Khảm Lăng, Đinh phủ.
"Gần đây thật có thật nhiều mất tích người?"
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, nói: "Ngươi có điều tra không?"
Đinh Nghiệp gật đầu nói: "Khoảng thời gian trước, có hơn mười người liên tiếp tới báo án, đều là nhà có người mất tích, ta phát hiên ra tình thế nghiêm trọng, mệnh lệnh cho nha dịch tuần sát chặt chẽ, dán bố cáo để bách tính đề phòng nhiều hơn. Ngoài ra, còn sưu tập hồ sơ vụ án mất tích trong gần nửa năm qua, cũng phái người nghiêm tra, dù sao có mấy người mất tích mà chưa hẳn đã báo án."
Tô Đình khẽ gật đầu, dù sao có không ít trường hợp mẹ goá con côi sống một mình, ngoài ra, một số người biến mất, người nhà chưa chắc sẽ báo án, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
"Gần đây người mất tích ở Khảm Lăng, ngươi đã thống kê qua chưa?"
"Đều đã thống kê danh sách, hẳn là không còn bỏ sót." Đinh Nghiệp nói như vậy, lại vội nói: "Tiên sinh đợi chút, ta lập tức sai người đưa hồ sơ tới, cho Tô tiên sinh đọc qua."
"Rất tốt."
Tô Đình nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vô cùng nghiê túc.
Trong lòng hắn mơ hồ có một suy nghĩ cổ quái.
Đinh Nghiệp phân phó hạ nhân, đưa hồ sơ tới, mà chính ông ta ở lại nơi này, tiếp đón vị quý khách Tô Đình kia.
——
"Tô tiên sinh đến Khảm Lăng, đã về Tô gia trước sao?" Dường như Đinh Nghiệp nhớ tới cái gì, cười hỏi.
"Ta xuất thân từ Lạc Việt Quận, dù cùng là Tô thị, nhưng cách đời quá xa, không phải người của Tô gia ở Khảm Lăng, tự nhiên chưa nói tới về nhà." Tô Đình nghe vậy thì hơi nhíu mày, nói: "Lần này ta tới, cũng không có ý định tiến về Tô gia."
"Chuyện này. . ." Đinh Nghiệp hơi ngẩn ra, chợt nhớ tới cái gì, cười khổ nói: "Đinh mỗ là phàm phu tục tử, ý nghĩ đúng là kém cỏi."
Kỳ thật ông ta cũng biết được lai lịch của Tô Đình, tuy nói là đồng tộc cùng Tô gia ở Khảm Lăng, kì thực là thời đại xa xưa, sớm đã trở thành người lạ, nhưng trong ấn tượng của ông ta, Tô Đình đã từng tới Tô gia ở, nên mới hỏi như thế.
Đồng thời, quái vật khổng lồ như Tô gia ở Khảm Lăng này, nếu có thể dính líu chút quan hệ, tự nhiên là không dễ dàng.
Ở Khảm Lăng này, Tô gia cắm rễ mấy trăm năm, thâm căn cố đế, ngay cả quan phủ cũng không thể khinh thường.
Lúc trước Đinh Nghiệp phải muốn xử lý một số chuyện liên quan đến lợi ích của Tô gia, cho nên tiến đến thông báo một tiếng.
Cần biết rằng Tô gia không chỉ là danh môn vọng tộc ở Khảm Lăng, đồng thời tộc nhân Tô thị qua các đời đến nay, đã có người đọc sách vào triều đình làm quan, cũng có người tập võ tòng quân, từ thương kinh doanh.
Ngoài ra, thường thông gia cùng danh môn vọng tộc, nữ nhi của Thị Lang bộ Hộ, nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, chất nữ của vị Huyện lệnh Cố huyện kia đều gả vào Tô gia của Khảm Lăng. . . Ngay cả ở trong kinh thành, quan viên nắm giữ thực quyền cũng có mấy vị xem như con rể Tô gia.
Đổi lại là người bình thường, có thể có quan hệ cùng Tô gia, không biết sẽ là vinh hạnh bực nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác vị Tô tiên sinh này cũng không phải người bình thường.
