Bên trong đạo quan.
Tô Đình ngồi trên ghế đá, không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ngẫu nhiên đảo qua tiền viện thì lại hừ một tiếng, biểu thị bất mãn.
Tiểu tinh linh lặng lẽ nhìn hắn một cái, vụng trộm cười ra tiếng.
Lúc trước đạo sĩ trẻ tuổi coi Tô Đình là người qua đường, đến lúc cuối cùng, Tô Đình triển lộ ra khí thế của tầng sáu, khí cơ của Âm Thần, uy thế của Thượng Nhân, cuối cùng dọa cho đạo nhân trẻ tuổi kia suýt nữa té xỉu đi, mới khiến đạo sĩ trẻ tuổi hiểu ra, thiếu niên này chính là quý khách hắn phải chờ.
Ngoài viện truyền đến giọng nói già nua, chính là tiếng lão đạo đang răn dạy đạo sĩ tuổi trẻ.
Dù ngoài viện cách nơi này tương đối xa, nhưng Tô Đình có đạo hạnh khá cao, đã là có thể nghe được rõ ràng.
Nghe lão đạo kia mắng rất hung ác, răn dạy cực kỳ nghiêm khắc, sắc mặt Tô Đình mới dễ nhìn một chút.
——
"Sư phụ, chuyện này không thể hoàn toàn trách ta, chỉ vì vị tiền bối kia quả thực không có bộ dáng cao nhân đắc đạo như người nói, càng đừng nói tới khí độ tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục gì."
Đạo sĩ trẻ tuổi không nhịn được cãi lại một tiếng, thấp giọng nói: "Lại nói, diện mạo hắn còn trẻ như vậy, thoạt nhìn độ tuổi còn nhỏ hơn ta, làm sao ta biết hắn chính là lão tiền bối tu hành có thành tựu kia?"
Lão đạo sĩ khiển trách: "Ngươi quản hắn là người tu hành có dáng vẻ già hay không làm gì? Ngươi quản hắn tại sao lại trông trẻ hơn ngươi làm gì? Không chừng vị lão tiền bối này tu hành có thành tựu, có thuật trú nhan, thích biến thành dáng vẻ thiếu niên, đi bên ngoài phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt đâu?"
Nói rồi, lão đạo sĩ giận dữ, hung hăng đập hắn một chưởng, cả giận nói: "Lão đạo ta cho ngươi đi nghênh đón quý khách, ngươi lại đắc tội với người ta! Ngươi là nghịch đồ, lão đạo dạy ngươi bao nhiêu lần, người không thể xem bề ngoài, ngươi lại cứ muốn nhìn người ta là thiếu niên mà đắc tội với người ta, nếu vị lão tiền bối này hẹp hòi, muốn giết ngươi cho hả giận, lão đạo ta cũng không xin tha được cho ngươi."
Đạo sĩ trẻ tuổi thấp giọng nói: "Không đến mức đấy chứ?"
Lão đạo sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi đúng là không có kiến thức, phàm là người tu hành cao tuổi mà thích ra vẻ thiếu niên, chắc chắn là nguời coi trọng dáng vẻ, cũng coi trọng phong độ, cũng coi trọng mặt mũi, bình thường đều hẹp hòi, lần này ngươi dữ nhiều lành ít rồi."
——
Tiếng răn dạy ngoài viện ép tới cực thấp.
Cho dù là tu sĩ ngưng pháp đều khó mà nghe rõ.
Nhưng đối với Tô Đình có Âm Thần gần như đại thành thì vẫn nghe được rõ ràng, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: "Hai gia hỏa này!"
Tiểu tinh linh xích lại gần, nói khẽ: "Bọn hắn đại khái là nghĩ ngươi trở thành tu hành nhiều năm, là lão già có đạo hạnh cao thâm này, hơn nữa còn thích đóng vai thành thiếu niên, thích sĩ diện, quả thực là già mà không biết xấu hổ! Nhưng đại khái cũng không sai, ngoại trừ tuổi tác của ngươi còn nhỏ thì những điều khác cũng coi như đúng với sự thật."
