Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 371: Thương Hà, Thanh Long, Chính Bản




     Gần đây danh tiếng của Tô Thần Quân có thể nói là truyền khắp các phương.

Người tu hành trong cảnh nội Đại Chu đều nghe nói về hắn, cũng nghị luận rất nhiều.

Dù sao vị Tô Thần Quân này, dù là từ đạo hiệu, hay là sự tích, đều có tính chất truyền kỳ, khiến người ta say sưa bàn luận.

Tô Đình rời khỏi Thủ Chính Đạo Môn, ngẫu nhiên nghe được những lời bàn luận này, trong lòng tràn đầy sảng khoái.

"Chậc chậc chậc, ta mới ở Thủ Chính Đạo Môn mấy ngày, thế mà danh tiếng đã vang xa rồi?" Tiểu tinh linh nghiêng đầu qua liếc hắn một chút, có phần bất đắc dĩ.

"Đây là đương nhiên, là vàng cuối cùng cũng sẽ phát sáng, ta. . . Ta đi. . ." Ngữ khí của Tô Đình đột nhiên khẽ chuyển, nghiến răng nghiến lợi, mắng: "Lúc trước bọn hắn nói cái gì? Cái gì mà nguyên danh là Đại Ngưu đạo nhân?"

"Đúng vậy, đạo hiệu Tô Thần Quân, nguyên danh Đại Ngưu đạo nhân nha." Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Lúc trước ta nghe được rõ ràng, ngươi không nghe rõ à?"

"Lão quốc sư hèn hạ vô sỉ kia, quả thực là khinh người quá đáng!"

Tô Đình tức giận nói: "Tìm một đạo quan, ta phải đi hỏi một chút, lần này Ty Thiên Giám là kẻ nào chủ bút, dám can đảm làm xấu thanh danh của ta? Hơn nữa còn cắt giảm công tích. . ."

Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Cắt giảm công tích gì rồi? Ngươi hại Thiên Lĩnh lão nhân, Ty Thiên Giám giúp ngươi truyền ra mà."

Tô Đình cả giận nói: "Thiên Lĩnh lão nhân thì tính là gì? Chỉ là một tên Chân Nhân, không cần phải nói? Ngươi đừng quên, hành động vĩ đại chân chính của Tô mỗ là chính diện áp chế Yêu Tiên, ép giao long kia chìm xuống đáy giếng, Ty Thiên Giám thế mà không nhắc tới việc này? Ngươi cũng đã biết, ở quê quán trước kia của ta, muốn có một chút thanh danh đều phải tiêu tốn rất nhiều ngân lượng. . ."

Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi cảm thấy ngân lượng của ngươi bị người khác cắt xén rồi?"

Tô Đình cả giận nói: "Nói nhảm! Lúc này nếu Ty Thiên Giám không bồi thường ngân lượng, ta nhất định sẽ tren kẻ chủ bút kia lên đánh một trận!"

——

Thương Hà.

Nơi đây xem như một thành trấn tương đối phồn hoa trong cảnh nội Đại Chu, gần bằng với kinh thành.

Mà trong trấn Thương Hà còn có một nơi, vốn là một khách sạn, về sau bị hủy vì chiến tranh, đợi Đại Chu nhất thống thiên hạ, Nữ Đế khai triều đã xây lên một tòa hành cung từ địa điểm cũ của khách sạn, đặt tên là Thăng Long hành cung.

Toà hành cung này năm đó đã từng bị hủy vì chiến hỏa, nhưng sau khi hoàng thất Đại Chu bình định phản loạn, lập lại thiên hạ đã xây dựng ở nơi đây, trải qua nhiều lần tu sửa.

Nhưng Hoàng đế đời sau ít khi tới hành cung này, mà nơi này cũng dần dần cũ kỹ, ngược lại bị Ty Thiên Giám sử dụng, trở thành một địa giới khác bên ngoài Ty Thiên Giám ở kinh thành.

"Người đâu?"

Tô Đình đi tới đây, liếc nhìn lại, chỉ thấy cung điện san sát, lại có vẻ tiêu điều vì thời gian, hắn có cảm giác như quan sát các danh thắng khi đang du lịch ở kiếp trước.

