Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 361: Chưởng giáo Thủ Chính




     Thủ Chính Đạo Môn.

Trước đại điện.

Hai bên cửa điện đều có đạo đồng đứng hầu.

Mà Tô Đình cùng tiểu tinh linh lại đứng trước điện chờ đợi, nhưng cũng đang đánh giá chung quanh, quan sát tông môn cường thịnh nhất trong nhân thế.

Thủ Chính Đạo Môn là một trong tổ đình đạo môn, nhưng trên dưới Chính Tiên Đạo đều ưa thanh tĩnh tu hành, cho nên tông môn có ảnh hưởng lớn nhất đối với nhân gian, có danh xưng là tiên tông đứng đầu vẫn là Thủ Chính Đạo Môn.

Dù tổ sư của Thủ Chính Đạo Môn đã không còn ở đương thời, nhưng dường như địa vị vẫn chưa hề bị ảnh hưởng.

"Thủ Chính Đạo Môn làm việc đều không bị ngăn trở quấy nhiễu, cũng chưa từng bị hủy diệt, điều này cũng đại biểu cho chuyện Đạo Tổ duy nhất trên thế gian, và cả Thiên Đế được tam giới cộng tôn đều cho phép Thủ Chính Đạo Môn làm việc."

Tô Đình đang nghĩ như vậy, nhìn các đạo nhân đi lại, rồi nhìn cảnh sắc trên núi, chỉ cảm thấy Thủ Chính Đạo Môn này quả nhiên là rộng lớn, hơn nữa tuy là tận mắt nhìn thấy, nhưng lại luôn có cảm giác đang ngắm hoa trong màn sương.

Nhìn mãi không hết, nội tình vô tận.

Đây chính là cách nhìn giờ khắc này của Tô Đình đối với Thủ Chính Đạo Môn.

——

Sau một lúc lâu.

Bên trong đột nhiên có một người ra.

"Tô sư thúc đợi lâu."

Đây là một đạo sĩ thiếu niên, chìa tay ra, nói: "Chưởng giáo Chân Nhân đã xuất quan, đang ở bên trong chờ đợi."

Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau, rồi mới đi về phía trước.

Bên trong đại điện cực kì rộng lớn, bốn phía tràn ngập uy nghiêm.

Nơi này dường như lại thành một phương thiên địa khác.

Mà ở ngay phía trước, một người ngồi trên cao, diện mạo như người sáu mươi tuổi, trên người mặc đạo bào, rõ ràng là một lão đạo sĩ.

Đạo sĩ thiếu niên tới gần, khom người nói: "Chưởng giáo Chân Nhân, Tô sư thúc đã tới."

Lão đạo sĩ nhẹ gật đầu, phất tay ra hiệu cho hắn lui ra, sau đó mới nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt có vẻ xem kỹ.

Tô Đình mỉm cười, thi lễ nói: "Tô Đình bái kiến Thủ Chính chưởng giáo."

Lão đạo sĩ cũng không dựa vào thân phận mình mà kiêu ngạo, ông đứng dậy, đáp lễ lại rồi nói: "Ngươi là trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn, coi như cùng thế hệ với lão đạo, không cần quá câu thúc."

Tô Đình nghe, lập tức lộ ra vẻ "Giật mình", nói: "Hóa ra là sư huynh, thất lễ thất lễ."

Lão đạo sĩ đi từ bên trên xuống, đi về phía Tô Đình, nói ra: "Dùng đạo hạnh tầng ba mà có thể khiến Nguyên Phong Sơn phá lệ thu làm trưởng lão, lão đạo sớm đã hiếu kì về ngươi."

Ông chầm chậm đi tới, trên thân chưa lộ ra khí tức, cũng không hề dùng đạo hạnh áp bách, cũng không cường điệu sự uy nghiêm của thân phận.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến người ta cảm thấy không thở nổi, bốn phía dường như đều đông lại.

Tiểu bạch xà từ trong tu hành như đang "Ngủ đông" giật mình tỉnh lại, run lẩy bẩy.

Tiểu tinh linh lại không đến nỗi như thế, nhưng cũng cảm thấy khó chịu.

Tô Đình mơ hồ cảm thấy áp bách, nhưng lại giống như chưa phát hiện ra, ung dung nói: "Hôm nay gặp mặt, sư huynh cảm thấy thế nào?"

Lão đạo sĩ dừng bước, trên mắt lộ ra dị sắc, nói ra: "Vừa mới gặp, chỉ cảm thấy không có gì đặc biêt, nhưng giờ khắc này, quả thực lại khiến lão đạo phải lau mắt mà nhìn. Chỉ bằng phần khí phách này, trong tán tu thế hệ trẻ tuổi đương đại thì đúng là có thể đứng đầu, chính là ở trong Thủ Chính Đạo Môn, những đệ tử có đạo hạnh Thượng Nhân có tâm cảnh vững vàng như ngươi cũng không nhiều."

Tô Đình nghe được lời tán dương này, mà lại xuất phát từ trong miệng vị chưởng giáo của Thủ Chính Đạo Môn- Tiên tông đứng đầu đương đại, lập tức cảm thấy có chút hưởng thụ, toàn thân đều ấm áp, vui vẻ ra mặt, nói: "Chưởng giáo sư huynh quá khen rồi, thật sự là quá khen rồi."

Vẻ mặt lão đạo sĩ vẫn như thường, chỉ có ánh mắt lấp lóe.

Theo tin tức truyền về, thiếu niên này có tính cách hoạt bát, ngôn hành cử chỉ không theo lễ pháp, có phần thích sĩ diện, có thể gây chuyện lại không biết xấu hổ, nhưng tính tình như thế khi gặp chuyện lại không sợ hãi, rất trầm ổn.

