Cuối cùng Ty Thiên Giám vẫn truyền đến tin tức.
Một tin là liên quan tới quá khứ tám trăm năm trước của Triệu Từ - Sơn Thần Lê sơn chi thần.
Một tin là chuyện về Phục Trọng Sơn năm đó.
"Thần Lê sơn."
Tô Đình đọc ghi chép trên giấy, thở dài: "Thật sự là một vị hiệp sĩ nhiệt huyết." . .
Căn cứ vào ghi chép phía trên, khi Triệu Từ còn nhỏ tuổi, đã cầm kiếm hành tẩu thiên hạ, trừ ác dương thiện, tính tình ghét ác như cừu.
Mà quê hương của ông ta, năm đó từng bị đại tướng quân Thục quốc- Khương Bách Giám giày xéo, khiến ông ta có thù hận cực sâu cùng Khương Bách Giám.
Căn cứ vào ghi chép trong sử sách, lúc ấy Triệu Từ đã từng giúp sức một vị tướng quân khác Thục quốc, đền đáp quốc gia, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng lại không có gia nhập vào dưới trướng của đối phương, ngược lại làm việc cho Khương Bách Giám.
Sau khi Khương Bách Giám chết, Thục đế hạ xuống Lương đế.
Mà cuối cùng Triệu Từ chui vào đế đô Lương quốc, liều tính mạng đã ám sát được người được phong làm quân vương Thục quốc, mà sau đó ông ta phải đền tội.
Ty Thiên Giám chỉ ghi chép thế thôi.
Nhưng từ lời kể của Triệu Từ, bởi vì trước kia ông ta từng gặp Đạo Tổ cho nên may mắn, năm đó mới trổ hết tài năng trong vô tận vong hồn, được Thiên Đình sắc phong lên Thần vị, tuy không phải chính thần trên bảng, nhưng cũng là do Thiên Đế sắc phong thần Lê sơn.
"Đúng là không nhìn ra năm đó vị thần Lê sơn này cũng là một vị thanh niên đầy nhiệt huyết muốn đền đáp quốc gia, chỉ tiếc thượng tầng thối nát, phụ lại sự nhiệt huyết của ông ta."
Tô Đình buông trang giấy này xuống, hơi cảm thán, nói: "Nghĩ đến năm đó ông ta không tiếc tính mệnh, tru sát Thục đế, không chỉ vì chính mình, mà còn vì Khương Bách Giám, cũng là vì những tướng sĩ vì bảo vệ quốc gia mà chiến tử sa trường khác, cũng rất đáng kính."
Tiểu tinh linh nhìn thoáng qua hắn, không hiểu được sự cảm khái của Tô Đình, dù sao nàng là thần thai, cũng không phải phàm nhân, mà bây giờ Đại Chu thống nhất Trung Thổ, cũng không có chiến sự, nàng chưa từng trải qua, cũng không đọc qua sử sách điển tịch nên không cảm nhận được.
Chỉ là đọc ghi chép về quá khứ của Triệu Từ, luôn cảm thấy trước kia Triệu Từ này làm việc có chút vụng về.
"Tính ra ông ta cũng khá là may mắn."
Tô Đình nói ra: "Năm đó chiến sự không dứt, vô số người tu hành, tinh quái yêu vật, tướng sĩ, phàm trần bách tính chết đi, mà cuối cùng có tư cách lọt vào Phong Thần bảng cũng không nhiều. Từ đó có thể thấy, năm đó rất nhiều vong hồn chết đi, cuối cùng đều phải vào luân hồi, thậm chí năm đó chưa hẳn đã có vòng luân hồi, có lẽ là người chết như đèn diệt vậy."
Rồi hắn lại cười nói: "Cuối cùng Triệu Từ cũng thành sơn thần của Lê sơn, mặc dù chỉ là quỷ thần, xen vào thời khắc sinh tử, nhưng dầu gì cũng xem như tồn tại tám trăm năm ở Lê sơn, quan sát biến hóa của nhân gian."
Tiểu tinh linh nghe vậy, gật đầu nói: "Cũng đúng."
Tô Đình xác minh quá khứ của Triệu Từ xong, cũng bớt đi lòng đề phòng đối với x sơn thần đề phòng, cũng coi là giải quyết được một cọc tâm sự.