Chỉ là bây giờ hắn đã thành người tu hành, tầm mắt không giống lúc trước, hơn nữa ở thời đại này cũng không hoàn toàn có cảm xúc như năm đó.

Hắn vừa lên tiếng, đã nghe thấy có đạo đồng đến đây, thần sắc lãnh đạm, chỉ là vừa nhìn thấy Tô Đình, sắc mặt đã hơi biến, khom người chào: "Tô Thần Quân."

Một tiếng Tô Thần Quân này cũng coi như đủ thành ý, Tô Đình vô cùng hưởng thụ, vốn nửa thật nửa giả tức giận cũng đều tiêu tan, hắn lộ ra ý cười, nói: "Dễ nói dễ nói, chính là Tô mỗ."

Tiểu tinh linh nhắc nhở: "Ngươi đến hỏi tội, không thể bị khuôn mặt tươi cười lừa, hắn ngoài mặt thì gọi ngươi là Tô Thần Quân, không chừng dưới đáy lòng lại gọi ngươi là Đại Ngưu đấy. . . Vị chủ bút của Ty Thiên Giám kia đã xác nhận ngươi có nguyên danh là Đại Ngưu đạo nhân."

Nụ cười trên mặt Tô Đình lập tức cứng đờ, vuốt vuốt mặt, nói: "Người chủ sự của các ngươi ở bên này đâu? Ta phải hỏi một chút, các ngươi. . ."

Hắn mới nói một nửa, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, nhìn về phía bậc thang ở trên.

Trên thềm đá, hai người chầm chậm đi tới.

Cả hai đều là đạo nhân, nhưng một người dáng vẻ già nua, còn một người lại trẻ tuổi.

Dựa theo đạo lý thì lão đạo sĩ sẽ có bối phận cao, bản linh cao, địa vị cao.

Nhưng mà đạo nhân trẻ tuổi lại đi ở phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, bước chân thảnh thơi.

Lão đạo sĩ lại đi phía sau cách tầm nửa bước, sắc mặt cung kính, giống như đang tùy hành.

"Đạo trưởng."

Vị đạo đồng này hơi nghiêng người, vội thi lễ.

Vẻ mặt đạo sĩ trẻ tuổi lạnh nhạt, không đáp lại.

Còn lão đạo sĩ kia khẽ gật đầu, rồi mới lại đi theo sau lưng đạo sĩ trẻ tuổi, thấp giọng nói gì đó.

Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau.

Nhìn từ phục sức thì lão đạo sĩ này chính là người chủ sự ở nơi đây, hơn nữa còn là người có quyền cao chức trọng ở Ty Thiên Giám, phải có cảnh giới Dương Thần, đường đường là một vị Chân Nhân.

Nhưng người chủ sự của Ty Thiên Giám ở chỗ này, là một vị Chân Nhân Dương Thần lại cung kính với đạo nhân trẻ tuổi này như thế.

"Người trong chúng ta khó mà dùng diện mạo để kết luận tuổi tác cao thấp, nhưng đạo nhân trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch ra sao?"

Trong lòng Tô Đình hiện lên một suy nghĩ như vậy.

Nhưng lúc này, đạo nhân trẻ tuổi kia bỗng ngừng lại, lẳng lặng nhìn Tô Đình, khóe miệng dần dần hiện lên ý cười.

Tô Đình khẽ nhíu mày, nói: "Đạo hữu có quen biết với ta?"

Tuổi trẻ đạo người cười nói: "Danh tiếng của Tô Thần Quân gần đây có thể nói là như sấm bên tai."

Tô Đình chắp tay nói: "Dễ nói dễ nói, xin hỏi pháp hiệu của đạo hữu?"

Tuổi trẻ đạo nhân mỉm cười nói: "Chính Bản."

Sau khi nói xong, hắn nhìn Tô Đình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hứng thú, giống như cũng đang đánh giá, nhưng không có vẻ như đang thất lễ.

Tô Đình chỉ cảm thấy trong ánh mắt của đối phương tràn ngập sự quan sát, làm lòng người không thích, đang muốn nói chuyện.

