Gần đây Tô Đình từng gặp Chân Nhân Dương Thần, cũng đã gặp qua thần sông, gặp qua sơn thần, thậm chí thấy cả Địa Tiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thần linh trên trời.
Đây là thần linh có tên trên Phong Thần bảng.
Một trong hai mươi tám tinh tú!
Nếu nói thần sông và sơn thần chỉ là Thiên Đế sắc phong, có cũng được mà không có cũng không sao, có thể tùy ý phong lập, cũng có thể tùy ý huỷ bỏ, như vậy thần linh lên Phong Thần bảng lại khác.
Nếu thiên địa là một căn phòng, thì những Địa Tiên, sơn thần thổ địa gì đó chỉ là bình hoa đồ trang sức trưng bày trong phòng mà thôi.
Nhưng thần linh lên Phong Thần bảng, mỗi người quản lí chức vụ của mình, đối với thiên địa thì bọn họ là nền tảng, xà nhà, vách tường, là căn bản trật tự, không thể thiếu.
Sơn thần ở Lê sơn đã từng tự giễu rằng hắn vô danh trên bảng Phong Thần, chỉ là mượn khí vận Đạo Tổ, mới được phong một chức sơn thần của Lê sơn mà thôi.
"Tinh tú chính thần, sao lại hạ giới tới đây?"
Sau khi trong lòng Tô Đình hết khiếp sợ, nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn nữ tử kia, nói ra: "Tinh quan trên trời lại vô cớ hạ giới, hình như chính là phạm vào thiên quy."
Quả phụ kia lười biếng nói: "Ta đương nhiên biết rõ, nhưng không phải ta vô cớ hạ giới, vẫn còn có chút nguyên nhân."
Tô Đình khẽ nhíu mày, nói: "Nguyên nhân gì?"
Quả phụ kia từ bên cửa sổ đi tới, bước chân uyển chuyển, dụ hoặc như lửa, nói: "Ta dùng một sợi thần niệm hạ giới, rơi vào trên thân quả phụ này, nguyên nhân tự nhiên cũng là ở trên người quả phụ này."
"Trước kia nàng ta để tang chồng, lại không có con, cũng không muốn tái giá, thế là trong lòng tràn đầy oán giận, oán hận nhân thế bất công, oán hận những đôi vợ chồng mỹ mãn có con cháu đầy đàn kia, cho nên nàng ta thường xuyên câu dẫn nam tử, phá hoại nhà khác, nhờ vào đó để thỏa mãn tâm niệm."
"Nhưng khi thanh danh truyền ra, những nam tử tới gần nàng ta kia đều sẽ bị người ta chỉ trích, cho nên mấy nam nhân ra vẻ đạo mạo cũng cũng không dám thân cận nàng ta."
"Về phần những kẻ nguyện thân cận nàng ta thì cũng không sợ tin đồn, nhưng một loại người này, hoặc là du côn vô lại, hoặc là sớm đã phong lưu thành tính, thậm chí nhờ vào đó lấy dược danh phong lưu, vốn chưa nói tới gia đình mỹ mãn, cũng không có giá trị phá hư."
"Cho nên, nàng ta bắt đầu cầu thần bái Phật."
Nữ Thổ Bức giang tay ra, nói: "Đáng tiếc thần phật đầy trời, dường như cũng không linh nghiệm."
Tô Đình cau mày nói: "Nàng ta cầu xin như thế là vì hại người, những thần linh được miếu thờ thờ phụng đương nhiên sẽ không đồng ý, huống chi, miếu thờ trên thế gian hương hỏa cường thịnh, tín đồ đông đảo, người ta đi cầu gia đình bình an, nàng đi cầu chuyện hại người, vốn là hai chuyện xung đột lẫn nhau. Ta nghĩ, chỉ cần không phải Tà Thần, có lẽ sẽ đồng ý mấy lời cầu như gia đình bình an, mạnh khỏe sung túc thôi."
