Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 412: Phục Trọng Sơn bí ẩn




     Phủ đệ dưới đáy sông.

Một già một trẻ nhàn nhã đi tới, từ từ nói chuyện.

"Tô Thần Quân lần này trên đường đi qua Cảnh Tú, là muốn trở về cố hương sao?" Nhan lão hỏi.

"Không sai, đi ra bên ngoài du lịch nhiều ngày, là muốn hồi hương một chuyến." Tô Đình chậm rãi nói ra: "Phía nam Đại Chu đã du lịch gần hết rồi, đợi ta về Lạc Việt Quận một chuyến xong, còn muốn tới Nguyên Phong Sơn một chuyến, lấy thân phận ngoại môn trưởng lão, tìm động phủ tốt hơn một chút, có thể an tâm tu hành mấy năm, đợi tới khi chân chính đột phá cảnh giới Dương thần, rồi lại một lần nữa nhập thế, đi khắp các phương."

"Tô Thần Quân nhàn hạ tự tại, thật sự làm lão phu hâm mộ." Nhan lão hít một tiếng, nói: "Sơn thần thổ địa, thần sông thành hoàng bình thường đều giới hạn trong một khu vực, chỉ có thần sông Cảnh Tú đại nhân này cùng với Ấu Thần đi theo ngươi kia là một trong số rất ít thần linh có thể tùy ý du ngoạn. Quỷ thần như ta tuy nói là thần sứ đi theo thần sông đại nhân, nhưng cũng giới hạn trong sông Cảnh Tú này thôi, không thể rời quá xa."

Thần linh trên trời, mỗi người quản lí chức vụ của mình, thần linh trên mặt đất cũng giống như vậy, mỗi người quản lí chức vụ của mình.

Như sơn thần thổ địa, thần sông thành hoàng, phần lớn đều xưng thần ở một khu vực, tự nhiên sẽ gắn liền với nơi đó, xem như hạn chế.

Vị thần sông Cảnh Tú này tương đối bất phàm, giống như tiểu tinh linh đều không bị hạn chế, có thể tùy ý du ngoạn, nhưng nếu là thần linh khác, trừ phi hương hỏa truyền ra, nếu không thì rất khó có thể hiển linh ra bên ngoài thần vực, cho dù là Triệu Từ - Sơn Thần của Lê sơn mà Tô Đình cảm thấy cao thâm trước đó, kì thực cũng bị giới hạn trong Lê sơn.

Đối với chuyện này, Tô Đình cũng coi như có hiểu biết một chút.

"Dù sao Nhan lão vẫn là thần linh, có thể trường sinh."

Tô Đình cảm thán nói: "Trên thực tế, tuổi thọ của phàm nhân trên thế gian có hạn, tuyệt đại đa số người cũng chỉ giới hạn ở nơi chính mình xuất thân mà thôi. . . trong số các dân chúng tầm thường ở Cảnh Tú huyện, đường xá không tiện, xa hành không tiện, chân chính rời khỏi phạm vi một huyện này để đi ra bên ngoài, sợ là cũng không nhiều."

"Lời này cũng có lý, dù sao ta đúng là may mắn hơn so với thường nhân." Nhan lão cười hai tiếng, nhưng cũng không có nhiều lời ở chuyện này, dường như lại nghĩ tới một chuyện khác, nói: "Nói mới nhơ, lúc trước khi tiễn thần sông đại nhân xuất hành, ta từng nghe thần sông đại nhân nói muốn đi tới Lạc Việt Quận một chuyến."

"Ồ?" Tô Đình kinh ngạc nói: "Thần sông đại nhân cũng đi tới Lạc Việt Quận rồi sao?"

"Thần sông đại nhân đi về hướng đông, dường như có ý muốn vào biển một chuyến." Nhan lão nói ra: "Chỉ là sông đại nhân từng đề cập tới Phục Trọng Sơn ở Lạc Việt Quận, dường như nơi này cũng là một chỗ phi phàm, ngài ấy cố ý đi Phục Trọng Sơn một chuyến, tính toán thời gian thì có lẽ thần sông đại nhân đã đến Đông Hải rồi, không ở Lạc Việt Quận. Chỉ là nếu ngươi muốn tìm một chỗ để tu hành, có lẽ có thể đi Phục Trọng Sơn tìm kiếm một chút, nơi có thể được thần sông đại nhân nhắc tới, có lẽ cũng không phải nơi tầm thường."

"Cũng có lý." Tô Đình lập tức gật đầu, thi lễ nói: "Đa tạ Nhan lão nhắc nhở."

"Việc nhỏ mà thôi." Nhan lão đáp lễ.

——

Lạc Việt Quận tuân theo quy chế cấp huyện, nhưng lại giữ tên như một quận, không vì nguyên nhân gì khác, chính là bởi vì Phục Trọng Sơn này.

Trước đó khi Tô Đình còn ở Lạc Việt Quận đã khá hiếu kì về Phục Trọng Sơn, chỉ là lúc đó mới bắt đầu tu hành, còn bận rộn vội ứng phó với Tôn gia, nên cũng chưa từng đi Phục Trọng Sơn thăm dò, mà về sau vì muốn chữa trị chứng bệnh cho biểu tỷ nên cũng không trì hoãn, chỉ một đường chạy tới Tô gia ở Khảm Lăng.

Nhưng Phục Trọng Sơn thuộc phạm vi Lạc Việt Quận, Tô Đình lại chưa từng có hiểu biết gì.

