Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 327: Chùng sinh xem ta như đạo




     Vào đêm.

Trăng sáng sao thưa.

Ban đêm có gió, gợi lên tầng mây, che đậy ánh trăng.

Qua thật lâu sau, đám mây mới dần tan, lộ ra trăng sáng trên cao.

Ánh trăng như nước, nhu hòa như sa.

Thôn trang tàn tạ, gạch ngói sụp đổ, bụi cỏ tươi tốt, dây leo sinh trưởng tốt, khắp nơi đều là rêu xanh, ở dưới ánh trăng, dường như được bao phủ một tầng ánh sáng mê người.

Tựa như ảo mộng, khiến người trầm mê vào trong đó.

Lúc này tiểu tinh linh kinh hô một tiếng, chỉ về phía trước.

Nơi đó đã xem như phạm vi bên ngoài thôn xóm.

Tô Đình nhìn lại, bỗng nhiên chấn động.

Chỉ thấy dưới ánh trăng có thêm hai bóng người.

Cảnh tượng dưới ánh trăng hoàn toàn khác lúc trước.

Phía trước vốn là dây leo cỏ dại, trong nháy mắt lại là một mảnh đất trống bên rừng.

Ở mảnh đất trống này có tảng đá, một người ngồi xếp bằng trên đó, không nhìn rõ diện mạo, không thấy rõ dáng người, nhưng dưới ánh trăng lại lộ ra vẻ phiêu dật xuất trần, uyển như thần tiên.

Người này từ từ lên tiếng, giọng nói trong như suối mát, giống như đang luận đạo.

Phía trước là một Sơn Tiêu, cực kỳ giống viên hầu, ngồi xổm nghe giảng, không dám lười biếng, tựa như học sinh nghiêm túc cầu học, khi thì mê mang, khi thì rõ ràng.

Một màn này, in thật sâu dưới ánh trăng.

——

"Người tu đạo trên thế gian, đều cần nuôi tinh, luyện khí, tồn thần, điều hòa Long Hổ, bắt khảm điền cách."

"Tranh luận nguồn nước là thanh hay trọc, phân chia khí hậu là sớm hay tối."

Người ngồi xếp bằng trên mặt đá dưới ánh trăng kia, chầm chậm nói ra, trên tay chỉ điểm, lo lắng nói: "Thế nên muốn thu chân nhất, sát nhị nghi, liệt tam tài, phân tứ tượng, biệt ngũ vận, định lục khí, tụ thất bảo, tự bát quái, hành cửu châu."

"Trong đó, lại phải phân hai mươi bốn tiết khí, biết Thiên can địa chi. . ."

Người này ngừng lại một chút, nhìn về phía viên hầu trước mắt, nói ra: "Như thế, Ngũ Hành điên đảo, Âm Dương đổi luyện, mới có thể luyện thành một đạo quả Tiên gia."

Viên hầu lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ được chuyện lại phức tạp như thế.

"Những kiến thức này không vội trong một ngày, có thể ghi nhớ lại đến sau này chậm rãi nghiên cứu đạo thư mà lĩnh ngộ, ta cũng có thể từng bước dạy bảo cho ngươi, giải thích cho ngươi. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi pháp môn hô hấp thổ nạp."

Người kia nói: "Ngươi lại nghe kỹ. . ."

Sơn Tiêu nín thở, tĩnh tâm lắng nghe.

Tô Đình cũng không khỏi nín thở, sợ phát ra âm thanh gì, đã quấy rầy cảnh tượng trước mắt.

Tiểu tinh linh che miệng, mở to hai mắt nhìn, nhìn người mông lung như trăng kia, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thân thiết.

Tiểu bạch xà cũng hiểu biết đây là cơ duyên khó được, thế là cũng vươn đầu ra, cẩn thận quan sát, tinh tế lắng nghe.

——

Trong Lê sơn.

Sơn Thần đứng dậy, hai mắt nhắm lại, trong mắt dường như bắn ra hào quang dị thường.

Vẻ mặt hắn biến ảo, qua hồi lâu sau, rốt cục thở ra một hơi.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu."

"Trong mơ hồ kia, miễn cưỡng phát hiện đạo vận, chỉ cần có cơ duyên, mới có thể khiến nó hiển hóa."

"Thiếu niên này. . . Hay là thần thai kia lại có thể làm đạo vận hiển hóa cơ duyên."

Ánh mắt Sơn Thần lấp lóe, thật lâu sau, cuối cùng lại cúi người hành lễ.

Giữa thiên địa, vạn vật sinh linh, từ Thần Tiên Yêu Ma, cho tới sâu kiến âm hồn, đều nằm trong thiên địa, thuộc về đại đạo.

Nhìn thấy cảnh này, giống như xem đạo.

Có thể xem đạo, chính là có thể ngộ đạo.

——

"Tu đạo, tu chính là đạo pháp, là đạo hạnh."

Tô Đình thầm nghĩ nói: "Nhưng thần thông phép thuật lại là hộ đạo chi pháp, cũng không thể miễn. . . Nhưng đầu đuôi không thể đảo ngược, mọi thứ cần hiểu rõ?"

Ánh mắt hắn lấp lóe, giọng nói vô cùng chậm chạp, thần sắc cũng nghiêm nghị hiếm thấy.