Nữ Thổ Bức khẽ nói: "Ngươi nói không sai, cho nên nàng cầu đến trên đầu của ta, cần biết rằng Thần vị của ta cũng có quyền hành khiến người ly hôn, phá nhân duyên."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Cho nên ngươi đồng ý, thay nàng ta hoàn thành nguyện vọng?"
Nữ Thổ Bức thở dài: "Bản thần cũng bất đắc dĩ, dù sao miếu thờ trên thế gian có hương hỏa cường thịnh, không phải Lôi Thần Thiên tôn thì chính là thần tài, hoặc là Bồ Tát nào đó, những mạt thần như chúng ta có được bao nhiêu hương hỏa? Thật vất vả mới có một tín đồ, dù sao cũng nên để nàng ta cảm thấy bản thần linh nghiệm, ngày sau mới dễ làm thanh danh của ta lan truyền, hương hỏa cường thịnh. . ."
Nàng cười nói ra những lời này, giống như cười mà không phải cười, có phần hài hước, hiển nhiên sự thật trong lời nói không có nhiều, có lẽ chỉ vì muốn trêu chọc mà thôi.
Tô Đình nghe vậy, cau mày nói: "Ngươi thật sự vì thế mà hạ giới?"
Nữ Thổ Bức gật đầu nói: "Không sai, chính là vì thế mới hạ giới, giúp nàng hoàn thành nguyện vọng."
Tô Đình suy tư một chút, nói: "Chu lão viên ngoại, là ngươi giết?"
Nữ Thổ Bức lắc đầu nói: "Đôi lão phu thê Chu phủ này làm bạn dắt tay nhau cả đời, cho nên bị quả phụ này ghen ghét, nhưng cũng chỉ câu dẫn lão viên ngoại thôi, khiến gia đình Chu phủ bất an, ta thật không có giết lão."
Tô Đình cười nhạt một tiếng, nói: "Ta thấy Chu phủ tới đạo quan cầu đạo sĩ tới làm pháp, lúc đó đã quan sát, người nhà này cũng rất kính sợ quỷ thần, làm sao nhà ông ta không cầu thần bái Phật để trừ tai chứ?"
Nữ Thổ Bức cười âm thanh, nói: "Đương nhiên là có, chỉ là vị Chu lão phụ nhân kia mời về nhà năm tôn thần, ở bên ngoài lại đi phật tự dâng hương, cũng đến đạo quan bái lễ, có thể nói là bái thần bốn phương tám hướng."
Tô Đình mơ hồ hiểu rõ, thấp giọng nói: "Chính bởi vì bái thần bốn phương tám hướng, cho nên thần ở bốn phương tám hướng đều chỉ nhận hương hỏa của bà, nhưng khi nhà bà gặp chuyện thì lại đều từ chối, không có một vị tôn thần nào nguyện thay bà ấy tiêu tai giải ách?"
Nữ Thổ Bức gật đầu nói: "Đúng vậy, ngoài ra, Chu lão phu nhân đã từng mời một Bồ Tát, chỉ là khi bức tượng Bồ Tát này cũ kỹ, bà ta lại đón về một bức tượng Bồ Tát khác, dù đều bái cùng một vị Bồ Tát, thế nhưng Phật tượng khác biệt. Cái gọi là thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó, Chu phủ cũng bởi vậy mà huyên náo không yên, kỳ thật trước khi ta quấy phá, phu phụ Chu phủ chính là thể yếu nhiều bệnh, mà Chu tiểu công tử thường khóc thét không ngừng, con kiến ẩn hiện, rắn chuột phổ biến, tiểu quỷ rất nhiều."
Nàng nói đến đây cũng cảm thấy hơi buồn cười, nói với Tô Đình: "Cho nên mới nói dù có lạy nhiều thần, cũng chưa chắc đã thấy thần đến phù hộ. Đương nhiên, ta không giống thế, ta rất linh nghiệm."