Hắn buông xuống ghi chép về Triệu Từ, nhìn về phía tin tức liên quan tới Phục Trọng Sơn.
——
Căn cứ vào ghi chép của Ty Thiên Giám, toà Phục Trọng Sơn này có thế núi bất phàm, không tầm thường.
Trước kia ở đây có rất nhiều tinh quái thậm chí yêu vật, mà càng về sau, trên trời đánh xuống thần lôi, đều rơi vào trong núi, thu hút người tu hành các phương đến đây.
Có người thấy thần lôi rơi vào một vật nên đoạt lấy lôi đình bảo vật.
Có người luyện hóa thần lôi, lấy được thần thông.
Có người luyện hóa thần lôi, lấy được đạo thuật lôi đình.
Mà có người luyện hóa thần lôi lại được công pháp bên trong.
Trong đó người đoạt được đầy đủ nhất chính là sứ giả Tổng binh Lôi bộ bây giờ, lúc đó ông ta thu hoạch được công pháp hoàn chỉnh không thiếu sót, lại đoạt được hai lôi bảo có uy lực hoành hành thiên hạ, thần uy hạo đãng.
Mà đáng nhắc tới chính là ở trong Phục Trọng Sơn này, người lấy được thần lôi, về sau tuyệt đại đa số đều thuộc về vào Lôi bộ, trở thành thần linh Lôi bộ.
"Năm đó thần lôi rơi vào nơi nào?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Căn nguyên Lôi bộ, bởi vậy mà có à?"
Hắn nhìn kỹ lại, Phục Trọng Sơn này cũng thực thần diệu, không đơn giản chỉ là trước kia có thần lôi hạ xuống, mà trong núi này có rất nhiều tinh quái yêu vật, đồng thời có hai vị lần lượt tu thành Yêu Tiên.
Mà hai vị này đều là hoa yêu, hơn nữa còn là hai mẫu nữ, bây giờ đều gia nhập Hoán Hoa Các ở phương nam.
Sơn không cần cao, có tiên thì linh.
Một ngọn núi này sinh ra hai vị Yêu Tiên, đủ thấy bất phàm.
"Đúng là rất bất phàm."
Tiểu tinh linh cũng hơi cảm thán, nói: "Hai vị Yêu Tiên đấy."
Tô Đình cũng rất đồng cảm, nhẹ gật đầu, ánh mắt lại rơi ba chữ "Hoán Hoa Các".
Biểu tỷ có thân Hàn Đỉnh, không tầm thường, dường như chỉ có Hoán Hoa Các mới có thể chữa trị.
Biểu tỷ có lẽ vẫn còn ở Hoán Hoa Các, không ở Nguyên Phong Sơn.
Mà Hoán Hoa Các cũng là một vị Đạo Tổ năm đó truyền thừa, tôn Nam Phương Vô Sắc Vô Vụ Thiên Quân làm tổ sư, nhưng vị Đạo Tổ này hiện nay đã siêu thoát.
Đương kim Đạo Tổ chính là bóng người mà Tô Đình thấy ở di tích Lê thôn cùng cảnh tượng khi uống tiên tửu kia, ngài cũng là Đạo Tổ duy nhất giữa thiên địa.
"Phục Trọng Sơn quả thực cao thâm mạt trắc."
Tô Đình thở dài một hơi, buông trang giấy này xuống, nói: "Khó trách cao nhân xuất thủ với Lôi Thần miếu kia bị vây ở trong núi, không thể xuất hiện."
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Nơi sinh ra hai vị Yêu Tiên, đúng là không tầm thường, ngươi còn muốn đi tới đó à?"
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Vì sao không đi? Cho dù có là đầm rồng hang hổ, bằng vào đạo hạnh bây giờ của ta, cũng chưa chắc không đi được, huống chi Phục Trọng Sơn này có thế núi bất phàm mà thôi, cũng không phải khu vực khiến sinh linh diệt tuyệt, đi tìm hiểu một chút cũng không phải chuyện xấu."
Nói rồi hắn khua tay nói: "Tìm Thanh Bình báo một tiếng, chúng ta đi Phục Trọng Sơn xem một chút."
——
"Ngươi thật sự muốn đi Phục Trọng Sơn?"
Vẻ mặt Thanh Bình hơi khác thường.
Tô Đình gật đầu nói: "Chuyện này còn có giả?"