Tiểu tinh linh lẳng lặng nhìn tràng cảnh dưới ánh trăng, ánh mắt mông lung, hoảng hốt như đang mơ.

Tiểu bạch xà giống như là có lĩnh ngộ, ánh mắt dần dần ảm đạm, khí tức dần dần thu liễm, như tiến vào ngủ đông.

Gió đêm lướt qua.

Ngọn cây chập chờn, bụi cỏ nằm rạp.

Mà quần áo trên thân người kia dường như cũng bị thổi lên.

Ngay cả lông tóc của viên hầu cũng lay động theo gió.

Cảnh tượng trước mắt dường như xảy ra ở trước mắt, không có một chút hư ảo nào.

Ánh trăng mông lung, hư thực khó phân biệt.

"Đây. . ."

Tô Đình gần như không nhịn được muốn tiến lên, tới trò chuyện.

Nhưng đúng vào lúc này.

Gió đêm lướt qua, tầng mây trên bầu trời bay tới theo gió, vừa lúc che khuất mặt trăng.

Ánh trăng biến mất, quang mang ảm đạm.

Trong đêm tối lại trở nên âm u.

Cảnh tượng trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có dây leo, cỏ dại, đá vụn.

Không thấy tảng đá, không thấy đất trống, không thấy bóng dáng, không thấy viên hầu.

Tất cả mọi thứ lúc trước đều không thấy.

Tình cảnh khi nãy hoảng hốt như là ảo giác.

Tô Đình bỗng chấn động.

Tiểu tinh linh lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tô Đình.

Tô Đình và nàng liếc nhau, đều thấy được kinh hãi còn lưu lại trong mắt đối phương.

Gió đêm vẫn đang thổi, tầng mây vẫn đang bay.

Tầng mây dời đi, mặt trăng lại xuất hiện.

Ánh trăng lại lần nữa chiếu xuống.

Nhưng tràng cảnh lúc trước đã không tiếp tục hiện lên nữa.

"Không phải là ảo giác."

Tô Đình nhắm mắt lại, nói: "Một lần giảng đạo khắc vào tâm ta, không thể xóa đi. Lần này gặp được, còn có một tầng lĩnh ngộ càng sâu, ngày sau khi đạo hạnh ta lại tăng cao, nhất định có thể lại có thu hoạch."

Hắn đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt đều là vẻ cực kì phức tạp, khó tả.

"Đó là tràng cảnh gì?"

Ngữ khí của tiểu tinh linh có chút sa sút, nói: " Tuy không thấy rõ diện mạo người kia, nhưng ta cảm thấy hắn rất thân thiết."

Tiểu bạch xà cũng gật đầu, cũng cảm thấy mười phần thân thiết.

Tô Đình cũng nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói: "Viên hầu ngồi xổm nghe giảng kia, hai con ngươi như kim, toàn thân lông đen, đỉnh đầu lại là tóc trắng, hai tay thật dài, vành tai cũng rủ xuống, chỉ sợ chính là Sơn Tiêu. . . Cũng chính là Lôi bộ Chính Thần trong truyền thuyết, sứ giả Tổng binh Lôi bộ, vị tiện nghi sư phụ trên danh nghĩa kia của ta."

Hắn dừng một chút, giọng nói vô cùng trịnh trọng, nói: "Từ chỗ Sơn Thần, có thể phỏng đoán đạt được, khi Sơn Tiêu mới bắt đầu tu hành, đi theo người tu hành, chính là Đạo Tổ trước khi thành đạo. . ."

Tiểu tinh linh ngẩng đầu lên, nói: "Ý của ngươi là người không thấy rõ diện mạo lúc trước kia chính là tổ sư duy nhất đương thời?"

Tô Đình chầm chậm thở ra một hơi, nói: "Đúng!"

Dùng cách nhìn kiếp trước của Tô Đình, chắc là địa thế xung quanh có một loại từ trường đặc biệt, hơn nữa được ánh trăng chiếu xuống, tạo thành cảnh tượng.

Trong điều kiện đặc biệt, cảnh tượng này sẽ hiện ra.

Nhưng dùng cách nhìn của người tu đạo.

Thì đây là năm đó Đạo Tổ giảng đạo, lưu lại vết tích giữa thiên địa, tạo thành đạo vận vạn cổ bất diệt, gặp cơ duyên xảo hợp mới hiện ra.

"Đạo Tổ. . ."

"Lúc trước giảng đạo, chỉ sợ chưa thành đạo."

"Mà sau khi thành đạo, bản thân chính là đại đạo!"

Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, nói nhỏ: "Chúng ta tu đạo, mà người Tiên gia đã đắc đạo, nhưng khi đó tổ sư đã thành đạo!"

Thế nhân còn đang cầu đạo.

Chúng ta đang tu đạo.

Tiên gia đã đắc đạo.

Tổ sư lại chứng thành đại đạo!

Chúng sinh nhìn thấy như xem đạo!

"Thấy người này, như gặp đại đạo!"

"Hôm nay có thể xem đạo, mới có thể ngộ đạo!"

"Sơn Thần ban thưởng, là một cơ duyên kinh thiên động địa."

Tô Đình thở sâu, trong lòng vô cùng kích động.

Mà trong ánh mắt của tiểu tinh linh lại tràn đầy mờ mịt.