Một chuyện tiên tửu dẫn ra vô số gió nổi mây phun.
Ty Thiên Giám gặp nạn, cũng làm cho người tu đạo các phương phát hiện, Ty Thiên Giám có danh xưng là quan phủ của giới tu đạo này cũng không phải không gì làm không được, nên kính sợ trong lòng đám người đã giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa thời gian gần đây, Ty Thiên Giám vì tiên tửu mà bề bộn nhiều việc.
Các phương Đại Chu cũng có không ít người tu hành thích làm việc tùy tiện, tùy ý làm bậy.
Không nói tới việc hiển pháp trước mặt người thường, làm người vô tội bị thương, riêng việc tranh đấu giết chóc giữa các người tu đạo, đã nổi lên không ít... Đối với Ty Thiên Giám, đối với triều đình Đại Chu, quy củ trói buộc kia trong lúc vô hình giống như cũng giảm bớt rất nhiều.
Trên thực tế, rất nhiều người tu hành đều biết, Ty Thiên Giám đối với bọn hắn vẫn là quái vật khổng lồ... Nhưng thị hiếu như thế, kết hợp với suy nghĩ pháp không trách chúng, ngược lại khiến loạn tượng xuất hiện.
Mà người trước mắt này chính là mang tâm tư như thế, hơn nữa tự nhận bản lĩnh cao cường, kẻ tài cao thì gan cũng lớn, chủ động gây chuyện!
"Coi Tô mỗ nhân như gà bệnh à?"
Tô Đình tức giận đến cực điểm, một đường truy sát theo.
Mà nam tử kia mặc thanh sam, đúng là trốn cực nhanh.
Tô Đình truy sát tới, liên tiếp đuổi hơn mười dặm, dựa vào thuật hóa hồng, thế mà cũng chỉ kéo gần khoảng cách, mà không thể ngăn đối phương lại.
"Đúng là có chút bản lĩnh chạy trối chết, khó trách dám đến cản ta."
Tô Đình nhíu lông mi một cái, ngược lại đã có chút hứng thú, chỉ là sát cơ không giảm.
——
Nam tử áo xanh hơi biến sắc.
Bản lĩnh chạy trối chết của hắn, từ trước đến nay hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Chỉ là lần này, dường như đã đá vào tấm sắt.
Đối phương truy sát đến, tốc độ nhanh hơn chính mình một đoạn, đang từ từ rút ngắn khoảng cách.
"Hỏng bét."
"Người này vậy mà đuổi được ta?"
"Lúc trước pháp ấn kia hóa thành sơn phong, giáng xuống, uy lực to lớn, làm cho người kinh hãi, thật sự muốn đấu pháp, người này cũng không kém cỏi."
"Lần này thật sự là bất cẩn rồi."
Nam tử áo xanh âm thầm hối hận, thầm nghĩ: "Là ta lỗ mãng, có thể bay lên giữa không trung, sao có thể là người tầm thường?"
——
"Đuổi theo! Đánh chết hắn!"
Tiểu tinh linh kích động đến mức không ngừng phất tay, dù trước đó nói muốn nhìn Tô Đình bị người khác bắn xuống, nhưng chân chính gặp phải loại chuyện này, thì nàng vẫn đứng về phía người trong nhà, truy sát ngoại địch mới đúng.
Sau khi Tô Đình truy sát, cúi đầu nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy tiểu gia hỏa này đã khôi phục sức sống.
Tiểu gia hỏa này giống như đã học lệch hướng, không học được tính tình khiêm tốn của Tô mỗ, ngược lại còn bạo lực, thị sát hiếu chiến như thế, đây không phải dấu hiệu tốt, cần phải sớm uốn nắn lại.
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ bắt được hắn."
Tô Đình lặng lẽ nói một tiếng, rồi tiếp tục đuổi theo.
Nhưng nam tử áo xanh kia bỗng nhiên vận khí tức, tốc độ càng nhanh, hiển nhiên là đã chấp nhận trả giả lớn để tăng cao tốc độ bỏ chạy.
"Lá gan không nhỏ, dám tùy tiện xuất thủ mà lại có thể sống đến hôm nay, quả nhiên vẫn có chút bản lĩnh đào mệnh."
Tô Đình nhìn ra được, nam tử áo xanh này chắc cũng có đạo hạnh tầng năm, không đến tầng sáu.
Mà lúc trước mình cưỡi gió mà đi, đối với tuyệt đại đa số người tu hành thì cưỡi mây đạp gió chính là biểu tượng của đạo hạnh tầng sáu.
Nhưng nam tử áo xanh này lại dám can đảm chặn giết.
Hắn có lẽ là phát hiện ra Tô Đình trong gió cũng không có khí tức cường thịnh gì, cảm thấy chưa chắc đã là Thượng Nhân tầng sáu, càng sẽ không phải là Chân Nhân Dương Thần, cho nên mới ra tay chặn giết.
Dù không phải vì chuyện tiên tửu huyên náo xôn xao, nhưng một bảo bối có thể làm người ta cưỡi mây đạp gió cũng đủ để hắn bí quá hoá liều.
Dù một tiễn này bắn ra, phát hiện nhân vật trong gió thật sự là cao nhân tầng sáu, hắn cũng có nắm chắc có thể chạy trốn.