"Lạc Việt Quận giữ lại tên quận là ý tứ của Đại Chu Nữ Đế từ tám trăm năm trước, mà ở thời đại kia cũng có thần tiên hạ giới, tham dự tranh đoạt ở triều đình thế tục, người tu đạo hiển pháp trên thế gian cũng không hiếm thấy."

Tô Đình thầm nghĩ: "Nếu thần sông cũng đã nhắc tới nơi này thì có lẽ nơi này còn thần bí hơn so với ta tưởng tượng, có lẽ nên tìm Ty Thiên Giám điều tra tư liệu một phen, nhìn xem Phục Trọng Sơn này rốt cuộc có gì bất phàm."

Sau khi rời đi sông Cảnh Tú, Tô Đình đi thẳng về phía Lạc Việt Quận.

Trên nửa đường lại thấy một tòa thần miếu.

Tòa thần miếu này tương đương với Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận, người coi miếu bên trong cũng coi là người của Ty Thiên Giám.

Tô Đình vào miếu bái phỏng, cũng nhờ người coi miếu này gửi tin tức tới Ty Thiên Giám ở kinh thành, dùng danh nghĩa Tô Thần Quân để tìm hiểu rõ chi tiết về Phục Trọng.

Từ nơi này gửi tin tức đến Ty Thiên Giám,

Lại đợi tin tức từ Ty Thiên Giám truyền đến, trong thời gian ngắn không thể có ngay.

Tô Đình cũng không ở lại, mà lại cưỡi ngựa xe, chạy về phía Lạc Việt Quận.

——

Dọc theo con đường này, hành trình cũng coi là gió êm sóng lặng.

Dù sao bây giờ Đại Chu còn tính là thái bình thịnh thế.

Những kẻ nửa đường cướp của giết người kia cũng không nhiều, mà một khi ở địa phương xuất hiện nạn trộm cướp, cũng đã số có quan phủ ngăn chặn, về phần tình huống quan phỉ cấu kết cũng không phải là không có, thế nhưng chỉ là số ít.

Nột đoạn đường từ Cảnh Tú huyện đến Lạc Việt Quận này, so với địa phương khác xem như tương đối bình tĩnh, chỉ là ngẫu nhiên cũng có người không may mắn, nửa đường gặp phải kẻ xấu.

Nhưng tuyệt đại đa số người đều đi đường vào ban ngày, đến đêm lại ở trọ, ngược lại cũng không có nguy hiểm gì, dù sao vùng này cũng không có cái gọi là hắc điếm.

Người bình thường còn như vậy, mà bản lĩnh của Tô Đình bày ở chỗ này, dù gặp phải kẻ xấu, đối phương cũng chỉ tự tìm đường chết mà thôi.

Với tình huống hiện nay, chỉ có Chân Nhân mới có tư cách cản đường của hắn.

"Gió êm sóng lặng."

Tô Đình cảm thấy hơi tiếc nuối, thở dài: "Ta ăn mặc hoa lệ như thế, một thân một mình cưỡi ngựa xe, nhìn dễ đánh cướp như vậy, thế mà không có ai cướp ta. . ."

Tiểu tinh linh liếc hắn một chút, nói: "Trên đường đi nhàn nhã, chậm rãi hành tẩu, du lãm sơn hà không phải rất tốt à? Không có việc gì lại muốn chém chém giết giết làm gì?"

Tô Đình gật đầu nói: "Cũng đúng, kỳ thật ta là hạng người lương thiện, xưa nay không thích giết chóc."

Tiếng nói vừa dứt, phía trước chợt truyền đến một tiếng vang trầm, tiếng la giết đột nhiên vang lên, dù còn cách cực xa, nhưng Tô Đình cùng tiểu tinh linh vẫn nghe được rõ ràng.

"Thật sự có ăn cướp?" Tiểu tinh linh nhìn về phía Tô Đình, trong mắt tràn đầy cổ quái.

"Lần này cũng không phải ta miệng quạ đen." Tô Đình tay giơ lên, nói: "Ngươi nghe đi có tiếng hổ gầm, kẻ ăn cướp không phải người, là một con hổ tinh."

Vừa dứt tiếng, Tô Đình đưa tay trạm lên trên trán, vết dọc ở mi tâm lập tức hướng hai bên, lộ ra một con mắt vàng.

Mắt vàng sáng chói, quan sát thập phương, không xót một chi tiết nào, khám phá hư ảo.

Tràng cảnh phía trước lập tức rơi vào trong mắt Tô Đình.

"A?"

Tô Đình sờ cằm, nói: "Hay là chúng ta đi đường vòng thôi, ta bỗng nhiên không muốn cứu người."

——

Trên quan đạo.

Trước ba xe tài vật này, một con hổ lớn đang cản đường.

Con mãnh hổ này có ánh mắt hung lệ, thân thể khổng lồ, so với lão hổ bình thường thì hình như còn càng lộ vẻ hung hãn.

Hộ tống ba xe tài vật này, tổng cộng có hai mươi người, nhưng có bốn người đã bị thương nặng, một trong số đó đã bị cắn một nhát ở bên hông, ngay cả nội tạng đều lòi ra.

"Đây không phải hổ nui bình thường."

Một người trung niên đi đầu lộ ra sắc mặt sợ hãi, kinh nghi bất định, nhưng trong tay hắn ta cầm đao cản ở phía trước, cũng không có tránh lui.

Hắn ta hiển nhiên là thủ lĩnh của đám người, cũng là người có võ nghệ cao nhất.

Nhưng dù tay hắn ta cầm cương đao, trên vai cũng bị cắn một nhát, máu me đầm đìa, gần như khó mà xách đao, toàn thân đều đang run lên.