Tiên tửu xuất thế, khuấy động phong vân.
Người tu hành các phương, tầng tầng lớp lớp, thậm chí cả Chân Nhân Dương Thần vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng đều thi nhau hiện thế, phá quan mà ra, rời núi mà tới, tham dự tranh đoạt.
Trận cơ duyên này quả thật kinh thiên động địa.
Cuối cùng tiên tửu vẫn rơi vào trong tay Ty Thiên Giám, được quốc sư tự mình hộ tống trở về Ty Thiên Giám.
Nhưng không có ai ngờ lại có Bán Tiên xuất thủ, đồng thời đả thương đương triều quốc sư vốn có danh xưng là địch nổi Bán Tiên.
Tin tức này do Ty Thiên Giám truyền ra, lập tức dẫn ra sóng to gió lớn.
——
"Tiên tửu bị đoạt?"
"Quốc sư bị trọng thương?"
"Chuyện này sao có thể..."
Sắc mặt đạo sĩ kia liên tục thay đổi, cắn răng nói: "Bản lĩnh của quốc sư có thể so với Nhân Tiên, trừ phi là thần tiên hạ giới, nếu không ai có thể thắng được ngài ấy?"
Tô Đình cau mày nói: "Trên thế gian này, ông ấy cũng chưa chắc đã vô địch."
Đạo sĩ khẽ lắc đầu, nói: "Trên thế gian này đương nhiên là có không ít nhân vật càng bất phàm hơn quốc sư, nhưng phần lớn là ở các nhà tổ sư đạo thống, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng đi ra."
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Cũng chưa chắc, dù sao tiên tửu kia can hệ trọng đại, cũng không tính là chuyện nhỏ."
Đạo sĩ nghe vậy, sắc mặt liên tục thay đổi, nói: "Hẳn là thực sự có Nhân Tiên cướp đoạt tiên tửu từ trong tay quốc sư?"
Tô Đình có chút trầm ngâm, không lập tức mở miệng.
Mà sắc mặt đạo sĩ kia rất khó coi, đi qua đi lại, lại cầm lệnh bài của Ty Thiên Giám, lo nghĩ đến cực điểm.
Qua hồi lâu, dường như ôn ta đạt được tin tức trả lời từ Ty Thiên Giám, miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Tô Đình thấy rõ ràng, lông mi đạo sĩ này vẫn cau lại,vẻ nặng nề không hề biến mất đánh tan.
Có lẽ Ty Thiên Giám có đối sách ứng phó, nhưng tin tức lúc trước truyền tới, Ty Thiên Giám tất nhiên cũng xác nhận.
"Quả nhiên là có cao nhân xuất thủ."
Đạo sĩ thở dài một tiếng, chợt nhìn về phía Tô Đình, nói: "Tô đạo hữu chính là đứng đầu thịnh hội đương đại, dựa theo lệ cũ thường ngày, cũng coi như thuộc danh nghĩa Ty Thiên Giám."
Nói rồi ông ta vung tay lên một cái, lấy ra một lá bùa, đưa cho Tô Đình.
Tô Đình tiếp nhận lá bùa, lộ ra vẻ mặt khác thường.
Đạo sĩ thấy hắn nghi hoặc thì giải thích: "Phàm là người thuộc danh nghĩa Ty Thiên Giám, phát hiện động tĩnh xung quanh thấy có dị thường, không cần vọng động, chỉ cần lập tức thông báo cho Ty Thiên Giám... Lệnh bài này của ta chính là ở đây mới có, có thể đưa tin cùng Ty Thiên Giám, mà lá bùa này có thể thiêu đốt, đến lúc đó Ty Thiên Giám có thể biết được."
"Ồ..."
Tô Đình cười nói: "Hóa ra là muốn Tô mỗ nhân làm cơ sở ngầm của các ngươi sao?"
Đạo nhân thở dài, đáp: "Tô đạo hữu nói lời này cũng là thật."
Tô Đình thu lá bùa, khoát tay nói: "Được rồi, phát hiện được động tĩnh gì, ta sẽ thiêu đốt lá bùa, để các ngươi biết đến... Chỉ là lần này ta đến, có một chuyện quan trọng."
Đạo nhân nghe vậy, thi lễ nói: "Lúc trước ngươi đã nói qua."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Ta đã nói rồi?"
Sau khi hắn kinh ngạc xong, vẫn thấy mờ mịt, lúc trước nào có đề cập qua việc này?
Trí nhớ của Tô mỗ không kém như vậy nha?
"Người nói qua." Đạo nhân vội nói: "Ngài là Tô Đình, không phải Đại Ngưu đạo nhân."
"..." Tô Đình im lặng nửa ngày không nói gì, mới buông tiếng thở dài, nói: "Ta nói chính là một chuyện khác."
"Ồ?" Đạo nhân ngạc nhiên nói: "Một chuyện khác?"
"Không sai." Tô Đình nói ra: "Ta muốn mời Ty Thiên Giám tra một người."
"Tra một người?"
Đạo nhân trầm ngâm nói: "Người này tên gì? Có gì đặc thù?"
Tô Đình ánh mắt ngưng lại, nói: "Triệu Từ!"
Đạo nhân ngơ ngác một chút, cau mày nói: "Triệu Từ?"
