Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 385: Xương khô khắp nơi trên đất




     "Xương khô?"

Đồng tử Tô Đình co rụt lại, lộ ra vẻ khác thường.

Hắn dừng một chút, bỗng dưng bắn pháp lực ra, hóa thành một đợt kình phong, thổi đi lá rụng trên mặt đất.

Kình phong gào thét, cuôn lấy bụi bặm, hóa thành một luồng gio, quét hết lá rụng đi, lộ ra xương khô bị vùi lấp dưới lớp lá rụng.

Lít nha lít nhít, liếc nhìn lại, ở đây có tới gần một trăm bộ xương khô.

"Đây. . ."

Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, lần trước hắn tới đây, dưới cây này cũng không có xương khô.

Tiểu tinh linh cũng là bị cảnh tượng này dọa sợ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nói: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại thế này?"

Tô Đình cau mày nói: "Vậy là sau khi chúng ta rời đi mới có cảnh tượng này, có lẽ còn sau khi người của Ty Thiên Giám tìm kiếm qua Bạch Kham sơn rồi rời đi thì mới xảy ra."

Hắn có thể khẳng định, lúc trước mình đi tới dưới đại thụ này, không phát hiện ra những bộ xương khô này.

Vậy chính là sau khi chính mình rời đi Bạch Kham sơn.

Mà sau khi Long Hổ Huyền đan xuất thế, người của Ty Thiên Giám tới, tìm kiếm khắp Bạch Kham sơn, nên cũng tốn một khoảng thời gian.

Hiện tại xem ra, Ty Thiên Giám cũng không biết chuyện ở nơi đây, như vậy đám xương khô trên đất này hẳn là vừa phát sinh gần đây.

"Xương khô? Cây khô?"

Tô Đình khẽ nhíu mày, trong lòng suy tư, thầm nghĩ: "Nơi này có mấy chục bộ là thân người, mấy chục bộ là phi cầm tẩu thú, thật sự là cổ quái."

Hắn không dám khinh thường, vô cùng thận trọng, dò xét bốn phía, lộ ra vẻ khác lạ, rồi quay sang nhìn tiểu tinh linh nói: "Ngươi tỉnh táo một chút, cẩn thận cảm ứng, xung quanh đây có thay đổi gì không?"

Tiểu tinh linh nghe vậy, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Tô Đình thấp giọng nói: "Những phi cầm tẩu thú này, nếu như bị người đuổi bắt đến đây, như vậy chính là một chuyện. Giả sử như những phi cầm tẩu thú này bị hấp dẫn đến đây, thậm chí bị cưỡng ép hút đến đây, sau đó khô cạn mà chết, như vậy thì không đơn giản. . . Nơi này rất có thể đã trở thành một tòa tuyệt địa."

Tiểu tinh linh giận dữ nói: "Nhà ta là thần thụ, bảo vệ một đám phi cầm tẩu thú của Bạch Kham sơn, làm sao có thể hại chết bọn chúng? Ngươi không nên nói bậy nói bạ. . ."

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận."

Tô Đình khụ một tiếng rồi nói: "Ta không phủ nhận là khi nãy ta có hoài nghi này, cảm thấy có khả năng thần thụ biến thành yêu thụ hút máu, nhưng nhìn biến hóa lúc này của thần thụ, nó cũng khô héo, tự nhiên là bỏ đi suy nghĩ này. Ta để ngươi cẩn thận cảm ứng, là muốn nhìn xem có phải phong thuỷ địa thế ở đây đã bị người khác thay đổi, biến thành một nơi tương tự như cùng sát trận tuyệt địa. . . Ta mơ hồ cảm thấy nơi đây có chút hung lệ, so với lần trước đến thì đã khác biệt."

Tiểu tinh linh nghe đến đó, mới thoáng gật đầu, miễn cưỡng thu hồi tâm tư, cẩn thận cảm ứng.

Qua chừng nửa khắc đồng hồ, nàng lắc đầu, nói: "Thần thụ khô héo, rễ cây khô cạn, cành lá đều khô chết rồi, ta không cảm ứng ra, nhưng mơ hồ thấy có một luồng hung ý."

Tô Đình khẽ gật đầu, nói: "Tuy nói đây là nơi ngươi xuất sinh, nhưng lúc mắt cũng không nên khinh thường, ta phải nhìn xem những bộ xương khô này rồi lại làm quyết đoán."

Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi cho rằng xương khô khác nhau ở chỗ nào?"

Tô Đình thấp giọng nói: "Nếu như những xương khô này là đám người lúc trước đến tìm Long Hổ Huyền đan, rồi chết ở Bạch Kham sơn, như vậy trong đó sẽ có người bị ta giết, ta có thể phân rõ."

Dừng một chút, Tô Đình tiếp tục nói: "Nếu như những bộ xương khô này không phải người tu đạo trước kia vì Long Hổ Huyền đan mà đến, như vậy trong Khảm Lăng sẽ có không ít người mất tích, có thể đi tìm Đinh đại nhân hỏi một chút, dù sao hắn cũng là quan địa phương của Khảm Lăng, có thể biết không ít chuyện."