Tô Đình hung hăng búng nàng một cái rồi nhìn về phía bên trong, tức giận nói: "Quốc sư, ngươi không còn ra nữa thì ta sẽ đập một cục gạch tựu chụp chết đôi sư đồ đang nói xấu ta ở bên ngoài kia, Tô mỗ xưa nay tâm ngoan thủ lạt, cho tới bây giờ chỉ quản giết không quản chôn."
"Được rồi, tiến vào đi."
Giọng nói của quốc sư ung dung truyền đến.
Nghe nơi truyền ra giọng nói này là từ hậu viện.
Tô Đình đứng dậy, đi về phía hậu viện.
——
Quốc sư đang ở trong hậu viện, một tay chắp ở phía sau, một tay để trước người, dường như đang nâng một vật, vẻ mặt bình thản.
Tô Đình tiến đến, trông thấy quốc sư, lập tức lộ ra một cái nụ cười dối trá, nói: "Làm phiền quốc sư chờ lâu."
Quốc sư ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, ung dung nói: "Ty Thiên Giám ở trong mắt người tu hành, giống như quan phủ trong mắt bách tính, nhưng lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám tỏ vẻ uy phong trước mặt quốc sư nơi này, còn dõng dạc nói cái gì tâm ngoan thủ lạt, quản giết không quản chôn. . . Hung đồ như thế, là muốn bản quốc sư làm theo luật pháp của Đại Chu, xử trí ngươi theo luật à?"
Sắc mặt Tô Đình cũng đen đi, ho hai tiếng, nói ra: "Quốc sư chớ nên hiểu lầm, từ trước đến nay Tô mỗ luôn thiện tâm, dù quét rác còn sợ tổn thương mệnh của sâu kiến, yêu quý bươm bướm nên che cả chao đèn bằng vải lụa, ngày thường ngay cả con gà cũng không dám ăn. .. Còn kẻ tâm ngoan thủ lạt, quản giết không quản chôn kia là chỉ Quỷ Tăng cùng Đỗ Hằng thôi."
Sau khi nói xong, Tô Đình xuất phát từ sự quang minh lẫm liệt trong nội tâm, lớn tiếng nói: "Hai kẻ đó có thủ đoạn hung tàn, làm việc khiến người thống hận, Tô mỗ mới nhận lời Ty Thiên Giám nhờ giúp đỡ, phá vỡ giới luật trong lòng là không sát sinh, xuất thủ trừ ác thiện tâm."
"Chuyện về Quỷ Tăng cùng Đỗ Hằng, cũng coi như ngươi làm không tệ." Quốc sư bình tĩnh nói: "Chỉ là ngươi ăn hết hà thủ ô của ta, lại uống tiên tửu của Ty Thiên Giám, đúng thật là gan to bằng trời. Chuyện về hà thủ ô, nể tình ngươi có lẽ không biết lai lịch thì có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng chuyện về tiên tửu này. . ."
"Hà thủ ô gì?" Tô Đình cảm thấy mờ mịt, nhưng trong lòng lo sợ, nhớ tới hà thủ ô hình người mà năm con tiểu quái mang từ Tôn gia tới.
"Chuyện về hà thủ ô, bản quốc sư không truy cứu, hiện tại hỏi chuyện tiên tửu thôi." Quốc sư nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Ngươi còn có lời gì muốn nói?"
"Tiên tửu?"
Tô Đình vốn định giả ngu, coi như chưa từng thấy tiên tửu, nhưng thấy dáng vẻ này của quốc sư, nên biết có giả ngây giả dại cũng vô dụng, nên đành phải nói ra: "Chuyện này không trách ta được, lúc ấy vẫn là đạo sĩ Ty Thiên Giám tự nhiên ngã trước mặt ta, hại ta bị Thiên Lĩnh lão nhân truy sát. . . Mà lúc ấy ông ấy không sống tiếp được nữa, vẫn là ta đặc biệt dẫn dụ Thiên Lĩnh lão nhân đi, giúp ông ấy được toàn thây."
