Bờ sông Cảnh Tú.
Tô Đình lái xe tới đây.
Trên vai trái hắn là tiểu tinh linh biến thành chim xanh, mà ở cánh tay trái lại là tiểu bạch xà như dây lụa quấn quanh trên cánh tay.
Hai con tuấn mã kéo xe tới, năm con tiểu quái đi theo phía sau, còn con cú mèo kia hóa thành nguyên thân, dừng ở một góc toa xe.
Lúc trước Tô Đình vốn muốn thả nó đi, rồi dẫn bảy con tiểu quái rời đi, nào biết con cú mèo này bỗng nhiên quỳ xuống, khóc ròng ròng, thề phải đi theo Tô Đình, quấn chặt lấy, không muốn rời đi.
"Danh tiếng của Tô Thần Quân truyền khắp thiên hạ, ngay cả yêu vật nghe thấy cũng bị khí thế vương bá của ta chiết phục, áp lực đúng là phải không nhỏ."
Tô Đình không khỏi phát ra một tiếng cảm khái, có cảm giác sầu lo vì nổi tiếng.
Tiểu tinh linh ha ha hai tiếng, giễu cợt nói: "Người ta là thấy bảy con tiểu quái này học được một chút bản lĩnh thấp kém nên mới hướng tới mà thôi, nó là vì muốn đi theo bên cạnh ngươi để học tập đạo pháp, mà không muốn trở thành yêu quái hoang dại trong núi rừng, không có quan hệ gì cùng khí thế vương bát gì đó đâu . ."
Tô Đình liếc nàng một chút, nói: "Ngươi biết cái gì? Nếu không phải ta có tướng mạo đường đường, khí thái tuyệt luân, làm sao có thể thu hút yêu loại đi theo?"
Hắn nói đến đây, duỗi lưng một cái, chỉ về đằng trước, nói: "Đến sông Cảnh Tú rồi."
——
Sông lớn cuồn cuộn, nước chảy không ngừng.
Xe ngựa chạy đến tận đây mới dừng lại.
Tô Đình nhảy xuống xe ngựa, nhìn con sông lớn này, đang muốn tiến lên.
Bỗng nhiên có một tiếng rít từ trên bầu trời truyền đến.
"Thật to gan!"
Tô Đình quát to một tiếng, giơ tay lên bắn ra pháp lực.
Bành!
Chỉ thấy rất nhiều lông vũ màu trắng tung bay bốn phía!
Mơ hồ có thể thấy một con bạch điêu khổng lồ như diều bị đứt dây, ngã xuống bờ sông bên kia.
Con bạch điêu này nhìn cũng có chút quen mắt.
Đây là bạch điêu do Tần Tông chủ của Cổ Đạo ở phương bắc nuôi dưỡng, đã từng đưa tin tức cho quỷ tăng Đông Phồn.
Tô Đình nhận ra nó, cười nói: "Tiểu yêu, ai cho ngươi lá gan dám động thủ với bản Thần Quân? Hẳn là phát hiện ra tông chủ nhà ngươi chết rồi, muốn báo thù sao?"
Con bạch điêu kia lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, quát: "Đó là chuyện lúc trước, nay ta là thần sứ, phụng mệnh tuần sát sông Cảnh Tú, người không có phận sự, không được tới gần, nếu không sẽ bị thần phạt!"
Tô Đình cười một tiếng, nói: "Thần phạt? Chỉ dựa vào ngươi hay sao?"
Nói rồi Tô Đình nhấc pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo lên nói: "Dám mắng bản thần quân là người không có phận sự, ta thấy là ngươi cũng chán sống rồi!"
Sau khi nói xong, hắn quăng pháp ấn lên, thấy muốn đập chết bạch điêu này.
Bạch điêu kinh hô một tiếng, bay lên, trách mắng: "Ta chính là thần sứ ở sông Cảnh Tú, ngươi dám đả thương tính mạng của ta sao?"
Tô Đình cười nhạo nói: "Đồ súc sinh lông lá nhà ngươi mới mấy ngày không gặp, lại dám tự xưng là thần sứ? Hôm nay ta chính là đánh ngươi thành thịt muối, cũng không cần chịu tội gì cả!"
Nói rồi hắn lập tức ném pháp ấn tới!
Pháp ấn đón gió phồng lớn, bỗng nhiên lớn như một tòa núi cao bay tới!
Hư không đều gần như vặn vẹo, cuồng phong nổi lên!
Con bạch điêu kia bỗng kinh hãi, từ giữa không trung rơi xuống, tránh khỏi pháp ấn này, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói: "Thần Quân thứ tội, lúc trước tiểu nhân chỉ đùa một chút thôi, còn chuyện Thần Quân tru sát Tần Tông chủ, còn là ân nhân của tiểu yêu."
Tô Đình nghe thế mới thu pháp ấn, liếc mắt nhìn tiểu tinh linh.
Tốc độ trở mặt của bạch điêu này so với con cú mèo kia chỉ có hơn chứ không kém, quả thực là tu luyện công phu mượn gió bẻ măng đến cực điểm.
"Trình độ nhận sợ kịp thời của ngươi đúng là không cạn."