Lúc này gặp mặt mới thấy, tính tình của thiếu niên này quả thực hay thay đổi mà cổ quái.

Nhưng khiến ông cảm thấy hơi kinh dị là, trước đây không lâu trên thịnh hội ở kinh thành, thiếu niên này vẫn là người tu hành tầng ba, bây giờ đã là đạt tới tầng sáu rồi, sắp tu thành Dương thần, có hi vọng đứng hàng Chân Nhân.

Cần biết rằng, người tu hành trở thành Chân Nhân Dương Thần, từ xưa đến nay đều là nhân vật bất phàm, có thể tự khai tông lập phái, dù đặt ở Thủ Chính Đạo Môn cũng sẽ có thân phận trưởng lão.

Thật sự muốn nói ra, bàn về tốc độ tu hành kinh người thì tốc độ của thiếu niên này quả thực là ngàn năm hiếm thấy.

Ngoài ra, không đơn giản là đạo hạnh tăng lên kinh người, mà bản lĩnh đấu pháp cũng có thể theo đạo hạnh, nước lên thì thuyền lên.

"tTrong hế hệ trẻ tuổi này, không chỉ có là tán tu, dù là ở các đại tiên tông, thậm chí cả Thủ Chính Đạo Môn ta, ở Thượng Nhân cảnh có thể ngăn chặn ngươi, cũng không có mấy người."

Lão đạo sĩ cảm khái nói: "Nguyên Phong Sơn đúng là tuệ nhãn biết châu, khi ngươi còn trong bụi bặm bùn đất, bọn hắn đã nhìn thấy khối ngọc thô là ngươi, cũng coi như tạo hóa của Nguyên Phong Sơn."

Tô Đình lập tức cười nói: "Thủ Chính chưởng giáo nói đúng, ta cũng thường nghĩ như vậy."

Lão đạo sĩ run lên, chợt không nhịn được cười lên, nói: "Khó trách sư đệ của ta ở Ty Thiên Giám đã suýt nữa bị bệnh vì ngươi, lão đạo vốn cho là hắn làm quốc sư nhiều năm như vậy, tâm tính vẫn không tôi luyện đến hỏa hầu, nhưng hiện tại xem ra không phải do tâm tính hắn rèn luyện không đủ, mà là bản lĩnh của ngươi."

Tô Đình cúi đầu nhìn tiểu tinh linh một chút, vẻ mặt đầy đắc ý như đang nói đây chính là bản lĩnh.

Tiểu tinh linh lập tức rụt trở về, không dám lộ diện, sợ bị người khác thấy, nàng là cùng một bọn với Tô Đình.

Trong ánh mắt của lão đạo sĩ dần hiện lên vẻ thú vị, sau đó thật sự có chút cảm khái, có lẽ Nguyên Phong Sơn thật sự đã nhặt được một khối ngọc thô, ghi vào danh sách sơn môn.

Căn cứ vào tin tức lúc trước, thiếu niên này ở Lê sơn đã chém giết Bạch Kính Huyền của Bạch thị, xem như danh truyền khắp nơi.

Bạch Kính Huyền xuất thân Bạch thị, nội tình thâm hậu, hơn nữa trên người có thần giáp, pháp lực tăng vọt, cho dù là Thượng Nhân có đạo hạnh tầng sáu ở Thủ Chính Đạo Môn cũng không có mấy người có thể thắng được Bạch Kính Huyền.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đình này lại chém đầu Bạch Kính Huyền dễ như trở bàn tay, cướp đoạt lấy thần giáp của Lê sơn.

Ngoài ra, trong tin tức quốc sư truyền đến, thời gian trước thiếu niên này vừa giết được Thiên Lĩnh lão nhân có tu vi tầng tám đỉnh phong.

Mặc dù không phải chính diện đấu pháp, nhưng Thiên Lĩnh lão nhân là Chân Nhân, thế mà lại mất mạng trong tay một Thượng Nhân.

Dùng đạo hạnh Thượng Nhân cảnh, thắng được Chân Nhân Dương Thần bình thường, các đời ở Thủ Chính Đạo Môn đều có đệ tử kiệt xuất, có thể làm được việc này, nhưng dùng đạo hạnh Thượng Nhân cảnh để giết Chân Nhân tầng tám đỉnh phong, thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

" Nhãn lực của Nguyên Phong Sơn đúng là không tệ."

Lão đạo sĩ thở ra một hơi, nói ra: "Ngươi cũng coi như cực kì xuất sắc, khó trách luyện hóa được hồ lô kia, đúng là có tư cách này. . ."

Ông vung tay lên một cái, nói: "Đi theo lão đạo."

Nói rồi ông đi ra khỏi đại điện, đi về phía trước.

Tô Đình đi theo phía sau, không hỏi thăm gì.

Nếu Thủ Chính chưởng giáo không chủ động mở miệng, hắn cũng không cần hỏi nhiều.

Nếu đã di chuyển, chờ một lúc tự nhiên sẽ thấy rõ ràng.

Một đường tiến lên, có phần là bình tĩnh, ngẫu nhiên có đạo nhân đi qua, bọn hắn đều sẽ dừng bước rồi thi lễ với chưởng giáo.

Cứ đi như vậy tầm nửa khắc đồng hồ, đã đi tới một nơi.

Trước khi Tô Đình leo lên núi đã ấn tượng về nơi này, đoán là vị trí trung tâm của Thủ Chính Đạo Môn.

Phía trước có một ao sen, ao nước trong vắt, hoa sen hiện lên màu tím.

Bên cạnh ao sen lại có một gian nhà cỏ, bình thường không có gì lạ.