Quốc sư chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Như vậy đạo sĩ của Ty Thiên Giám ta đưa tiên tửu cho ngươi là để ngươi uống cạn, hay là để ngươi mang đến Ty Thiên Giám?"
Tô Đình ho một tiếng, nói ra: "Ông ấy không hề nói gì, sau đó thì chết rồi, căn cứ vào ánh mắt của ông ấy lúc đó, chắc không có ý định để ta đưa tới Ty Thiên Giám, dù sao ông ấy cũng cho là ta không trốn thoát được Thiên Lĩnh lão nhân."
Quốc sư bình thản nói: "Cho nên ngươi có ý gì?"
Tô Đình nghiêm mặt nói: "Cho nên ý tứ của ông ấy là để cho ta uống tiên tửu, không muốn để Thiên Lĩnh lão nhân đạt được. Quốc sư cũng biết, ta làm người luôn luôn trung thực trung hậu, không hiểu quanh co lòng vòng, tình thế lúc ấy lại nguy cấp, cũng chỉ phải theo ông ấy."
Sau khi nói xong, tinh thần Tô Đình phấn chấn, nói: "Nhưng không ngờ sau khi ta uống tiên tửu lại liên tiếp đột phá, bản lĩnh tăng nhiều, sau đó mới đấu ba trăm hiệp cùng Thiên Lĩnh lão nhân, đánh chết lão ta ở dưới Minh Nguyên Đạo Quan."
Quốc sư cười ha ha, nói: "Chuyện xưa bịa ra nghe dung là đặc sắc, nhưng ngươi uống tiên tửu vào rồi, việc này tính thế nào đây?"
Tô Đình sờ cằm, nói: "Nào có gì mà tính thế nào? Ta luôn dựa vào Ty Thiên Giám các ngươi để người làm việc, để cho ta uống vào tiên tửu, không nên bị địch nhân đạt được. . . Chẳng lẽ chuyện này còn muốn trị tội của ta sao?"
Quốc sư trầm giọng nói: "Tiên tửu liên lụy trọng đại, ngươi có biết Ty Thiên Giám ta vì tiên tửu này, từ khi tiên tửu xuất thế đến nay, lấy được tiên tửu, thủ hộ tiên tửu, hộ tống tiên tửu, bình định trật tự, trước sau hao tổn năm vị Chân Nhân Dương Thần, Thượng Nhân ngã xuống đến mười bảy vị. Nhưng cuối cùng tiên tửu này lại vào trong bụng ngươi, ngươi cho là Ty Thiên Giám ta nên từ bỏ ý đồ?"
Tô Đình nghe ngữ khí của ông ta bất thiện, yên lặng lui một bước, nói: "Quốc sư còn muốn làm gì? Nói đi cũng phải nói lại, tiên tửu này vốn là vật vô chủ, mà dù thật sự tính tới chủ nhân thì vẫn còn có chút nguồn gốc cùng Tô mỗ. . . Cũng không phải là nhà ai chết thảm thì tiên tửu sẽ thuộc về người đó, ta thấy đám Thiên Lĩnh lão nhân mới chết thảm, sợ là cả tông môn đều bị Ty Thiên Giám tiêu diệt rồi đi?"
Quốc sư hừ một tiếng, nói: "Cưỡng từ đoạt lý, chỉ là hôm nay bản quốc sư có thể cho ngươi một lựa chọn, có thể bảo mệnh cho ngươi."
Tô Đình nghi ngờ hỏi: "Lựa chọn gì?"
Quốc sư nói ra: "Ngươi đến là muốn lấy tiên bảo?"
Tô Đình gật đầu nói: "Ta đánh chết Thiên Lĩnh lão nhân, tiên bảo tự nhiên thuộc về ta, ngươi muốn cướp?"
Quốc sư nói ra: "Nói như thế thì ngươi đoạt tiên tửu của bản quốc sư, bây giờ bản quốc sư muốn tiên bảo của ngươi, ngươi phục hay không phục?"
Tô Đình không lập tức trả lời, chỉ là hơi chần chờ, hỏi: "Ta có thể không phục à?"