"Linh nghiệm?"
Tô Đình nghiêng đầu liếc nàng một chút, nói: "Nếu sau này ngươi quy thiên, vậy quả phụ này chỉ sợ sống không được lâu nữa?"
Nữ Thổ Bức mỉm cười nói: "Nàng cầu ta hại người, tự nhiên sẽ tổn phúc chiết thọ."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Đều nói nữ túc là hung thần, thật sự là danh bất hư truyền."
Nữ Thổ Bức giang tay ra, nói: "Ta đây chính là vô cùng an phận thủ thường, hung thần chân chính cũng không phải là ta, mà là vị ăn hết Chu lão viên ngoại kia."
Tô Đình nghe vậy, bỗng dưng chấn động, nói: "Chu lão viên ngoại chết bất đắc kỳ tử là bị ăn? Ăn lão cũng là một vị thiên thần?"
Nữ Thổ Bức ung dung nói ra: "Ô, nhất thời nói lỡ miệng, nhưng việc này không liên quan gì đến ta, ta cũng không muốn để ngươi đi dò xét, phá hỏng cuộc sống tiêu diêu tự tại của người ta. Kỳ thật hôm nay ta để ngươi đến, là muốn ngươi giúp bản thần làm một việc. . ."
"Làm việc?"
Tô Đình không đồng ý ngay, cũng không hỏi thăm việc này là gì, chỉ nhíu lông mi hỏi lại: "Sao ta phải giúp ngươi?"
Ánh mắt Nữ Thổ Bức phát lạnh, điềm nhiên nói: "Ta chính là thiên thần, ngươi dám cự tuyệt ta?"
Trong chớp mắt, nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống điểm đóng băng, rét lạnh như tại mùa đông.
Tô Đình lại như không phát hiện ra, chỉ vỗ vỗ thần giáp lên người, toàn thân nở rộ kim quang, pháp lực so với Chân Nhân Dương Thần bình thường lại càng cường thịnh hơn.
Nữ Thổ Bức lộ ra vẻ khác thường, nói: "Thần bảo?"
Tô Đình không nói tiếp, chỉ chậm rãi nói: "Thiên thần đúng là khiến người kính sợ, nếu như ngươi để bản tôn hạ giới, tự nhiên là thần uy cuồn cuộn, không thể coi thường. Nhưng bây giờ ngươi chỉ là một sợi thần niệm, rơi vào trên người phàm thân mà thôi, còn muốn uy hiếp Tô Thần Quân ta?"
Nói rồi Tô Đình chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, ung dung nói ra: "Tôn thần chỉ cần hiểu là ta không phải thuộc hạ để làm việc cho ngươi, cũng không phải tín đồ của ngươi, ngươi muốn mời ta làm việc, vậy phải cần có đầy đủ thù lao, chỉ có như thế mới là giao dịch chân chính. Nhưng nếu ngươi muốn lấy thân phận thiên thần, vô duyên vô cớ tới sai bảo ta thì tuyệt đối không có khả năng!"
Ánh mắt Nữ Thổ Bức càng thêm lạnh lẽo, giống như mười phần bất thiện, nói: "Ngươi chỉ là một Thượng Nhân nhưng lá gan quả nhiên không nhỏ."
Tô Đình là người tu hành, vốn cũng không phải là những phàm phu tục tử gặp thần linh là cúi đầu bái lạy, tự nhiên không có bị thân phận "Thiên thần" của nàng dọa sợ, vẻ mặt vẫn như cũ, chậm rãi nói: "Nếu ngươi muốn động mạnh, ta cũng muốn nhìn xem, một sợi thần niệm của thiên thần như ngươi so với Chân Nhân Dương thần tầng tám có dễ chém hơn hay không?"