Dù sao với tốc độ chạy trối chết bây giờ của hắn, so với Thượng Nhân tầng sáu bình thường cũng nhanh hơn rất nhiều.
"So bản lĩnh chạy trối chết với ta?"
Tô Đình cười lạnh thành tiếng, thầm nghĩ: "Trước khi ta đột phá, tốc độ chạy trối chết còn nhanh hơn tông chủ Cổ Đạo đã là tầng sáu đỉnh phong, bây giờ đột phá cảnh giới này, không nói có thể so với Chân Nhân, cũng không chênh lệch xa... Kẻ này quả thực là khoe khoang văn thải trước mặt phu tử, không biết sống chết!"
Hắn nghĩ như vậy, lập tức vận chuyển pháp lực lên, thi triển thuật hóa hồng, thân so với gió táp càng nhanh hơn, chớp mắt mà đi.
——
"Cái gì?"
Nam tử áo xanh biến sắc, lúc này hắn đã dốc toàn lực, thậm chí tiêu hao tâm huyết, rút ngắn tuổi thọ, mới có tốc độ cao hơn Thượng Nhân tầng sáu.
Chỉ là hắn không ngờ, lần này nhất thời nổi lòng tham lại trêu chọc phải một nhân vật càng thêm khó chơi so với Thượng Nhân tầng sáu chân chính.
Hắn không biết đại địch sau lưng rốt cuộc có đạo hạnh gì.
Hắn cũng không biết, đại địch sau lưng có tốc độ kinh người như thế, có phải cũng giống như hắn phải trả giá đắt, không thể duy trì dài lâu?
Nhưng hiện tại đại địch sau lưng này quả thật đã tới gần rồi.
Hắn mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng dưng giương cung lắp tên, quay lại bắn một tiễn.
Hưu!
Nhằm chính giữa người tới!
Nam tử áo xanh lộ vẻ vui mừng.
Nhưng mà sau một khắc, mặt lại xám như tro.
Chỉ thấy thiếu niên sau lưng, thân mang áo giáp màu đen nhưng lại lấp lóe kim quang.
Một tiễn này bắn trúng chính giữa lồng ngực, nhưng lại bị áo giáp trụ ngăn lại, chớp mắt đã hóa thành bột mịn.
"Nguy rồi!"
Sắc mặt nam tử áo xanh xám ngoét, cắm đầu phi nước đại.
Tô Đình mặc thần bảo, pháp lực không tăng lên, nhưng bản lĩnh thi triển lại tăng vọt gấp mười lần, như đột nhiên pháp lực tăng trưởng gấp mười, tốc độ cũng nhanh đến cực điểm, mắt thấy đã sắp tới gần phía sau nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh nghe được tiếng gió phía sau, trong lòng hoảng hốt, quát: "Ngươi chớ có nghĩ ta đánh không lại ngươi! Lần này là ta lỗ mãng, ta nhận lỗi với ngươi, dừng ở đây! Nếu không, ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn..."
Tô Đình nghe vậy, mặt lộ khinh thường, cười nhạo nói: "Nghe ý tứ của ngươi là muốn thiêu đốt hết huyết khí, ngưng tụ thành mũi tên, mượn cường cung này lại bắn ta một tiễn?"
Suy nghĩ trong lòng nam tử áo xanh bị thiếu niên nói toạc ra, mà ngữ khí lại hời hợt như thế, không khỏi khiến lòng của hắn chìm xuống.
Tô Đình cười nói: "Nếu ngươi đủ ác, muốn đồng quy vu tận cùng ta như vậy uy năng một tiễn này phải so được với Thượng Nhân tầng sáu đỉnh phong dốc hết toàn lực thi triển đạo thuật... Chỉ là muốn giết ta thì vẫn kém xa."
"Ngươi..."
Trong lòng nam tử áo xanh rét lạnh, cũng không lo phân rõ lời nói của Tô Đình là thật hay giả, trong lòng càng thêm cuống quít, chỉ muốn đào mệnh.
Tô Đình theo đuổi không bỏ, ung dung nói ra: "Ta kết luận ngươi không dám bắn ra một tiễn này, bởi vì loại người như ngươi nhìn như kẻ liều mạng, kì thực nửa điểm cũng không dám đánh mất đi tính mạng. Ta đoán ngươi nhiều nhất chỉ tiêu hao tám thành huyết khí, trong điều kiện tiên quyết là giữ được tính mạng mới bắn ra ra một tiễn này, vậy thì càng không cần phải nói, khi ta mặc thần bảo thì ngay cả một sợi tóc của ta ngươi cũng không bắn được."
Nói đến đây, Tô Đình nghĩ tới cảnh tóc mình bị bắn đứt, càng thêm tức giận, lập tức nhào tới, tới gần phía sau, chập chỉ thành kiếm, chính là một chiêu Thiên Lôi kiếm chỉ!
"Chuôi cường cung này là pháp bảo, uy năng cường thịnh, rất hợp với Tô mỗ."
Tô Đình thu kiếm chỉ, lại lấy ra pháp ấn ra đập tới, mặt lộ thành khẩn, tùy tâm nói ra: "Đa tạ đạo hữu đưa tới cửa, tâm ý khiến người cảm động, đặc biệt tiễn đạo hữu tới Địa Phủ du lịch."
Oanh!