Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 372: Vân Tấn lão đạo, danh sách bồi thường




     "Tô Thần Quân."

Lúc này lão đạo sĩ nghe được lời đệ tử nói, lại nhìn diện mạo Tô Đình mới kịp phản ứng, lập tức thi lễ.

Mà đạo đồng lúc trước kia càng chấn động mạnh, lộ ra vẻ khó có thể tin.

Mặc dù biết vị trước mắt này chính là Tô Thần Quân có thanh danh hiển hách gần đây.

Nhưng lão đạo trưởng chủ sự vốn là Chân Nhân Dương Thần, lại là nhân vật thượng tầng ở Ty Thiên Giám, mà Tô Đình vẫn là Thượng Nhân, hơn nữa tuổi tác không cao, vốn nên là vãn bối mới đúng.

Sao lão đạo trưởng lại thi lễ với Tô Thần Quân trước, mà lại dùng lễ cùng thế hệ?

Đạo đồng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng lão đạo sĩ lại có chút áy náy, nói: "Lão đạo là Vân Tấn, chính là người chủ sự nơi đây, lúc trước nhất thời không chú ý, xin chớ trách tội."

Từ khi Tô Đình tru sát Thiên Lĩnh lão nhân là Chân Nhân tầng tám đỉnh phong, thì không có người nào cả gan dám khinh thường hắn nữa.

Dù là Chân Nhân ở Ty Thiên Giám, đối mặt với hậu bối Tô Đình bây giờ chỉ là Thượng Nhân cũng vẫn lấy lễ cùng thế hệ để chào.

Mà đạo hạnh của Tô Đình tăng lên cực nhanh, từ khi thịnh hội ở kinh thành đến nay không được bao lâu thế mà hắn đã liên tiếp đột phá mấy cảnh giới, khiến người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối, thực sự là tiền đồ vô lượng, đợi thêm một thời gian nữa, người sau vượt người trước cũng là điều có thể đoán được.

Vì vậy, thái độ của lão đạo sĩ này mới ôn hòa như vậy.

"Yên tâm, ta không trách tội."

Tô Đình nhìn ông ta một cái, giống như cười mà không phải cười.

Lúc trước vị Vân Tấn lão đạo này đâu phải mắt mờ, rõ ràng là đạo nhân tuổi trẻ tự xưng là Chính Bản kia quá bất phàm, cho nên ông ta chỉ một lòng muốn chiêu đãi đối phương mà thôi.

Đối với chuyện này, Tô Đình cũng không muốn truy cứu, dù sao đạo nhân trẻ tuổi kia đúng là có đạo hạnh cao thâm, khó mà ước đoán, không phải Chân Nhân bình thường có thể so sánh, chỉ sợ còn cao hơn cả quốc sư, chí ít cũng là Bán Tiên.

Nghĩ tới đây, Tô Đình đột nhiên trầm ngâm nói: "Chỉ là ngươi có thể nói cho ta biết vị đạo hữu lúc trước này là người phương nào không?"

Nghe vậy, Vân Tấn lão đạo dừng một chút, mới nói: "Vị kia là Chính Bản đạo trưởng, chính là hảo hữu của quốc sư tiền nhiệm, lai lịch cao thâm."

Tô Đình nhíu lông mày lại, nói: "Cũng chỉ như thế?"

Vân Tấn gật đầu nói: "Lão đạo chỉ biết như thế."

Tô Đình cũng không hỏi nhiều, giang tay ra, nói: "Quen biết với quốc sư tiền nhiệm, xem ra tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, còn ra vẻ người trẻ tuổi."

Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Đúng là không biết xấu hổ, giống hai sư đồ lần trước ở đạo quan kia nói, phàm là lão gia hỏa đóng vai thành người trẻ tuổi, đều thích mặt mũi, hiển nhiên là thích thông đồng tuổi trẻ, chỉ là người ta bình thường là nam thông đồng nữ, nhưng từ ánh mắt của hắn nhìn ngươi để phỏng đoán thì có khả năng cũng là thông đồng nam tử trẻ tuổi."

Tô Đình méo mặt, trong lòng có phần buồn bực, tiểu tinh linh này nhìn mấy thứ lộn xộn này từ đâu thế?

——

Bên trong.

"Nghe đồn Tô Thần Quân đượcThủ Chính Đạo Môn mời đã lên núi một chuyến, xuống núi từ khi nào?"

"Không lâu trước đây, ta vừa hạ sơn."

