Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 360: Thủ Chính Đạo Môn




     Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.

Liếc nhìn lại, phía trước là dãy núi liên miên, địa thế rộng lớn, cỏ cây xanh thẳm.

Có chim bay thẳng cánh, có thỏ trắng linh lộc, lại có cả hổ khiếu vượn gầm.

Phía trước có ngọn núi cao đâm thẳng vào trong mây.

Ngay cả từng đám mây trắng dường như cũng đều chỉ ở giữa sườn núi.

Nhưng trên sườn núi, đỉnh núi ở trên mây trắng như ẩn như hiện, như có như không, uyển như mộng huyễn.

"Một tòa tiên sơn phúc địa."

Tô Đình hạ xuống tự trên đám mây, đứng ở ngoài núi, nhìn cảnh sắc bên trong, không khỏi cảm thán nói: "Không hổ là truyền thừa Đạo Tổ."

Tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, nhìn tiên sơn phía xa, trong lòng sinh ra sự kính trọng.

Thủ Chính Đạo Môn, cũng là truyền thừa Đạo Tổ.

Nhưng không phải vị Đạo Tổ ở tầng ba mươi ba bây giờ.

Nghe đồn tám trăm năm trước, Đạo Tổ trên thế gian không chỉ có một vị, chỉ là sau khi phong thần, Chư Thánh đều siêu thoát, chỉ lưu lại duy nhất đương kim tổ sư là chí cao vô thượng.

Mà tổ sư Thủ Chính Đạo Môn được xưng là "Thái thượng", nay đã siêu thoát.

Nhưng Thủ Chính Đạo Môn vẫn là tông môn cường thịnh nhất thế gian này, giữ gìn trật tự nhân gian, sáng lập ra Ty Thiên Giám, giám sát người tu hành.

——

Tiên sơn của Thủ Chính Đạo Môn, đương nhiên có tiên trận thủ hộ.

Dù là Tiên gia đến đây, cũng cần hạ xuống đất, đi bộ lên trên.

Một là vì uy lực trận pháp, Tiên gia cũng không thể nhìn tới. Hai là danh tiếng của Thủ Chính Đạo Môn là một trong hai đại tổ đình, dù có Chân Tiên hạ giới, đều cần lễ kính.

Khi Tô Đình đặt chân vào trận pháp, lập tức cảm giác được một luồng khí tức quét tới.

Tô Đình dừng bước lại, không tiến lên nữa, chỉ chắp hai tay, thi lễ nói: "Vãn bối là Tô Đình, được quốc sư mời nên đến đây bái sơn."

Hắn vừa dứt tiếng, chỉ thấy phía trước bỗng nhiên có hai tia sáng bắn tới gần trước mặt.

Vầng sáng tản ra, chính là hai đạo sĩ, đều là Chân Nhân Dương Thần, mà khí thế của hai người trầm ngưng, khí tức hùng hậu, rõ ràng cao hơn Chân Nhân Dương Thần của Minh Nguyên Đạo Quan.

"Chờ đạo hữu đã lâu."

Vị đạo sĩ bên trái kia có diện mạo như trung niên, chìa tay ra, nói: "Mời."

Tô Đình lên tiếng, nói: "Làm phiền tiền bối."

——

Một đường đi tới.

Hai vị Chân Nhân dẫn đường ở phía trước.

Mà Tô Đình đi theo phía sau, âm thầm dò xét, trong lòng có chút sợ hãi thán phục, có phần cảm khái.

Dù sao cũng là môn hạ Đạo Tổ, quả nhiên không tầm thường.

Nghe đồn mấy tổ sư đạo thống như Thủ Chính Đạo Môn, Chính Tiên Đạo, phàm là đệ tử chân truyền trong môn, sở học công pháp đều do Đạo Tổ truyền lại, nghiên cứu đại đạo. Mà sở học đạo thuật thần thông cũng là thuật pháp của Chân Tiên, thậm chí cả pháp môn của Đạo Tổ.