Ngược lại là vị Tô lão gia chủ kia nhớ vị Tô tiên sinh này, dường như đã nhìn thấy chỗ dựa để Tô thị quật khởi từ trên người Tô tiên sinh.
Lúc trước đi tới Tô gia nhắc tới việc này, Tô lão gia chủ vẫn hối hận vì lúc ấy không thể kịp thời giữ Tô Đình lại.
Dù sao đối với những phàm phu tục tử như bọn hắn, đây chính là một vị thần tiên sống.
Theo suy nghĩ của Đinh Nghiệp, Tô gia ở Khảm Lăng có thế lớn, dù là ai cũng sẽ không khinh thường, nhưng nghe Tô Đình nói thì mới biết trong tầm mắt người trong chốn thần tiên, sớm đã vượt qua suy nghĩ của người thường.
"Ngoài ra. . ."
Dường như Tô Đình đang muốn nói cái gì, bỗng dưng dừng lại, nhìn về phía bên ngoài, nói: "Hồ sơ đã đưa đến."
Đinh Nghiệp có phần kinh ngạc, nhìn ra bên ngoài lại không thấy người nào.
Tô Đình lạnh nhạt nói: "Hắn đang ở chỗ ngoặt cách tầm ba trăm bước trong ngõ nhỏ trước cửa Đinh phủ, sắp đến rồi."
Đinh Nghiệp bỗng dưng chấn động, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Khoảng cách còn rất xa, trên đường này người đến người đi nườm nượp, thế mà hắn lại có thể phát hiện ra một tên hạ nhân lúc trước mới chỉ gặp qua một lần?
Lúc trước ông ta chỉ biết Tô Đình là người tu hành, cực kì bất phàm, thủ đoạn quỷ dị, thần bí khó lường.
Nhưng bây giờ ông ta có một loại nhận biết rõ ràng đối với thủ đoạn của thiếu niên là người tu hành này thì càng thêm kính phục.
Ngũ giác kinh người như thế, có lẽ ngay cả đại tông sư luyện võ nghệ đến đỉnh phong trong truyền thuyết vẫn kém xa.
"Đến rồi."
Tô Đình ngồi ngay ngắn trên ghế, nhàn nhã uống trà.
Quả nhiên, không bao lâu sau, đã thấy một hạ nhân vội vàng đi đến, trong tay ôm một tập hồ sơ.
Đinh Nghiệp thấy thế, ánh mắt càng hiện lên vẻ kính sợ.
"Đại nhân."
Hạ nhân kia trình hồ sơ lên.
Đinh Nghiệp đưa tay nhận lấy, khua tay nói: "Ngươi xuống dưới đi."
Hạ nhân kia khẽ gật đầu, nhanh chóng lui ra.
Đinh Nghiệp dùng hai tay nâng hồ sơ đưa đến trước mặt Tô Đình.
Tô Đình cũng không đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, dùng hai tay tiếp nhận rồi lật ra xem.
Đinh Nghiệp bỗng nhiên phát hiện Tô tiên sinh càng lật xem hồ sơ, sắc mặt càng khó coi.
"Mất tích hơn ba mươi người?"
Tô Đình cau mày nói: "Mười hai người là bách tính phổ thông, còn lại gần hai mươi người là tăng nhân đạo sĩ?"
Đinh Nghiệp gật đầu nói: "Đúng là như thế, trong mười hai người này, có bốn người thuộc kiểu mẹ goá con côi người già, ba người là tiều phu, năm người là ngư dân, mà hai mươi đạo sĩ cùng tăng nhân kia, có non nửa là một mình khổ tu, còn lại tầm mười người, có hai ba người là đồng môn cùng ở một chỗ, nhưng cũng cùng mất tích."
Nói rồi Đinh Nghiệp nói ra: "Người tới báo án cũng không nhiều, là do ta lệnh người đi thăm dò, mới điều tra ra những chuyện này."
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, khẽ nhíu mày, âm thầm suy tư.