Tô Đình nói ra: "Người này có lẽ xuất hiện từ tám trăm năm trước, bây giờ là thần Lê sơn, ta muốn biết, Ty Thiên Giám có thể tra được chuyện tám trăm năm trước, dấu vết liên quan tới chuyện của Triệu Từ này hay không?"
Đạo nhân trầm ngâm hồi lâu, nói: "Trên Phong Thần bảng là chư thiên chính thần, thì đều có thể rõ ràng, chỉ là Sơn Thần một phương này, dù sao thần chức không cao, tên không nổi danh. Cái tên này ta chưa từng nghe qua, ở tám trăm năm trước cũng không phải hạng người có thanh danh hiển hách, chỉ có thể để Ty Thiên Giám đi thăm dò hồ sơ, mới có thể biết được."
Nói rồi ông ta nhìn về phía Tô Đình, lại nói: "Chỉ là trải qua mấy trăm năm, bây giờ cũng chỉ có những người nổi danh như Trần Chi Vân mới lưu truyền hậu thế, nghe nhiều nên thuộc, nhưng một nhân vật không có danh tiếng gì năm đó, sợ là khó mà tra được."
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Ta hiểu được."
Sau khi nói xong, Tô Đình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vị thần Lê sơn có vẻ thâm bất khả trắc này, ở năm đó cũng chỉ là một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì?
——
Lần này Tô Đình đến đây, chính là vì điều tra cái tên này "Triệu Từ".
Đạo nhân nơi này nói với hắn, muốn tra hồ sơ, đi thăm dò tên một người từ tám trăm năm trước, cho dù ở Ty Thiên Giám cũng không dễ... Ngược lại là danh hiệu Sơn Thần Lê sơn sẽ càng dễ thăm dò hơn.
Nhưng muốn điều tra căn nguyên một vị thần linh, cũng không phải chuyện đơn giản.
Việc này muốn có câu trả lời chắc chắn, ít ra cũng cần nửa tháng trở lên, mà bây giờ Ty Thiên Giám đang rơi vào thời kỳ rối loạn, cũng chưa chắc có thể nhàn hạ thay Tô Đình điều tra việc này.
Thế là Tô Đình cũng rời khỏi nơi này, dọc theo con đường đi về kiếm sơn.
Lần này, Tô Đình không đi bộ nữa, mà là cưỡi gió mà đi.
"Ai... Hóng gió bị lạnh, thật sự là đau khổ."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Vẫn là xe ngựa tốt, che gió che mưa, đi được bình ổn, còn không cần ta tiêu hao pháp lực để thao túng hướng gió."
Hai ngày này tiểu tinh linh xem như đã khôi phục một chút, cũng có đấu võ mồm cùng hắn, nghe lời này thì lập tức cười lạnh nói: "Đàn ông no không biết đàn ông chết đói, ngươi xem những người bình thường kia, một bước một nhóm, đi trên mặt đất, ăn gió nằm sương, chẳng phải là càng khổ?"
Tô Đình giang tay ra, nói: "Ta chỉ thuận miệng nói một chút mà."
Tiểu tinh linh liếc mắt, lại nói: "Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại là thời buổi rối loạn, tiên tửu kia tạo ra phong ba cực kì kinh người, Ty Thiên Giám lại gặp nạn, lòng kính sợ của người tu hành các phương đối với Ty Thiên Giám đã yếu bớt, không ít người tu đạo làm việc tùy tiện... Sao ngươi cũng biến thành nghênh ngang như vậy?"
Tô Đình cười nói: "Ta chỉ vội vã trở về mà thôi, không phải ta vẫn khiêm tốn sao."
Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Ta muốn xem lúc nào có người tu hành không để ý quy củ của Ty Thiên Giám, trực tiếp bắn một tiễn khiến ngươi rơi xuống."
Hưu!
Một đạo hàn quang từ dưới đất bắn lên, vạch phá thương khung!
Tô Đình lập tức dừng lại!
Hàn quang xẹt qua trước mặt hắn!
Một nhúm tóc bị bắn đứt, bị gió táp thổi ra!
Nếu không phải Tô Đình lập tức dừng lại, thì một đạo hàn quang này đã đủ để xuyên qua đầu Tô Đình!
"Cái miệng quạ đen của nhà ngươi!"
Tô Đình giận mắng một tiếng, chợt nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy một nam tử tầm bốn mươi tuổi, tay cầm cường cung, mặt lạnh lẽo, vẫn là giương cung lắp tên, giống như còn muốn bắn Tô Đình xuống.
Tô Đình móc ra pháp ấn, đập xuống phía dưới!
Pháp ấn từ trên trời giáng xuống, lại đón gió phồng lớn!
Trong nháy mắt, tựa như một ngọn núi, từ phía trên rơi xuống!
Nam tử kia biến sắc, dưới chân khẽ bước, chớp mắt đi xa!
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, sơn lâm kia lõm xuống một mảnh!
"Dám bắn ta?"
Trên mặt Tô Đình đầy sát cơ, hạ xuống đất, quát lớn: "Hôm nay nếu Tô gia gia không đánh chết ngươi, về sau hành tẩu ở bên ngoài sẽ nhận danh hào Đại Ngưu đạo nhân!"