Hai vị đạo sĩ trước mặt này có thể tu thành Dương thần, tư chất bản lĩnh cũng không cần nhiều lời, nhân vật như vậy, đặt ở Thủ Chính Đạo Môn cũng thuộc hàng trưởng lão, trước kia hẳn là đệ tử nội môn được xem trọng, đã được truyền thụ chân truyền.

"Không biết bản lĩnh của hai vị này cao bao nhiêu?"

Cho dù là Tô Đình cũng có phần nghiêm túc, âm thầm tính toán, trong tình huốn cùng cảnh giới, hắn có thể thắng được hai vị Chân Nhân này không.

Cần biết là từ khi hắn tu hành đến nay, chính là luôn dùng thấp thắng cao, cảnh giới tuy thấp, bản lĩnh lại cao, bây giờ có đạo hạnh tầng sáu, Chân Nhân tầng bảy bình thường chưa hẳn đã là đối thủ của hắn.

Vậy mà lúc này, trong lòng Tô Đình đang tính toán, sau khi mình tu thành Dương thần, có thể thắng được Chân Nhân của Thủ Chính Đạo Môn hay không?

Nhưng khi tính toán một hồi lại không có kết quả, dù sao hắn cũng chưa Thành Dương thần, cũng không biết sau khi mình tu thành Dương Thần sẽ có bản lĩnh cao thế nào.

Nhưng sở học của hắn là công quyết Lôi đạo, cũng cực kì bất phàm, không kém gì công pháp Đạo Tổ, mà các loại pháp thuật của hắn, cùng mấy bảo vật như Trảm Tiên Phi Đao cũng đều là Lục Áp thân truyền.

"Lúc ấy ta nhận được truyền thừa, Lục Áp hiện thân trong thức hải cũng không phải Lục Áp năm đó phong thần, trải qua mấy ngàn năm tu hành, ngài đã tự xưng là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, chắc cũng không kém tổ sư ở thiên địa này."

Tô Đình sờ cằm, trong lòng suy tư, thầm nghĩ: "Nhưng dù cùng là môn hạ Đạo Tổ, bên trong Thủ Chính Đạo Môn tất nhiên cũng phân chia cao thấp. Giống như Chính Tiên Đạo, cũng là môn hạ Đạo Tổ, nhưng xuất sắc nhất chính là tiểu Tiên ông- Cát Chính Hiên. Đã có phân chia cao thấp, như vậy Tô mỗ hơi cố gắng một chút, có lẽ cũng có thể là cao nhân."

Trong lòng tính toán một phen, hắn đã đi theo hai vị Chân Nhân Dương Thần tới dưới núi Thủ Chính Đạo Môn.

Nơi này có mười sáu vị đệ tử, trấn giữ thềm đá dưới núi, đều là Thượng Nhân, khí thế hùng hậu, phong độ bất phàm.

Tuy là Thượng Nhân, nhưng lại khiến Tô Đình phải nhíu mi.

Gần đây, Tô Đình đã gặp không ít Thượng Nhân, như Đỗ Hằng công tử là cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi gần bằng mình, như Đông Phồn hòa thượng có danh quỷ tăng quản lý một phương, khống chế quỷ quái, thậm chí là Cổ Đạo phương bắc- Tần Tông chủ, Bạch Kính Huyền của Bạch thị thế gia, Trường Lâm lão đạo ở Minh Nguyên Đạo Quan, cùng Vân Tích đạo nhân ở Ty Thiên Giám.

Những nhân vật này, trong số các Thượng Nhân cũng đều có thể xưng là hàng đầu, thậm chí là nhân vật đỉnh tiêm.

Nhưng mười sáu vị Thượng Nhân trước mặt này, mỗi một người đều khiến Tô Đình cảm thấy bất phàm, trong lòng mơ hồ suy đoán, trong mười sáu người này, chọn bất kỳ một người nào đi ra, trong tình huống cùng cảnh giới thì bọn hắn có thể thắng được bất kỳ Thượng Nhân nào mà Tô Đình từng gặp.