Hắn tinh tế tra xét một phen, thần sắc dần dần nghiêm túc.

Tiểu tinh linh thấy thế, đã hiểu ra gì đó, chán nản nói: "Không phải đám người tu hành mà ngươi đánh giết kia?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Không phải, đa số là phàm nhân bách tính, có mấy người là người tu hành, nhưng không có dấu tích quen thuộc, không phải người tu đạo mà ta đã giết chết kia."

Sau khi nói xong, Tô Đình liếc mắt một cái, nhìn rất nhiều bộ xương khô dưới cây, nói: "Nơi đây không nên ở lâu, rời đi trước đã."

Tiểu tinh linh nhìn gốc đại thụ khô héo kia, nhìn khung cảnh xa lạ này, dường như lại nhớ tới dĩ vãng, nên trầm mặc không nói.

Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Điều tra chuyện này xong chúng ta sẽ trở lại, ngươi cũng không muốn mờ mịt như thế chứ?"

Tiểu tinh linh nghe lời này, mới bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Được, nhưng chúng ta có cần đi động phủ của hổ yêu tìm một chút hay không?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Việc này quá quỷ dị, tạm thời không nên tùy tiện hành tẩu trong núi, chúng ta đi Khảm Lăng để điều tra một phen trước, rồi mới quyết định."

Cuối cùng tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, bay đến ngực Tô Đình, trốn vào trong ngực hắn, không thò đầu ra nữa.

Tô Đình thở ra một hơi, nhìn khung cảnh này, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Dưới đại thụ khô héo, thi cốt khắp nơi trên đất.

Gió núi gào thét thê lương.

Xung quanh không có dấu vết của sinh linh, không có thanh âm chim thú.

Tòa thâm sơn này dường như trở nên tĩnh mịch hơn.

Chuyện này không khỏi làm người ta run rẩy.

——

Trong Bạch Kham sơn.

Một đám mây trắng bây thẳng lên trời, bay ra bên ngoài núi.

Chính là Tô Đình cưỡi mây đạp gió mà đi, hắn phát hiện trong núi này có chỗ quỷ dị, nên không đi bộ nữa, lúc này hắn vội vã đi tìm Đinh Nghiệp, điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì nên cũng không có tâm tư nhàn nhã hành tẩu.

Hắn cưỡi mây đạp gió bay cho đến bên ngoài Khảm Lăng trấn mới hạ xuống, phòng ngừa làm đám người thường nhìn thấy sẽ kinh hãi.

Hắn đi thẳng về phía phủ đệ của Đinh Nghiệp, chỉ sau một lát đã đến Đinh phủ.

" Đinh lão gia của các ngươi có nhà không?"

Tô Đình một đường chạy đến, cũng không bận tâm lễ nghi quy củ gì, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Nói cho Đinh lão gia của các ngươi biết, Tô Đình tới chơi."

Trước cửa có hai gia đinh đều không nhận ra Tô Đình, nghe thấy hắn nói thế thì liếc nhau, cả hai cũng không dám thất lễ, có một người vội đi vào.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Đinh Nghiệp vội vàng chạy đến, ngay cả tên gia đinh vừa báo tin đều không đuổi kịp.

Chỉ thấy vị quan huyện luôn luôn nghiêm nghị kia, lúc này trên mặt mang ý cười, bước chân vội vàng chạy đến đây, nói: "Tô tiên sinh tới Khảm Lăng khi nào?"

Tô Đình đáp: "Ta vừa tới, mới đến Khảm Lăng, đã lập tức tới tìm Đinh lão gia đây."

Đinh Nghiệp nghe vậy, lập tức nói: "Tô tiên sinh coi trọng như thế, khiến Đinh mỗ sợ hãi."

Nói rồi ông ta đưa tay làm thế mời, mời Tô Đình đi vào.

Tô Đình cũng không khách khí, đi ở phía trước, bước vào Đinh phủ.

Hai gia đinh trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng mờ mịt, cũng rất hâm mộ, vì sao một thiếu niên lại có thể khiến Đinh lão gia đối đãi như thế.

"Không dối gạt tiên sinh, Đinh mỗ mới từ Tô gia trở về, cũng không nghe nói tiên sinh tới Khảm Lăng, vừa mới nghe gia đinh đến báo, còn cảm thấy hơi kinh ngạc."

Đinh Nghiệp cười nói: "Tiên sinh mới từ nơi khác trở về, chưa trở lại Tô gia, đã lập tức tới tìm Đinh mỗ, thế nhưng là có chuyện gì a?"

Tô Đình gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, lần này ta đến đây, đúng là có chuyện quan trọng khác."

Đinh Nghiệp vội nói: "Tô tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói thẳng."

Tô Đình dừng một chút, trầm giọng nói: "Gần đây, bên trong Khảm Lăng, thậm chí ở xung quanh Khảm Lăng, có nghe nói có người nào mất tích không?"

Lời này còn chưa nói xong, Tô Đình đã thấy sắc mặt Đinh Nghiệp đại biến.

Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên trầm xuống.

Đinh Nghiệp quả nhiên là biết được.