Thành nam.
Vào đêm.
Ánh trăng mở mịt, tầng mây dày đặc.
Cuối con đường, một thiếu niên chầm chậm đi đến, bước chân chậm chạp, thần sắc lạnh nhạt.
Mà trên lầu, có một người mặc váy dài màu đen thướt tha, đang nghiêng người dựa vào cửa sổ, khí thái khoan thai, cúi nhìn xuống phía dưới.
"Đây cũng là Tô Thần Quân gần đây có thanh danh hiển hách?"
Quả phụ này có thanh âm dụ hoặc, có thể gợi lên ngọn lửa trong lòng người, nàng ta cười quyến rũ nói: "Nhát như chuột, không gì hơn cái này."
Thiếu niên trên đường phố dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nói ra: "Hẳn là năm đó sư phụ ngươi chỉ là truyền cho ngươi pháp môn tu hành nhưng không dạy ngươi đọc sách nhận chữ. Tô mỗ dạy ngươi một lần, kiểu này gọi là cẩn thận, không gọi là nhát gan. . ."
Nữ tử váy đen chậc chậc nói: "Tới gặp một nữ tử nhu nhược như ta, trong đêm cùng nhau thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, cũng cần cẩn thận như vậy, chỉ dùng một kiện bảo vật giả dạng thân người, chẳng lẽ không gọi là nhát gan?"
——
Ở nơi xa.
Trên nóc một tòa phủ đệ nào đó, một bóng người đang nằm sấp ở đây, người này chính là Tô Đình.
Bản thân hắn nấp ở đây, thu liễm khí tức, nhìn từ xa, quan sát động tĩnh bên kia, khẽ nhíu mày, có chút suy tư.
Tiểu tinh linh nghe được lời của quả phụ kia, cái đầu nhỏ liên tục gật đầu tán thành, nói: "Ta cảm thấy nàng ta nói đúng nha."
Tô Đình cả giận nói: "Ngươi là đồ mù chữ, ta sớm bảo ngươi học chữ nhiều vào, ngươi lật ra những tạp thư về Long Dương đồng tính loạn thất bát tao đó từ chỗ nào? Đây gọi là cẩn thận, cẩn thận ngươi hiểu không? Trở về sao chép một trăm lần hai chữ này cho ta."
Sau khi nói xong, hắn mới xoay đầu lại, nhìn về phía bên kia, ánh mắt lấp lóe.
Hôm nay Tô Đình đã quyết định tốt, không thể dùng bản thân tới chỗ hẹn ước, thế nên đã dùng Ngũ Hành giáp huyễn hóa thành tự thân.
Dù sao đối phương không rõ lai lịch, bản lĩnh cao bao nhiêu, cũng hoàn toàn không biết nếu cứ nghênh ngang đến đó như vậy, có phải hơi lỗ mãng không.
Tuy nói mình có thần uy vô địch, chính diện đấu pháp cũng không sợ, nhưng chỉ sợ người ta bày bẫy rập, hèn hạ vô sỉ, âm thầm đánh lén.
Hiện tại xem ra, quả phụ gọi là phong lưu kia đúng là có vấn đề.
——
Trên đường phố.
Ngũ Hành giáp biến thành Tô Đình cười ha ha, ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đen kia, nói: "Bảo vật này của ta tên là Ngũ Hành giáp, có nguồn gốc từ Chính Tiên Đạo, mà thuật huyễn hóa này của ta cũng thế, cả hai có cùng nguồn gốc, có thể cùng nhau tác dụng, đủ để lừa trời giấu biển. Nhưng mà ngươi cách ta xa mười trượng, đã nhìn thấu được đây là do thiên binh huyễn hóa ra, nhãn lực thế này sao có thể là nữ tử yếu nhược?"
Dừng một chút, hắn lại bước về phía trước, trầm giọng nói: "Huống chi, ngươi đã không dùng nguyên thân, như vậy ta để một cỗ hóa thân tới cũng là chuyện đương nhiên, nếu không thì ta dùng nguyên thân lại gặp một bộ phân thân của ngươi, chẳng lẽ không phải là tự hạ thân phận?"
"Ồ?"
Quả phụ áo đen kia dường như hết sức kinh ngạc, nói: "Ngươi lại có thể nhìn ra được?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, hơi ngẩng đầu, nói ra: "Đây là tự nhiên, trong thế tục phàm trần, có thể giấu diếm được mắt ta, quả thực không nhiều."
Quả phụ áo đen khẽ che miệng, cười đến mức hai mắt híp lại, cả người như nhánh hoa run rẩy, nói: "Vậy Thượng Nhân như ngươi còn chưa tu tới cảnh giới tầng tám, tại sao có thể khám phá hư ảo, nhìn thấy chân tướng vậy?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Nghe lời này của ngươi, có vẻ ngươi nghĩ là ta đang khoác lác sao?"
Nói rồi Tô Đình phất tay áo nói: "Kiếp trước kiếp này, ta đều chưa từng khoác lác, chỉ bằng một chút huyễn hóa này của ngươi mà còn muốn giấu giếm được con mắt của ta?"
——
Trên nóc nhà.
"Sao ngươi thấy được đây là phân thân của nàng ta?" Tiểu tinh linh xoay đầu lại, hỏi.