Thanh Bình ngừng một lúc mới nói: "Phục Trọng Sơn cực kì bất phàm, Tùng lão vẫn luôn nói với ta, sau này tuy ta là người coi miếu Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận, chỉ cần bảo vệ sinh linh một phương này, nhưng Phục Trọng Sơn bên kiatốt nhất là ta không nên đặt chân tới."
Thanh Bình lại thấp giọng nói: "Bây giờ người kia cũng bị vây ở Phục Trọng Sơn, đạo hạnh của hắn ta gần đạt tới Dương thần, còn khó mà thoát khốn, ngươi đừng làm loạn."
Tô Đình cười cười rồi nói: "Hắn ta bị nhốt ở trong đó, nhưng ta chưa chắc đã rơi vào kết cục giống hắn ta."
Hắn ỷ vào công pháp lôi đạo, hơn nữa trong đầu có Lục Áp truyền thừa, có khả năng báo hiệu xu cát tị hung, bây giờ lại tu thành thiên nhãn, có thể nhìn kỹ mọi việc.
Phục Trọng Sơn đối với hắn cũng chưa hẳn đã hung hiểm cỡ nào.
"Ngươi. . ."
Thanh Bình thấp giọng nói: "Dù ngươi không sợ Phục Trọng Sơn, nhưng đạo hạnh của người kia cao tới mức đáng sợ, không phải là người tu đạo bình thường có thể ứng phó, ngươi muốn. . ."
Tô Đình giơ tay lên, cười nói: "Ngươi hẳn là đã quên sự tích của Tô Thần Quân?"
Thanh Bình bỗng chấn động, sau một lúc lâu mới là lộ ra vẻ cười khổ, nói: "Cũng đúng, xưa nay ngươi luôn không làm theo lẽ thường."
Từ sau khi hắn gặp lại Tô Đình về sau, hai người tiếp xúc cũng coi như thân cận, cũng không có ngăn cách quá lớn, mà Tô Đình cũng chưa từng hiển lộ ra khí tức cùng tư thái của người tu hành thượng tầng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đã quên sự tích của vị Tô Thần Quân này.
Dù đạo hạnh của Tô Thần Quân vẫn owr Thượng Nhân cảnh, nhưng từng giết Thiên Lĩnh lão nhân có tu vi tầng tám đỉnh phong, sự tích này danh chấn thiên hạ, bản lĩnh khó lường.
"Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi?"
Tô Đình cười hắc hắc, nói: "Đối với ta mà nói, lần này đi Phục Trọng Sơn chỉ là du ngoạn một phen thôi, không mất tính mệnh được."
Ánh mắt Thanh Bình phức tạp, gật đầu nói: "Cũng đúng."
Sau khi nói xong, hắn thầm hít một tiếng.
Đối với hắn mà nói, Thượng Nhân chính là người tu hành đã vượt qua phạm trù nhân gian này, xem như một tầng khác, đặt chân tới một phương thiên địa khác, nhân vật như vậy đã là không thể địch nổi.
Mà Thượng Nhân có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong càng cao không thể chạm.
Chính bởi vậy, hắn cảm thấy cực kì kinh ngạc đối với chuyện hiểm địa như Phục Trọng Sơn lại có thể vây khốn vị cao nhân gần đạt tới Dương thần kia, đồng thời cũng cảm thấy khó có thể tin đối với chuyện mình có thể đọ sức với người này mấy ngày, mà mơ hồ hắn còn cảm thấy tự ngạo.
Nhưng mà vị thiếu niên đồng bối trước mắt này chính là nhân vật đã là đạt tới cảnh giới này.
Đồng thời, xét về bản lĩnh đấu pháp thì thậm chí Tô Đình đã được tính là người tu hành thượng tầng trên thế gian.
Nhớ tới ngày trước, đạo hạnh của Tô Đình còn thấp hơn tự thân, thậm chí là chưa chân chính tu hành.
Bây giờ thời gian ngắn ngủi trôi qua, đạo hạnh của bản thân mới miễn cưỡng tới tầng hai, có bản lĩnh thi pháp, đã tính là tốc độ không thấp.
Song thiếu niên lúc đầu vốn có đạo hạnh thấp hơn mình, bây giờ không ngờ lại cao không thể chạm.
Thanh Bình hít một tiếng, trong lúc nhất thời, trong lòng đầy phức tạp.