Tô Đình khoát tay áo, đang muốn nói tới chuyện này, lại nghe ngoài cửa có đạo sĩ khác đến đây, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Vân Tấn dừng lại, nhìn Tô Đình một chút.

Tô Đình bình tĩnh, không có ý tứ tị hiềm.

Vân Tấn ho một tiếng, nhưng cũng không đứng dậy rời đi, chỉ nói: "Đã làm xong chuyện chưa?"

Đạo sĩ kia gật đầu đáp: "Người coi Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận đã đổi xong, người coi miếu thế hệ trước đã xóa tính danh."

Vân Tấn gật đầu nói: "Rất tốt, ngươi lui ra đi."

Ông ta phất phất tay, ra hiệu cho đồ đệ kia lui ra, xoay đầu lại đã thấy sắc mặt Tô Thần Quân dị thường, lúc xanh lúc trắng.

Tô Đình cũng không ngờ ở nơi này lại nghe thấy được danh tự Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận, vừa mới nghe nói thay đổi người coi miếu, chỉ sợ là Tùng lão cùng Thanh Bình.

Vân Tấn thấy sắc mặt hắn không ngừng thay đổi nên dò hỏi: "Thần Quân. . ."

Tô Đình trấn định tâm thần rồi mới hỏi: "Không biết lần này người coi miếu ở Lạc Việt Quận thay đổi, là vì sao?"

Vân Tấn đáp: "Thần Quân cũng biết, Ty Thiên Giám ta có đạo quan ở các nơi, kỳ thật cũng không chỉ là đạo quan, ở các thần miếu cũng không ít người coi miếu, là người trong Ty Thiên Giám ta. Nhưng những người tu đạo này cuối cùng không phải tiên nhân trường sinh, đạo hạnh của bọn hắn phần lớn không cao, thọ nguyên cũng có hạn, tất nhiên sẽ có lúc tới tuổi già, nên sẽ có một nhiệm kỳ kế tiếp một nhiệm kỳ."

Tô Đình thở sâu, nói: "Một nhiệm kỳ tiếp kế một nhiệm kỳ, như vậy lão miếu đời trước sẽ xóa tính danh, chính là chỉ thọ nguyên của người đó hết nên chết già rồi?"

Vân Tấn lão đạo khẽ lắc đầu, nói ra: "Theo đạo lý thì phần lớn là như thế, nhưng lần này lại khác biệt."

Tô Đình không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên thả lỏng, vội nói: "Làm sao lại không giống?"

Vân Tấn nói ra: "Lúc trước Chính Bản đạo trưởng cùng người coi miếu của Lôi Thần miếu vốn có giao tình, trên đường hắn đi qua nơi đây nên để lão phu thay hắn bỏ đi danh người coi miếu của Lôi Thần miếu, đổi một người coi miếu tân nhiệm. . . Theo như lời hắn nói thì vị người coi miếu đời trước sẽ đi theo hắn, có duyên phận khác."

Tô Đình run lên, chân mày hơi nhíu lại.

Đạo nhân tuổi trẻ lúc trước kia có vẻ thâm bất khả trắc lại có giao tình cùng Tùng lão, mà lúc này lại muốn dẫn Tùng lão rời đi?

Vì thế, Tùng lão chuyển chức vị người coi miếu ban cho Thanh Bình?

"Vì sao Thần Quân để bụng về việc này như thế?"

Vân Tấn cũng có phần nghi hoặc, lập tức hỏi.

Tô Đình nói ra: "Xem ra Ty Thiên Giám cũng giúp ta dấu diếm không ít chuyện, chí ít không truyền lai lịch của ta ra để mọi người đều biết. Cũng không gạt đạo trưởng, Tô mỗ chính là xuất thân từ Lạc Việt Quận, mà Lôi Thần miếu cùng ta cũng có liên hệ, khi nãy nghĩ là người coi miếu đời trước hao hết tuổi thọ nên trong lòng nhất thời khó có thể tin, mới thất thố như vậy."

Vân Tấn nghe vậy, mới giật mình, lại hỏi: "Vậy Thần Quân từ Thủ Chính Đạo Môn xuống, lại lập tức tới chỗ ta là có chuyện quan trọng gì sao?"

Lúc này Tô Đình mới nhớ tới chính sự, cả giận nói: "Chuyện lớn đấy! Ta hỏi ngươi, liên quan tới những chuyện về Tô mỗ được truyền khắp thiên hạ, người chủ bút là ai?"