Nhưng đạo nhân tuổi trẻ lại thu hồi ánh mắt, cười nói: "Rất tốt, danh bất hư truyền."

Nói rồi hắn phất phất tay, nói: "Cuối cùng chúng ta sẽ gặp nhau."

Tô Đình vẫn chưa hiểu được thâm ý trong câu này mà đạo sĩ trẻ tuổi kia đã đi xa, dáng vẻ như tới lui như gió.

"Quái nhân." Tô Đình nhếch miệng.

"Đúng là rất quái." Tiểu tinh linh nói khẽ: " Ánh mắt hắn đúng là kỳ quái, giống như trên sách nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nam nhân một khi gặp được ngưỡng cô nương mộ trong lòng, thì đều nhìn không chuyển mắt, có đôi khi nam nhân gặp được nam tử ngưỡng mộ trong lòng, cũng sẽ nhìn không chuyển mắt."

Tô Đình hung hăng vỗ đầu nàng, cả giận nói: "Ta để ngươi nhìn điển tịch đạo môn, ngươi lại đi lật lộn xộn cái gì?"

——

Lạc Việt Quận.

Lôi Thần miếu.

Thanh Bình bỗng nhiên phát hiện bầu không khí hôm nay cực kì quỷ dị, mà hành vi cử chỉ của Tùng lão có rất nhiều chỗ khác thường ngày.

Tùng lão dậy từ sáng sớm tinh mơ, đầu tiên là tu hành luyện công buổi sáng, rồi tắm rửa đốt hương, lại quét dọn sân viện, cuối cùng rửa sạch bộ đồ uống trà, đun nước pha trà, giống như đang chờ cái gì.

"Tùng lão. . ."

Thanh Bình thấp giọng nói: "Nhưng có chuyện gì?"

Tùng lão mỉm cười nói: "Sau này Lôi Thần miếu sẽ giao cho ngươi, nhớ là tòa miếu cổ này đã truyền thừa tám trăm năm, mà tượng thần bên trong miếu mới là căn bản thần miếu. Từ nay về sau, dù xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần dùng tính mệnh bảo vệ tượng thần."

Thanh Bình vội đáp: "Đệ tử tự nhiên sẽ dùng cả tính mệnh để bảo vệ tượng thần, chỉ là. . ."

Trong lòng của hắn có đáp án, lại vẫn chần chờ hỏi: "Ngài muốn rời đi?"

Tùng lão gật đầu nói: "Thời gian đã tới, có người tiếp dẫn, tự nhiên sẽ rời đi."

Thanh Bình bỗng run lên, trong lòng chợt dâng lên dự cảm bất tường, xen lẫn một loại bi thương.

Tùng lão tuổi tác đã cao, mà đạo hạnh lại khó mà tiến thêm một bước, hơn nữa trước kia thụ thương, trước đây không lâu lại giao thủ cùng người trong Cổ Đạo ở phương bắc, không lẽ là đại nạn đã tới?

Cái gọi là có người tiếp dẫn, chẳng lẽ câu hồn sứ của Địa Phủ?

"Tùng lão. . ."

"Ngươi sao thế?"

"Người không cần an ủi đệ tử, nhân thế khó khăn này, đệ tử cuối cùng cũng hiểu." Thanh Bình đè xuống bi thương trong lòng.

"Có ý gì?" Tùng lão kinh ngạc nói: "Ngươi nhìn như thành Phật rồi ấy? Mà lão phu nhìn bộ dáng này của ngươi, sao lại giống như đang sinh ly tử biệt vậy?"

"Chẳng lẽ không phải?" Thanh Bình run lên.

"Ngươi cho rằng là cái gì?" Tùng lão nói ra: "Hôm nay sẽ có một vị cố nhân đến đây, dẫn ta đi tới một bí cảnh, nhận lấy một cọc cơ duyên, nhưng vẻ mặt ngươi kiểu gì đây?"

"Ta. . ." Thanh Bình khẽ biến sắc mặt, nói: "Có lẽ là trước đây tiếp xúc khá gần với Tô Đình."