Sắc mặt Nữ Thổ Bức rất khó coi, nói: "Ngươi có biết thiên thần trên Phong Thần bảng, mỗi người đều quản lí chức vụ của mình, chúa tể thiên giới lục đạo chủ các loại trật tự, như phúc duyên số tuổi thọ cũng khó thoát chưởng khống. Cho dù là người tu hành, khi còn chưa thành tiên cũng không vượt qua tam giới, nhảy ra khỏi Ngũ Hành, ngươi thật sự muốn chọc giận tới thần uy thì chớ nói ngươi bây giờ, dù ngươi lại luân hồi chuyển thế thì vẫn đầy nghiệt chướng."
"Ngươi cũng không phải Thiên Đế, còn có thể sai khiến được các thiên thần khác, đến cản trở con đường ta tu đạo sao?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Chỉ là cuối cùng Tô mỗ vẫn muốn đắc đạo thành tiên, kiếp sau không tới phiên ngươi đến thiết lập nghiệt chướng cho ta, ngươi muốn diệt ta, hiện tại phải lập tức hạ giới, nhưng ta đoán ngươi ngại thiên quy, không dám xuống tới. Nhưng cũng không cần gấp, ngày sau ta thành tiên, chắc sẽ lên trời một chuyến, đến lúc đó chúng ta có thể phân cao thấp."
"Tô Thần Quân quả nhiên cuồng vọng."
Nữ Thổ Bức trầm mặc một chút, tức giận bỗng nhiên tan đi, chậm rãi nói: "Thôi được, chân thân của ta quả thực không thể hạ giới, coi như một sợi thần niệm hạ giới cũng đúng như ngươi nói, làm trái thiên quy. Hôm nay để ngươi giúp ta, chính là muốn thay ta thu dọn chuyện, tránh bị Thiên Đình phát hiện sẽ giáng tội ta. . ."
Nàng bỗng dưng hít một tiếng, nói: "Ngươi muốn chỗ tốt cũng chưa chắc không thể, lần này ta mời ngươi làm việc, ngươi lại nghe ta chỉ điểm, cũng có thể được lợi."
Nàng vừa nói, lại cảm thấy tóc rối tung chặn ánh mắt, tiện tay đẩy ra ở một bên.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tô Đình thấy nàng làm ra động tác như thế, lập tức nghiêm túc nói: "Không nên mang suy nghĩ dùng thân thể đến dụ hoặc ta, mà đây cũng không phải thân thể của ngươi, chỉ là quả phụ phàm nhân. Còn nữa nói, loại tàn hoa bại liễu này ta còn chướng mắt, Tô Thần Quân ta là nhân vật bậc nào, dạng nữ nhân gì mà không thấy. . . Ta luôn giữ mình trong sạch, chính là nổi danh trong Đại Chu. "
Bàn tay Nữ Thổ Bức gảy tóc bỗng cứng đờ.
Chỉ thấy sắc mặt nàng cứng ngắc, thần sắc khó hiểu.
Nhưng trong lòng nàng lại có một suy nghĩ là không để ý thiên quy, lấy chân thân hạ giới, đánh chết tươi thằng này.
——
Trên nóc nhà nơi xa.
Tô Đình quang minh lẫm liệt, nói: "Ta giữ mình trong sạch như thế, tự nhiên không có khả năng bị nàng dụ hoặc."
Tiểu tinh linh nghe vậy, mới hừ một tiếng, nhẹ nhàng vung lên, cơn gió kia nhẹ nhàng rơi xuống, từ từ để bình đựng tiên tửu vừa trộm trên người hắn ra xuống.
Tô Đình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem cất kỹ bình tiên tửu kia, trong lòng vô cùng lo sợ, nếu bình rượu này bị đập, cũng không có chỗ để khóc.
"Chúng ta nói chuyện đang hoàng không được à?"
Tô Đình tức giận nói: "Ngươi học từ chỗ nào, làm sao động một chút lại nghĩ đập đồ vật thế?"