Vào đêm, trăng sáng sao thưa.
Trong phòng khách của đạo quan.
Tô Đình ngồi trên ghế, trong tay cầm một vật, giống như một đoạn cọc gỗ, hào quang thu liễm, không giống thần vật, lộ ra vẻ giản dị bình thường, nhưng đây chính là tiên bảo trong tay Thiên Lĩnh lão nhân.
"Nha đầu, sao ta càng nghĩ càng thấy không đúng. . ."
Tô Đình cau mày, nhớ tới vừa rồi giao dịch cùng quốc sư, lúc này nhớ lại, luôn cảm thấy có chút cổ quái.
Lần này quốc sư giao dịch, là dùng tiên bảo làm thù lao, giao cho Tô Đình, mà chuyện Tô Đình cần phải làm là tự mình tiến về Thủ Chính Đạo Môn.
Chỉ là quốc sư nói là chuyện tiên tửu gây ra phong ba còn chưa yên, trật tự vẫn loạn, cần ông ta tự mình tọa trấn, bình định các phương.
Cho nên lần này, sẽ không hạn chế Tô Đình quá nhiều, có thể để Tô Đình tự mình tiến về Thủ Chính Đạo Môn.
Nhưng quốc sư cũng không sợ Tô Đình quỵt nợ, dù sao ở cảnh nội Đại Chu, gần như đều nằm trong khống chế của Ty Thiên Giám.
Nhưng Tô Đình càng nghĩ lại càng thấy không đúng, sờ cằm, trong lòng tính toán.
Tiểu tinh linh thấy dáng vẻ hắn như vậy, cũng cẩn thận nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi cảm thấy cổ quái chỗ nào? Thiên Lĩnh lão nhân đoạt rượu của Ty Thiên Giám, chúng ta đoạt rượu của Thiên Lĩnh lão nhân, sau đó không bị người đoạt lại, mà bản thân uống mất, đây chính là dựa vào bản lĩnh nha. Nhưng ông ta dựa vào bản lĩnh đoạt tiên bảo vốn của chúng ta, cũng là bản lĩnh mà, mạnh được yếu thua, ai bảo ngươi đánh không lại người ta, cùng lắm thì về sau đợi đạo hạnh của ngươi tăng cao, lại đánh ông ta một lần, cướp sạch trở về thôi, thuận tiện treo ông ta ở cửa chính Ty Thiên Giám chín chín tám mươi mốt ngày."
Tô Đình gật đầu nói: "Ngươi nói thế cũng không phải không có lý, nhưng ta không phải nói chuyện này. Ta muốn nói là ông ta quanh co lòng vòng như thế, lại trả tiên bảo về cho ta, chuyện cổ quái trong này rất đáng cân nhắc."
Tiểu tinh linh hỏi: "Đâu có gì đáng cân nhắc?"
Tô Đình nói ra: " Quốc sư của Ty Thiên Giám, xưa nay không phải hạng người nhân từ nương tay, ông ta có uy danh hiển hách, sát phạt quả đoán, xuất thủ tàn nhẫn, lúc này rõ ràng là ta lừa ông ta, thật sự muốn tính toán rõ thì đừng nói ta chỉ là trưởng lão ký danh ở Nguyên Phong Sơn, dù có là Thiên Ông lão đầu là ca ca tiện nghi kia của ta, ông ta cũng sẽ không khách khí như thế. . ."
Dừng một chút, hắn mới suy tư nói: "Quốc sư muốn ta đi Thủ Chính Đạo Môn một chuyến, vốn không cần quanh co lòng vòng như thế, thậm chí động mạnh, cũng không phải không thể trói ta lại xách về Thủ Chính Đạo Môn, nhưng ông ta lại dùng tiên bảo để ta đi, không cảm thấy cổ quái à?"
Tiểu tinh linh hỏi: "Có ý gì?"
Tô Đình sờ cằm, thấp giọng nói: "Giả sử ta đoán không sai, lúc này Thủ Chính Đạo Môn không để ông ta động mạnh, thậm chí không cho phép uy hiếp ta, cũng không thể ép ta đi Thủ Chính Đạo Môn, cần để ta cam tâm tình nguyện, tự mình tiến đến bái phỏng. Nhưng quốc sư biết cách làm người của ta, từ trước đến nay luôn tiêu diêu tự tại, không muốn trói buộc, tuyệt đối không có khả năng mặc ông ta phân công, cho nên. . . Gia hỏa này bày ra bẫy, lừa ta tiến vào."
Sau khi nói xong, Tô Đình không nhịn được vỗ đùi một cái, cả giận nói: "Tô mỗ bày kế cả hai đời, thế mà lần này lại bị lão hồ ly này bẫy, hiện tại mới phản ứng được, quả thực là vô cùng nhục nhã, một ngày nào đó, ta muốn treo ông ta lên đánh!"
"Suy nghĩ này rất tốt."
Tiểu tinh linh biểu thị đồng ý, lại hỏi: "Nhưng vì sao Thủ Chính Đạo Môn lại không cho phép ông ta động mạnh? Bởi vì ngươi là trưởng lão Nguyên Phong Sơn?"
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Nguyên nhân cụ thể lại càng đáng suy ngẫm, chúng ta cùng nhau đi tới, gặp được thần sông cùng Sơn Thần, không phải đều rất hòa nhã với ta à? Nhưng lúc này còn rõ ràng hơn, có lẽ có quan hệ cùng tiên tửu."
Thiên Lĩnh lão nhân tốn vô số tâm cơ, trả giá đắt như thế để tranh đoạt tiên tửu cùng Ty Thiên Giám.
Thế nhưng là phía sau Ty Thiên Giám, chính là một trong tổ đình đạo môn- Thủ Chính Đạo Môn, có nội tình thâm hậu, Tiên gia xuất hiện lớp lớp.