Tô Đình không khỏi bật cười, nói: "Ta có ân tình gì với ngươi hả?"
Bạch điêu nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói: "Tiểu yêu luôn luôn bị Tần Tông chủ nuôi dưỡng, bị đối phương giam cầm, không được tự do, chính là đánh một trận với Tô Thần Quân nên mới giúp tiểu yêu được tự do, về sau thành yêu quái hoang dại, đi tới sông Cảnh Tú này, ngẫu nhiên gặp Nhan lão, được Nhan lão hàng phục, bây giờ ban thưởng vị trí thần sứ, là Thần cầm tuần sông Cảnh Tú."
Nói đến đây, nó cười nói: "Nếu không phải Thần Quân, tiểu yêu làm sao có thể có được tạo hóa này?"
Tô Đình nghe vậy, lông mi lại hơi nhíu.
Tần sông Cảnh Tú không thể so với thần sông bình thường. Vị thần sông này thâm bất khả trắc, con tiểu yêu này có thể trở thành thần cầm tuần sông Cảnh Tú, bàn về tạo hóa cơ duyên, theo Tô Đình thì có thể cao hơn sơn thần thổ địa bình thường.
Bây giờ con bạch điêu này vẫn là tiểu yêu bình thường mà thôi, chỉ có cái danh này, chưa được Thiên Đình sắc phong.
Nhưng ngày sau nếu được sắc phong, như vậy chính là thần sứ chân chính, mà ở Cảnh Tú huyện này, bách tính triều bái thần linh cũng thường thường để cho tiểu yêu này đạt được mấy phần hương hỏa.
Đối với yêu loại bình thường thì chuyện này đúng là một trận tạo hóa không nhỏ.
"Nó nói có thật không?" Tiểu tinh linh hỏi như vậy.
"Đại khái mấy lời lúc đầu là thật, nhưng nó hẳn là không có oán niệm đối với vị Tần Tông chủ truy sát ta kia, ngược lại có chút tình nghĩa chủ tớ." Tô Đình cười một tiếng, lo lắng nói: "Khi nãy nó là ỷ vào danh hiệu thần sứ, muốn ngáng chân ta, xả giận cho chủ nhân đời trước của nó mà thôi, nào biết Tô mỗ nhân ta không sợ trời không sợ đất, thiên thần đều không e ngại, huống chi chỉ là một tiểu yêu chỉ có danh thần sứ?"
"Muốn đánh chết nó hay không?" Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, hỏi.
"Được rồi, đã được Nhan lão thu về làm chó giữ nhà, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nhân đấy." Tô Đình phất phất tay, cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Thần sông trở về chưa?"
Bạch điêu vội vàng đáp: "Vài ngày trước Nhan lão vừa trở về, nghe nói qua mười ngày nửa tháng nữa thần sông đại nhân mới về, nói ra thì thật xấu hổ, tiểu yêu kì thực cũng chưa từng gặp thần sông đại nhân."
Tô Đình nghe vậy thì khẽ gật đầu, nói: "Thay ta thông báo một tiếng."
Lần này hắn tới thăm, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là trên đường đi qua Cảnh Tú huyện, đến đây chào hỏi một phen, cũng coi như lễ phép.
——
Dưới sông Cảnh Tú.
Trong phủ đệ thần sông.
"Danh tiếng của Tô Thần Quân gần đây thật sự như sấm bên tai."
Nhan lão vừa cười vừa nói: "Vài ngày trước gặp ngươi, vẫn chỉ là Thượng Nhân bình thường, bây giờ gặp lại thế mà cũng đã tới gần Dương thần, còn có sự tích tru diệt Chân Nhân, ngay cả thần sông đại nhân đều cảm thấy kinh ngạc."
Tô Đình chỉ cảm thấy lời này nghe vào hết sức thoải mái, khẽ khụ hai tiếng, nói: "Quá khen quá khen, thật sự là không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Vẻ mặt Nhan lão quái dị, nhìn hắn một cái, nói: "Đạo hạnh của ngươi tiến triển cực nhanh, bản lĩnh cũng nước lên thì thuyền lên, trong thời gian ngắn ngủi mà tốc độ hơn xa lão phu tích lũy tám trăm năm, có thể xưng là nhân kiệt đương thời, không cần quá khiêm tốn."
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Tô mỗ luôn luôn tuân theo nguyên tắc khiêm tốn, quả thực quen thuộc."
Nhan lão khẽ gật đầu, nói: "Gần đây thanh danh người ngày càng hiển hách, sau khi tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, ở bên trong Đại Chu, thanh danh còn cao hơn Chân Nhân Dương Thần, hơn nữa bản thân chỉ là Thượng Nhân, cho nên càng có đề tài nói chuyện, có thể nói là nổi tiếng đến cực điểm. Nhưng thấy ngươi có thanh danh như thế, trên đường đi qua Cảnh Tú huyện mà vẫn tới bái phỏng, chứng tỏ cũng là thiếu niên khiêm tốn."
Tô Đình lập tức gật đầu, tràn đầy đồng cảm đối với lời Tùng lão nói.