Lúc đó số lượng xương khô dưới đại thụ khô héo kia cũng tương đương số lượng người mất tích, không kém nhau nhiều.
Nhưng trong số những người mất tích này, không thiếu tăng nhân đạo sĩ, trong đó đều là đạo sĩ hòa thượng phổ thông?
Nếu trong số những người này có người có đạo hạnh, như vậy chuyện này lại khác biệt.
Mà những ngư dân tiều phu, mẹ goá con côi người gia kia có phải là một ít cao nhân ẩn sĩ?
"Có ghi chép về lai lịch, những chuyện trong quá khứ của những người này không?"
"Gia cảnh, lai lịch thì có ghi lại, chuyện quá khứ thì không có, cần Đinh mỗ sai người đi thăm dò không?"
"Không cần."
Tô Đình hơi phất tay, nói: "Ngươi có biết Ty Thiên Giám không?"
Đinh Nghiệp nghe vậy, gật đầu nói: "Ty Thiên Giám chính là được triều đình nể trọng, có thể xem thiên tượng, đo địa thế, có thể đẩy quốc vận, có thể phân biệt cát hung, năng nhân dị sĩ trong truyền thuyết có bản lĩnh bắt hổ báo, bắt quỷ thần."
Dừng một chút, Đinh Nghiệp nói ra: "Lúc trước Tô tiên sinh còn ở Khảm Lăng, đã có một vị đạo nhân, tự xưng là người của Ty Thiên Giám, đến tìm ta thăm dò về tin tức của ngài."
Tô Đình gật đầu nói: "Đạo nhân này tên gọi là Vân Tích, là một sư chất của ta."
Đinh Nghiệp nghe vậy lại càng thêm kính trọng Tô Đình, càng cảm thấy lúc ấy ở trước mặt đạo nhân kia giữ gìn cho Tô Đình là cử chỉ thật sáng suốt. . . Hóa ra đạo nhân kia còn là sư điệt của Tô tiên sinh, ngay cả bối phận đều thấp hơn một tầng.
" Ty Thiên Giám ở kinh thành chấn nhiếp người tu hành ở Đại Chu, nhưng ở các nơi cũng có phân bộ."
Tô Đình hỏi: "Ngươi có biết, ở nơi này có toà đạo quan nào, hoặc là chùa miếu, hoặc là thần miếu thuộc về phân bộ của Ty Thiên Giám không?"
Đinh Nghiệp khẽ nhíu mày, suy tư nói: "Ở Khảm Lăng thì chưa từng nghe nói, nhưng mỗi huyện xung quanh Khảm Lăng, cùng thuộc Lương An phủ, mà trung tâm Lương An phủ là ở Diêu huyện. . . Nếu như không sai, hẳn là ở nơi đó."
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói: "Những vụ án này, ngươi có báo lên không?"
Đinh Nghiệp gật đầu nói: "Trước kia có cân nhắc tới chuyện này có thể ảnh hưởng tới hoạn lộ của ta, nhưng phát hiện ra tình huống quá nghiêm trọng nên đã báo lên."
Tô Đình hỏi: "Gần đây có nhân sĩ ngoại lai, ví dụ như tăng nhân đạo sĩ đi vào Khảm Lăng hỏi thăm việc này không?"
Đinh Nghiệp khẽ lắc đầu, nói: "Cũng có không ít nhân sĩ ngoại lai lui tới Khảm Lăng, nhưng không có người ngoài hỏi thăm ta về việc này."
Tô Đình khẽ nhíu mi, nói: "Ta đã biết, ngươi tạm thời bình tĩnh, việc này ta tự mình đến tra."
Đinh Nghiệp nghe vậy lập tức đại hỉ, đứng dậy thi lễ nói: "Đinh mỗ thay mặt bách tính Khảm Lăng, cám ơn Tô tiên sinh nhân từ đại đức."
Tô Đình phất tay, một luồng gió nâng ông ta dậy, mới nói: "Được rồi, việc này Tô mỗ cũng có tư tâm, không nhận đại lễ này của ngươi."