Đương nhiên, ngoại trừ Tô mỗ ra.

"Mời."

Vị đạo nhân này dẫn đường ở phía trước.

Tô Đình đi theo, chân chính đặt chân vào Thủ Chính Đạo Môn trong truyền thuyết.

——

Giữa sườn núi, mây mù quanh quẩn.

Trên sườn núi, cung điện san sát, mơ hồ trong mây mù, giống như đang trên Thiên Cung.

Tô Đình đi theo, chỉ cảm thấy đặt chân lên trên sườn núi, bước vào bên trong sơn môn lại giống như tiến vào một vùng thiên địa khác.

Khí tức tươi mát, linh khí dư thừa, không có ô trọc tục khí của chốn phàm trần nhân thế, không có khói lửa vụn vặt phức tạp.

Đặt chân vào nơi đây, trong lòng tự nhiên sẽ yên tĩnh lại.

Với tính tình của Tô Đình, lúc này cũng yên tĩnh, chỉ muốn tìm một chỗ để an tâm tu hành.

"Quả nhiên là tiên sơn phúc địa, người tu hành ở đây, chỉ sợ so với tu hành ở ngoại giới thì làm ít mà công to."

Tô Đình thầm nghĩ: "Cho dù là người bình thường tới đây ở lại một thời gian, chỉ bằng khí tức ở nơi đây, dù không thể tu hành, cũng có thể thu được lợi ích, cường khí dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ."

Hắn nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua, tiểu bạch xà đã nhắm mắt lại, cuộn thành một vòng, mơ hồ hô hấp thổ nạp.

Ngọn tiên sơn phúc địa này có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, đối với loại cổ xa sinh ra từ giết chóc này có tác dụng khắc chế, nhưng cũng có thể thanh tẩy tâm niệm, giảm bớt sát cơ.

Về phần tiểu tinh linh, thình thoảng nàng nhô đầu ra, quan sát bốn phía, dáng vẻ hết sức tò mò, lại không cảm thấy khác thường gì.

Tô Đình nói nhỏ: "Ngươi không cảm thấy nơi này khác bên ngoài à?"

Tiểu tinh linh lắc đầu nói: "Nào có gì khác biệt chứ?"

Trong lòng Tô Đình khẽ nhúc nhích, mơ hồ hiểu được một chút, đây là tác dụng vì tiểu tinh linh làm thần thai.

Từ khi tiểu tinh linh được thần sông Cảnh Tú truyền dạy công pháp đến nay, tu hành có thể xưng là tốc độ tăng lên cực nhanh, ngay cả Tô Đình cũng phải sợ hãi thán phục. . . Nghĩ kỹ lại thì thấy nàng ở chốn hồng trần thế tục mà vẫn không bị trọc khí chố trần thế ô nhiễm, vẫn như tu hành ở Tiên gia phúc địa, làm ít công to.

Dùng tầm mắt bây giờ của Tô Đình để phán đoán, thì nàng chưa hẳn đã kém tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên có đạo thể trích tiên.

——

Trước cửa Đại điện.

Khoảng sân rộng lớn.

Linh vận ngưng kết thành sương mù, mơ hồ có thể thấy được cảnh vật xung quanh.

"Đến rồi."

Vị Chân Nhân Dương Thần kia ngừng lại, nói: "Tô đạo hữu chờ một lát, bần đạo đã sai người đi mời chưởng giáo sư huynh xuất quan, đợi lão nhân gia tới, sẽ tự dẫn ngươi tiến đến."

Tô Đình gật đầu nói: "Làm phiền rồi."

Tiểu tinh linh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Đình.

Một lớn một nhỏ, đều cảm thấy chuyện này có lẽ còn phức tạp hơn so với bọn hắn tưởng tượng.

Cần mời chưởng giáo của Thủ Chính Đạo Môn ra mặt dẫn đường.

Mà vị Chân Nhân Dương Thần này dường như cũng không có tư cách tiến đến.

Đó là địa phương nào?

Chỗ kia có ý gì?