Quốc sư gật đầu nói: "Có thể, chỉ là nếu ngươi đã có thể đấu ba trăm hiệp cùng Thiên Lĩnh lão nhân, sau đó đánh giết lão ở trước Minh Nguyên Đạo Quan. . . Như vậy ngươi cũng có thể thử một chút, đấu ba trăm hiệp cùng bản quốc sư, xem có thể tru sát bản quốc sư trong đạo quán này rồi đoạt lại tiên bảo không."
Tô Đình thở dài: "Vậy cũng chỉ đành phục thôi."
Sau khi hắn nói xong lại liếc quốc sư một chút, trong lòng oán thầm: " Ty Thiên Giám thổ phỉ, không biết xấu hổ, cường thủ hào đoạt, mang danh nghĩa quan gia, quả thực là hèn hạ vô sỉ, Tô mỗ thật sự chưa bao giờ thấy qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như thế! Đợi ta chân chính tu thành Dương thần, sớm muộn sẽ có một ngày, đè ông ta xuống đất, đánh thành đầu heo, đoạt lấy thanh tiên kiếm kia."
"Ngươi đang mắng ta?" Quốc sư bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng nói: "Có phải còn nghĩ về sau sẽ đánh ta hay không?"
"Tuyệt đối không có." Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, vội lắc đầu, trong lòng có phần là cổ quái, thầm cảm thấy kỳ dị, lẽ nào quốc sư còn có thuật Độc Tâm hay sao?
"Ngươi yên tâm, mặc dù bản quốc sư có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, nhưng còn nhìn không thấu được tâm tư trong lòng ngươi, chỉ là lúc này ngươi thầm nghĩ cái gì, chỉ hơi dùng chút tâm tư là bản quốc sư sẽ đoán được." Nói rồi, quốc sư lại ung dung nói ra: "Việc ngươi mắng ta này tạm thời ghi lại, bản quốc sư còn có chuyện, muốn ngươi đi một chuyến."
Trong lòng Tô Đình cười lạnh, trên mặt vẫn bình thường, nói ra: "Thật không khéo, Tô mỗ vừa nhận được tin từ Nguyên Phong Sơn, cần về núi một chuyến, không rảnh làm việc cho Ty Thiên Giám."
Quốc sư âm thanh lạnh lùng nói: "Thù lao, một kiện tiên bảo!"
Tô Đình ngơ ngác một chút, liếc nhìn ông ta một chút, nói: "Cầm đồ vật của ta, tới sai bảo ta?"
Quốc sư dường như nhớ tới cái gì, nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: "Ngươi cũng đã biết, chuyện này chính là để ngươi thực hiện, mà ngươi cũng vốn nên thực hiện!"
Tô Đình nghe ngữ khí của ông ta có vẻ càng thêm bất thiện, đành nói: "Phải nói trước xem đây là chuyện gì?"
Quốc sư đến gần, nói ra: "Còn nhớ rõ ở trong Ty Thiên Giám, ngươi luyện hóa hồ lô kia, bản quốc sư cho ngươi một đống chỗ tốt, đổi lấy phương pháp luyện hóa của ngươi không?"
Tô Đình mơ hồ biết cái gì, ngượng ngùng nói: "Ta đã trực tiếp giao pháp môn cho ngươi, còn đưa ngươi một giọt tinh huyết."
Quốc sư hung ác nói: "Ngươi cho cũng không giả, nhưng đồ vật thì chưa chắc là thật. Nhắc tới cũng kỳ, thiếu niên nhà ngươi lúc ấy mới sơ thành Thượng Nhân cảnh, lại có năng lực giấu diếm được bản quốc sư. . . Nếu không phải gần đây phạm sai lầm, thì đúng thật sự là nhìn không ra."
Nói rồi quốc sư vỗ vỗ đầu vai Tô Đình, chậm rãi nói ra: " Tiểu tử hèn hạ vô sỉ nhà ngươi, nếu không phải trong môn bàn giao, bản quốc sư cũng lười nhác khuyên bảo ngươi như vậy . . . Dù ngươi là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, bản quốc sư cũng phải lột sạch ngươi, treo trên đại môn của Ty Thiên Giám bảy bảy bốn mươi chín ngày."