Dù Thiên Lĩnh lão nhân uống vào tiên tửu, một bước lên trời, đắc đạo thành tiên, cũng không đấu lại Thủ Chính Đạo Môn.
Nhưng tình thế như vậy, Thiên Lĩnh lão nhân vẫn không tiếc bất cứ giá nào, cướp đoạt tiên tửu, tự nhiên là có nguyên nhân.
Tô Đình từng uống tiên tửu, cũng biết sau khi hắn uống tiên tửu vào, phía sau liên lụy quá mức sâu xa, nhất là đối với thần tiên thì càng không thể tuỳ tiện xúc động.
"Nhưng dù như thế nào, vẫn bị bẫy."
Tô Đình cảm thán, có cảm giác rốt cuộc đã bị ướt giầy khi đi bên bờ sông.
Tiểu tinh linh thấy hắn tỏ vẻ mất mát như thế, không khỏi an ủi: "Không có chuyện gì, chắc quốc sư để ngươi hoàn thiện chuyện luyện hóa hồ lô lần trước, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, đây vốn chính là trách nhiệm của ngươi, vì thế ngươi ở Ty Thiên Giám còn lừa hắn một bút, bây giờ chuyện này làm được không thỏa đáng, lại đi xử lý một phen cũng là chuyện nên làm. Đây không phải còn trả cho ngươi một tiên bảo làm thù lao à, cũng coi như ngươi kiếm lời. . . Chúng ta suy nghĩ lại một chút, một chuyện mà cầm hai phần thù lao, có bao nhiêu vô sỉ, phải biết thỏa mãn đi chứ."
Tô Đình nghĩ một lúc, cũng có mấy phần đạo lý, chán nản trong đầu tiêu tan hai ba phần.
——
Hôm sau.
Sáng sớm.
Tô Đình mới thu dọn xong, rời đi đạo quan này.
Về phần quốc sư, hôm qua bàn giao mọi chuyện cho Tô Đình xong đã rời đi trước.
"Hiện tại trực tiếp đi Thủ Chính Đạo Môn à?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Nói nhảm, hiện tại nếu ta dành thời gian về Lạc Việt Quận thăm người thân đi, không chừng quốc sư hèn hạ vô sỉ kia sẽ quay đầu đoạt tiên bảo của ta trở về."
Tô Đình tức giận bất bình, đang muốn rời khỏi đã thấy đạo sĩ ở ngoài cửa xếp hàng tiễn hắn.
Hành động phô trương này khiến Tô Đình cảm thấy thoải mái dễ chịu, chỉ là khi nhớ tới lão đạo sĩ cùng đạo sĩ trẻ tuổi kia thì sắc mặt lập tức lại đen đi, hừ hừ hai tiếng, rời đi đạo quan.
Đi ra bên ngoài thành trì, hắn mới cưỡi gió mà đi, mục đích là tổ đình Đạo gia trong truyền thuyết- Thủ Chính Đạo Môn.
Trên không trung, cương phong gào thét, nhiệt độ không khí lạnh lẽo.
Nhưng Tô Đình đã nóng lạnh bất xâm, cũng không khó chịu gì, chỉ lấy ra tiên bảo đến, cẩn thận lật xem, nói ra: " Ta tìm tòi tiên bảo này một đêm, đúng là một bảo bối, mà tác dụng so với chúng ta tưởng tượng còn lớn hơn, không đơn thuần là tích súc pháp lực, có thể bắn ra uy năng càng cường đại hơn, còn có diệu dụng khác."
"Ví dụ như bày trận, trước đó ta cũng thấy lạ, Thiên Lĩnh lão nhân tuỳ tiện là có thể bố trí ra một đại trận, ngăn cách trong ngoài Minh Nguyên Đạo Quan, hiện tại xem ra là do lão ta mượn đồ chơi này."
"Bảo bối này kỳ thật cũng rất thực dụng, chính là Thiên Lĩnh lão nhân không dùng được."
"Nhắc tới cũng đúng, tiên nhân nhà lão ta bị Thiên Đình tru sát, không kịp truyền xuống pháp môn dùng tiên bảo, lại không có nhãn lực như Tô mỗ, nên không tìm tòi ra."
Đoạn đường này cưỡi mây đạp gió, bay thẳng đến Thủ Chính Đạo.
Tính ra thì đây là lần thứ nhất Tô Đình đi tới tông phái cường thịnh trên thế gian như vậy.
Không phải Nguyên Phong Sơn mà bây giờ hắn đang là trưởng lão ký danh.
Cũng không phải Chính Tiên Đạo mà hắn đang giữ pháp môn bí truyền.
Mà là Thủ Chính Đạo Môn mà hắn chưa hề nghĩ tới.
Tô Đình ngược lại cũng cảm thấy khá hứng thú, trong lòng cũng hơi kích động.
Đến tận ki tiểu tinh linh tán dương một câu.
"Nói đi cũng phải nói lại, tính tình Thủ Chính Đạo Môn đúng là rất tốt. . ."
Tiểu tinh linh nói ra: "Nếu đổi lại là ta, ngươi dám lừa gạt ta, còn cần cùng một sự kiện mà thu phí hai lầm thì ta chắc chắn sẽ lừa gạt ngươi về trong tông môn đầu, cả nhà trên dưới, một người đổi một pháp môn, sửa trị ngươi một ngàn tám trăm năm."
Tô Đình bỗng dừng lại, lơ lửng giữa không trung, trên mặt đầy vẻ kinh nghi bất định.
Trong ấn tượng của hắn, miệng quạ đen của tiểu tinh linh từ trước đến nay cũng mười phần linh nghiệm.