Bên trong thôn trang tàn tạ.
Tô Đình tiện tay bắt giữ ba tiểu đạo sĩ, dọa bọn hắn một chút, cảm thấy khá thú vị.
Ba tiểu đạo sĩ này đều có vết tích tu hành, chỉ là không có khí tức nhập môn, chắc môn phái của bọn hắn cũng chỉ là đạo phái bình thường.
"Ba tiểu tử các ngươi, không có việc gì lại chạy tới bên này làm gì?"
Tô Đình nhìn xuống ba người, hỏi một tiếng.
Tiểu đạo sĩ có diện mạo non nớt nhất, bình thường chắc là già mồm nhất, lập tức muốn trả lời, nhưng lời đến khóe miệng, lại nhận rõ tình thế trước mắt nên vội vàng nuốt xuống.
Tiểu đạo sĩ đứng ở giữa lúc này mới vội vàng trả lời: "Sư huynh đệ chúng ta là đệ tử của đạo quan phía trước, nghe nói nơi đây có bảo vật, muốn đến tìm. . . Nhưng đi mấy ngày, lúc tới gần Ly Giang, nghe nói bảo vật đã bị người khác lấy mất, mà khi đó, trên núi ngoài núi còn có thật nhiều nhân vật có đạo hạnh cao thâm, chúng ta không dám tới gần núi."
Tô Đình chậc chậc nói: "Vậy bây giờ làm sao lại vào núi?"
Tiểu đạo sĩ này vội vàng đáp: "Nghe nói cao nhân trong núi đều đã rời đi, cũng còn có rất nhiều người táng thân ở đây, sư huynh đệ chúng ta muốn tới nhặt xác cho bọn hắn. . ."
Tô Đình giống như cười mà không phải cười, nói: "Trong núi có rất nhiều mãnh thú, thi thể của bọn hắn tự có chỗ, không làm phiền tới các ngươi. Theo như lời các ngươi nói thì mấy người các ngươi đến để phát của cải người chết?"
"Khụ khụ khụ. . ."
Tiểu đạo sĩ ngượng ngùng nói: "Lời không thể nói như vậy, sư huynh đệ chúng ta mặc dù có chút suy nghĩ kiếm tiện nghi, nhưng giúp người ta nhặt xác cũng là thật. Mà chúng ta cũng cảm thấy, dù cơ duyên trong núi này bị người khác lấy mất, lỡ may lưu lại một chút nước canh, đối với ba người chúng ta cũng là cơ duyên to lớn."
"Ha ha, ba người các ngươi cũng thật thú vị."
Tô Đình cười nói: "Thôi được, ta lưu các ngươi một mạng, tạm thời không luyện đan, chỉ là có mấy lời muốn hỏi các ngươi, nếu đáp án không thể để ta hài lòng, đến lúc đó nhất định sẽ bắt các ngươi luyện đan."
Ba tiểu đạo sĩ lập tức bị dọa đến mức sắc mặt không còn chút máu.
Tiểu tinh linh thấy thế, mười phần khinh thường, lặng lẽ nói với tiểu bạch xà: "Ba tên này quá nhát gan, ngươi không biết, lúc ta mới vừa gặp gia hỏa này, hắn trực tiếp chính dùng đao chỉ vào người của ta, ta đều không hề lộ vẻ sợ hãi, trong đầu mười phần tức giận, mới xuất thủ một cái, đã suýt nữa đánh ngã hắn, về sau hắn mới ngoan ngoãn làm tọa kỵ của ta."
——
Ba tiểu đạo sĩ này là đệ tử trong đạo quán gần đây.
Toà đạo quan này cũng có chút danh tiếng ở xung quanh.
Chỉ là với tầm mắt hiện tại của Tô Đình, nghe ba tiểu đạo sĩ kia nói cũng đã suy đoán ra ngay cả vị chưởng môn đạo quan kia, chỉ sợ cũng khó khăn lắm mới nhập môn, ngay cả cánh cửa tầng hai đều không thể sờ đến, chỉ là trong cơ thể có nuôi một sợi chân khí, giúp kéo dài tuổi thọ, phong độ phi phàm, được bách tính coi như thần tiên.
Về phần toà sơn thôn này, ba cái tiểu đạo sĩ cũng biết chân tướng.
"Nghe nói toà sơn thôn này vốn được gọi là Lê thôn, từ nhiều năm trước đã có."
Tiểu đạo sĩ ở giữa thấp giọng nói: "Chỉ là về sau trong sơn thôn sinh ra một đại nhân vật, thế là gà chó cùng lên trời, giúp người trong thôn đều tiến vào trong thành phía trước. Sau đó thôn trang này biến thành hoang phế. . . Chỉ là đây là lần đầu tiên."
Tô Đình cau mày nói: "Lần đầu tiên?"
Tiểu đạo sĩ vội giải đáp, nói ra: "Căn cứvào truyền thuyết, mấy trăm năm thôn trang kia đã hoang phế, nhưng hai, ba trăm năm trước, lại có một nhóm dân chạy nạn, chạy đến nơi này, vừa lúc ở nơi này xây dựng thôn trang, nhưng về sau không biết thế nào, trong thôn lại ra một số chuyện, nên bọn hắn đều dọn đi rồi. . . Đó là sư phụ nói, đến bây giờ hẳn là đã hơn trăm năm."
