài, chính là một kiểu phô trương."

Sau khi nói xong, trong lòng của hắn có chút chờ mong, tiếp tục đi dọc theo con đường này, tiến lên phía trước.

Đi nửa ngày, cũng không thấy ăn cướp đâu.

"Quái lạ."

Tô Đình buồn bực nói: "Đám gia hỏa này sao không đến cướp ta, chẳng lẽ đều đã hoàn lương sao?"

Đây có lẽ là một đám phỉ lười biếng, không chăm chỉ nhìn chằm chằm trên đường này.

Cũng có thể là một đám ban phỉ, phân chia thời gian mỗi ngày để tới canh chừng sao.

Nhưng thấy thế nào thì cũng không chuyên nghiệp.

Tô Đình có chút tiếc nuối, gần như sắp muốn đi qua đoạn đường núi này, nhưng lúc này chợt nghe được tiếng la hét.

Đây không phải là Tô Đình bị người mai phục.

Mà là phía trước có người đang chém giết lẫn nhau.

Nhìn từ xa lại là một nữ tử cầm lợi kiếm, toàn thân nhuốm máu, thân hãm trùng vây.

Ở xung quanh nàng, có gần hai mươi nam tử, cầm đao rìu to bản, trường mâu dao phay, vây quanh nữ tử này, ra sức chém giết. Mà trên mặt đất, đã có bảy tám người nằm, có mấy người không nhúc nhích, có mấy kẻ còn đang kêu rên, có người thì đã thoi thóp.

Nhưng ổ đạo tặc này hiển nhiên là có thủ lĩnh, mà cũng có mấy phần võ nghệ.

Tuy nói nữ tử này võ nghệ không tính quá thấp, nhưng giờ này khắc này, hiển nhiên là có chút kiệt lực.

"A..., Tô Đình, ngươi còn không nhanh lên đi, anh hùng cứu mỹ nhân!" Tiểu tinh linh kinh hô thành tiếng, chỉ về đằng trước, nói: "Có người ở phía sau muốn đánh lén."

"Không đi!" Tô Đình hừ một tiếng, lắc đầu nói: "Xen vào việc của người khác, cho tới bây giờ sẽ chết nhanh, Tô mỗ luôn luôn khiêm tốn làm người, tuyệt không gây chuyện."

"Tô Đại Ngưu!" Tiểu tinh linh nói: "Ngươi thế mà thật sự muốn thấy chết không cứu?"