Vân Tấn thấy dáng vẻ hắn như thế, cũng có phần ngạc nhiên, nhưng cũng không có giấu diếm, nói: "Lần trước bởi vì tiên tửu nên Dương chủ bộ vì tặc nhân làm hại, bây giờ tân nhiệm chủ bộ chính là Vân Thịnh sư đệ xuất thân từ Thiên Cơ đạo môn, quản lý việc ghi chép đối với người tu hành ở Đại Chu. . . Mà thế hệ trẻ tuổi, bây giờ Thần Quân là người đứng đầu, cũng là hắn tự mình chủ bút, hẳn là có gì sai lầm?"

"Sai lầm rất lớn!"

Tô Đình lập tức giận dữ, nói: "Ta nguyên danh Tô Đình, hắn đổi làm Đại Ngưu đạo nhân cho ta, đây là một tội! Mặt khác, ta trấn áp giao long, mà lại là chính diện áp chế, lực thắng Yêu Tiên, hắn giấu diếm, đây là hai tội!"

Tiểu tinh linh nghe được mấy lời như"Trấn áp giao long, chính diện áp chế, lực thắng Yêu Tiên", không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, đang muốn phản bác, nhưng lại phát hiện Tô Đình nói có vẻ như không sai, thật sựu đúng là rót lực lượng vào trấn long trụ, từ trấn long trụ để chính diện áp chế lại. . . Lúc này ông ta đột nhiên nghèo từ, không khỏi phiền muộn, đành phải đưa trang giấy lúc trước cùng thương lượng để viết xuống các sự tích của Tô Đình ra.

Tô Đình nhận lấy trang giấyxem qua rồi đưa cho Vân Tấn lão đạo, lập tức nói: "Thứ nhất là hắn làm xấu thanh danh của ta, thứ hai là khiến ta bỏ lỡ cơ hội khiến danh tiếng tiếp tục vang xa, đây là sai lầm cực lớn. Mà trên tờ giấy này, là danh sách mà ta căn cứ vào tổn thất gần đây để kê ra, bao gồm cả thiệt thòi về thể xác lẫn tinh thần, lần thụ cần được bồi thường vì lời đồn đại không đúng, ngươi đưa tới kinh thành, cho quốc sư xem qua."

Vân Tấn lão đạo kinh ngạc tiếp nhận, thật lâu sau không biết nói tiếp như thế nào, vẻ mặt đầy mờ mịt.

——

Trên mây cao.

Sau khi để lại danh sách, Tô Đình lập tức rời đi Thăng Long hành cung.

Tiểu tinh linh đang tính toán nội dung trên danh sách lúc trước, sau một lúc lâu lại có chút ủ rũ.

Tô Đình thấy thế, nhịn không được cười hỏi: "Ngươi sao thế?"

Tiểu tinh linh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, có vẻ hơi buồn rầu, nói ra: " Trong kho điển tịch ở Minh Nguyên Đạo Quan, ta nhìn thật nhiều sách, nhớ được rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng vẫn mấy loại không viết lên. . ."

Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Nếu ngươi viết hết lên, có lẽ tàng bảo khố của Ty Thiên Giám cũng phải dời trống, mà chỉ cần đưa danh sách hiện tại lên, Ty Thiên Giám cũng phải xuất nhiều huyết."

Lúc này tiểu tinh linh mới cảm thấy hài lòng, lại hỏi: "Ngươi đoán bao lâu nữa Ty Thiên Giám mới có thể đưa bồi thường cho chúng ta?"

Tô Đình liếc mắt, nói: "Ngươi còn tưởng thật?"

Tiểu tinh linh như bị sét đánh, run giọng nói: "Chẳng lẽ không phải thật? Không phải nói chúng ta phát tài sao?"

Tô Đình nhếch miệng, nói: "Vốn không trông cậy vào Ty Thiên Giám có thể cho, chỉ là lúc trước quốc sư bẫy ta, lừa gạt ta đi Thủ Chính Đạo Môn. Hắc hắc, mặc dù ta thu được không ít lợi ích, nhưng lão hồ ly kia đã bố trí bẫy để lừa phỉnh ta, như vậy ta cũng phải làm ông ta phiền muộn một lần, có qua có lại nha. . ."

Tiểu tinh linh chỉ nghe nửa câu đầu, không còn sức nghe câu nói kế tiếp, nàng thất hồn lạc phách, gương mặt tái nhợt, trong miệng tự lẩm bẩm: "Không phải nói là phát tài à? Bảo bối của ta đâu?"