Tô Đình càng thêm buồn bực, nhìn về phía Lê sơn một chút, khẽ nhíu mày, trong lòng suy tư.
Ba tiểu đạo sĩ này hiểu biết có hạn, đều là truyền ngôn xung quanh, kì thực cũng cũng không thể chứng thực thật giả.
Tô Đình cũng tìm không thấy đầu mối gì, muốn tra hỏi tiếp nhưng ba tiểu đạo sĩ này lại hoàn toàn không biết.
Tô Đình nhìn kỹ lại, ba tên này cũng không giấu diếm, là thật sự không biết gì thêm, hắn lập tức thấy bất đắc dĩ.
"Được rồi, cứ như vậy đi."
Tô Đình phất phất tay, nói: "Bản tọa cũng không bắt các ngươi luyện đan, chỉ là chuyện Lê sơn thì các ngươi không nên suy nghĩ nhiều, mặc dù người tu hành bên trong đều rời đi, nhưng tinh quái yêu vật cũng có không ít, chỉ cần có một con hổ báo thành tinh xông ra là ba người các ngươi sẽ vừa vặn hợp thành một ngày ba bữa, cũng không cần đi đưa bữa ăn đâu."
Ba tiểu đạo sĩ nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Tô Đình nói ra: "Nói đến thế thôi, muốn đi chịu chết hay không là chuyện của chính các ngươi, bản tọa cũng lười quản các ngươi. . . Chỉ là có một điểm nhắc nhở này, nếu các ngươi muốn nhặt nhạnh chỗ tốt trên thân người chết thì có thể miễn đi."
Tiểu đạo sĩ bên trái buồn bực nói: "Vì sao?"
Tô Đình cười lạnh, nói: "Cả tòa Lê sơn, tuyệt đại bộ phận người tu hành đều chết trước mặt Tô mỗ, nếu còn chỗ tốt gì có thể lưu lại cho các ngươi nhặt nhạnh thì bản tọa còn mặt mũi nào để tiếp tục hành tẩu thiên hạ?"
Trong Lê sơn, hắn sớm cùng tiểu tinh linh lật tung một lần, vật trên thân những người tu hành kia đã sớm bị Tô Đình lấy đi, ngay cả pháp y đều bị lột.
Tuy nói trong đó có mấy vật không tính là pháp khí, nhưng Tô mỗ có cái túi có thể chứa không ít vật, lại không vướng víu gì.
Những vật này cũng coi như có còn hơn không nha.
——
Đuổi ba tiểu đạo sĩ kia đi.
Tô Đình đi tới đi lui trong thôn trang hoang phế này, cũng không thấy một chút mánh khóe nào.
Có lẽ trong lời nói của Sơn Thần không có có thâm ý gì khác?
Lại hoặc là, trong lời nói của Sơn Thần không phải chỉ toà thôn xóm hoang phế này?
"Có chuyện gì thì nói thẳng nha, quanh co lòng vòng làm gì?"
Tô Đình nhìn Lê sơn một chút, thở ra một hơi, nói: "Ngài muốn hiện thân nói rõ cùng ta không?"
Tiểu tinh linh lẳng lặng đợi một chút, phát hiện không có động tĩnh gì, bất đắc dĩ nói: "Xem ra người ta cũng không để ý đến ngươi."
Tô Đình giang tay ra, nói: "Ta đây chính là tín nhiệm tôn thần, mới tận tâm tận lực tìm kiếm manh mối như thế. . . Thôi, lại lục soát một vòng, thực sự không được, thì đợi đêm xuống, ta để Âm Thần đảo qua một lần."
Nếu như bóng đêm giáng xuống, Âm Thần tuần sát mà vẫn không có dị trạng gì, như vậy thì thật sự có thể rời đi.
——
Vào đêm.
Trong sơn thôn, yên tĩnh im ắng.
Ngẫu nhiên có tiếng sâu bọ khe khé.
Ngẫu nhiên có gió đêm thổi quét qua cỏ cây, phát ra âm vang âm u.
Nhưng đa số là im ắng tĩnh mịch có phần làm người ta sợ hãi.
Nhất là loại thôn xóm sơn dã này, giống như có vô số âm hồn, làm người ta e ngại.
Chỉ là Tô Đình làm người tu hành, lá gan cũng lớn thêm không ít, ánh mắt liếc nhìn, mười phần sắc bén.
Hắn ngồi xếp bằng, mệnh tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà hộ pháp, lại thả Ngũ Hành giáp trước người, để phòng bất trắc.
Hắn cũng biết, có lẽ thần Lê sơn vẫn luôn nhìn tới nơi này.
Nhưng từ trước đến nay Tô Đình luôn cẩn thận, nơi đây không biết có gì huyền diệu, giả sử như có nguy hiểm gì, dù sao vẫn phải dựa vào chính mình mới thỏa đáng.
Hắn có chút cẩn thận, chuẩn bị thỏa đáng xong rồi mới muốn để Âm Thần xuất thể.
Nhưng hắn mới vừa nhắm hai mắt, lại nghe tiểu tinh linh kinh hô một tiếng.
"Mau nhìn!"