"Mặc dù nàng ta nhìn như pháp lực cường thịnh, khí tức hư vô mờ ảo, nhưng ta liếc mắt đã nhìn ra, nàng ta chỉ là một bộ phàm thân." Tô Đình chỉ về đằng trước, giải đáp cho tiểu tinh linh, chầm chậm nói: "Theo đạo lý thì nàng đã tu thành pháp lực, như vậy tự nhiên là sẽ tẩy luyện tự thân, cũng đã đột phá cực hạn thân người, thành tựu Thượng Nhân, nhưng nàng ta vẫn là phàm thân, lại có dạng pháp lực này, người thông minh giống ta liếc mắt một cái là nhìn ra."
"Đơn giản như vậy?"
"Cẩn thận đi quan sát, tự nhiên là đơn giản."
——
Quả phụ dựa người trên cửa sổ, dáng người thướt tha, cử chỉ dụ hoặc, nàng ung dung nói: "Gần đây có lời đồn Tô Thần Quân thiên tư phi phàm, bản lĩnh rất cao, nhưng làm người cuồng vọng tự đại, lúc này mới thấy ngươi quan sát rất tỉ mỉ."
Tô Đình đi tới cửa nhà nàng, ngẩng đầu lên, nói: "Nhà ngươi khóa cửa."
Vị quả phụ kia nói khẽ: "Nếu ngươi chỉ muốn nói chuyện, vậy thì đứng đấy nói, còn nếu ngươi muốn mấy chuyện không thể miêu tả thì tùy ý ngươi."
Bành!
Cửa phòng đột nhiên bị đạp ra.
——
"Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu tinh linh bỗng nghiêng đầu, chất vấn: "Ngươi muốn làm chuyện gì không thể miêu tả?"
Tô Đình vội lắc đầu, nói: "Không có không có, chỉ là có mấy chuyện nói ngay trước mặt thì tốt hơn, huống chi nàng ta ở trên lầu, ta ở dưới lầu, ta phải ngẩng đầu nhìn nàng ta, vô hình đã thấp hơn người ta một bậc nha."
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng của hắn mừng thầm, việc đêm đen đạp cửa nhà quả phụ này là lần đầu tiên hắn làm, cảm giác cũng không tệ.
——
Trên nóc nhà, bản tôn nói chuyện cùng tiểu tinh linh.
Ngũ Hành giáp biến thành Tô Đình, đã đi vào trong phòng.
Phòng ốc bên trong rất bình thường, không đến nỗi nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, nhưng cũng không có trang hoàng tinh xảo, bài trí trân quý, đều là bố trí như nhà của người bình thường.
Hắn đi dọc theo cầu thang, từng bước một đi lên.
Nữ tử kia tựa bên cửa sổ, lộ ra dáng vẻ lười biếng, dáng người nàng uyển chuyển, phong tình vạn chủng, nhưng một bộ đồ đen lại lộ ra vẻ hơi nghiêm túc đoan trang.
Đúng lúc tầng mây bay đi, ánh trăng chiếu xuống, chiếu rọi tới trên cửa sổ.
Quả phụ áo đen càng lộ ra mỹ lệ hào phóng.
Mà Tô Đình cũng thấy rõ diện mạo của nàng, ngũ quan cũng coi như mỹ lệ, nhưng chân chính câu ngườ vẫn là tư thái phong tình vạn chủng của nàng ta.
"Đêm qua mới một vị Chân Nhân dời đi, hôm nay lại có Thượng Nhân không tầm thường như ngươi tới."
Nữ tử áo đen vuốt trán, làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nhẹ giọng thở dài: "Tiểu nữ tử cô đơn, Duyệt thành thật sự là không thể tiếp tục chờ được nữa. . . Nếu Tô Thần Quân không chê, tối nay chúng ta cá nước đoàn tụ, coi như tái giá cho ngươi, dựa vào quan hệ cùng ngươi, có lẽ còn có thể tiếp tục ở lại Duyệt thành."
Tô Đình nghe ý trong lời nói của nàng, lập tức hơi trầm ngâm, thấp giọng nói: "Ngươi đúng là muốn thải bổ ta? Việc này có chút đột nhiên, ngươi đợi lát nhé, ta suy nghĩ trước một chút."
Nữ tử áo đen khẽ cười nói: "Không cần suy tính, ngươi đã ban đêm đạp cửa nhà quả phụ, vậy thì đến nha."
Tô Đình khoát tay nói: "Miễn đi, có một loại nhện gọi là Hắc Quả Phụ, sau đó sẽ ăn hết trượng phu của nó, ta cũng không muốn rơi xuống kết cục này."
Quả phụ áo đen cười đến hai mắt híp lại thành vành trăng khuyết, nói: "Người ta cũng không phải nhện, người ta là con dơi nha."
Sau khi nàng ta nói xong, nâng đầu ngón tay lên, trên bàn tay trắng như ngọc nắm một mảnh lá cây màu đen, hình như con dơi.
Ánh trăng sáng chiếu vào lá cây kia.
Nụ cười của nữ tử trở nên cực kì quái dị.
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Ngươi có nguyên thân là tinh quan trên trời?"
Quả phụ áo đen che miệng cười, nói: "Không giống sao?"
Tô Đình nghiêm túc, không trả lời.
Trong lòng của hắn có phần có khó có thể tin.
Tinh tú chi thần!
Một trong hai mươi tám tinh tú!
Nữ Thổ Bức!
Thiên thần!