Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 422: Vào Phục Trọng Sơn




     Phục Trọng Sơn.

Đối với toà núi này, Tô Đình xem như đã nghe danh từ lâu, nhưng đây là lần thứ nhất đặt chân tới núi này.

Chính bởi vì có núi này nên Lạc Việt Quận có thể giữ lại tên quận, Tô Đình cũng không hiểu biết nguyên nhân trong đó, nhưng suy đoán là năm đó vị Đại Chu Nữ Đế kia có chuyện cũ liên quan tới cùng toà núi này sơn.

"Núi này đúng là cổ quái."

Tô Đình thấp giọng nói: "Trong núi này có rất nhiều phi cầm tẩu thú, không thiếu loại thành tinh, thậm chí không thiếu yêu vật, nhưng ta ở Lạc Việt Quận lại rất ít nghe nói núi này có yêu ma quỷ quái gì."

Tiểu tinh linh đáp: "Không phải là do Lôi Thần miếu trấn giữ chứ?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Trước kia ta cũng suy đoán như thế, nhưng tới gần đây mới thấy dường như ngọn núi này còn có chút cổ quái, không biết là vì yêu tinh trong núi không muốn xuất hiện, hay dưới chân núi này vốn có một loại trận pháp, vây khốn sinh linh ở bên trong."

Tiểu tinh linh hỏi: "Giống như vây khốn người kia à?"

Tô Đình lắc đầu nói: "Không giống, người kia ở sâu trong núi chỗ sâu, là rơi vào trong một tòa trận pháp, không ra được. Nhưng ngọn núi này, ta chỉ nhìn ra có chút thần bí, cũng không có vết tích trận pháp rõ ràng."

Nói rồi Tô Đình lại trầm ngâm: "Nghe đồn năm đó thần lôi phân hoá ở đây, người tu hành các phương tới nơi này tranh đoạt, nhưng lại có giới hạn, đạo hạnh càng cao thì càng khó đi vào, có lẽ kỳ diệu còn sót lại lúc trước cũng có biến hóa."

Tiểu tinh linh nghe đến đó, không khỏi cảm thấy cổ quái, nói: "Nơi này đã nguy hiểm như thế, lá gan của ngươi lại nhỏ như vậy, làm sao lại muốn đến đây?"

Tô Đình luôn nhát gan, nếu nơi đây thật sự nguy hiểm như vậy, tất nhiên sẽ không tới này mạo hiểm, huống chi chuyến này cũng không phải không thể không đến.

"Nói chuyện kiểu gì đấy?"

Tô Đình tức giận nói: "Thế này không gọi là nhát gan, gọi là cẩn thận, ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngươi cũng chép bao nhiêu lần rồi? Có câu nói gọi là quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ngươi trở về sao chép câu này một trăm lần cho ta."

Tiểu tinh linh chớp chớp đôi mắt tinh khiết, không đáp lời.

Tô Đình tiếp tục nói: "Chúng ta không phải sinh linh sinh trưởng ở đây, nên không bị hạn chế, về phần tên kia đúng là không quá quan trọng, dù sao hắn đang gặp nguy, chỉ có thể thả ra mấy người giấy thôi, đối với ta mà nói muốn bảo vệ Lôi Thần miếu vốn không phải việc khó. Nhưng lần này ta đến không đơn thuần là vì giết hắn. . ."

Sau khi nói xong, Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, nói: "Vì sao kẻ này lạc ở chỗ sâu trong núi?"

Hai mắt tiểu tinh linh tỏa sáng, nói: "Có bảo bối?"

Tô Đình lập tức gật đầu, nói: "Hắn bị vây trong sơn cốc, mặc dù là do trận pháp huyền diệu có thể vây khốn hắn, nhưng trong trận tỏa ra bảo quang mờ mịt đấy."

Tiểu tinh linh nói: "Nói như vậy thì trận pháp chính là bảo vệ bảo bối kia?"

Tô Đình nói ra: "Chuyện này thì ta không rõ, nhưng trong trận pháp có bảo quang lấp lớ, nhất định là có cơ duyên."

Nói rồi hai tay của hắn chà xát, nói: "Ta thấy kẻ này hẳn là vì cơ duyên trong đó nên mới đến, kết quả bị vây ở trong đó, về sau không biết tại sao phát hiện ra Lôi Thần miếu cổ quái, có lẽ là có biện pháp gì đó có thể mượn nhờ Lôi Thần miếu để tự cứu mình."

Tiểu tinh linh khẽ gật đầu, nói: "Nhưng chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là. . ."

Nàng nhìn về phía Tô Đình.

Tô Đình nhìn về phía nàng.

Bốn mắt sáng ngời, quang mang lấp lóe.

——

Bên trong Phục Trọng Sơn.

Một tiếng sấm vang!

Chỉ thấy một tảng đá lớn ầm ầm vỡ vụn, từng vụn đá bắn tung tóe ra.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, pháp lực lôi đình cuồn cuộn bắn ra, chầm chậm mà đi.

Hắn dùng thiên nhãn nhìn qua, trong núi này cũng không có Yêu Vương sánh vai với Chân Nhân, đại yêu thì có ba con.

Hắn thả khí tức ra, hung cầm mãnh thú, tinh quái yêu vật gì đó đều không dám tới gần, nhưng hắn không mặc thần giáp, ba đại yêu kia cũng chưa chắc đã sợ hãi.

Cho nên Tô Đình mới đánh ra đạo Thiên Lôi kiếm chỉ này, uy năng cực mạnh, có thể so với Chân Nhân thi pháp, chính là vì muốn chấn nhiếp ba đại yêu kia.

"Căn cứ vào tin tức mà Ty Thiên Giám truyền đến, nơi phía trước tên là Ly Nguyệt Cốc."

Tô Đình nói ra: "Tên kia chính là bị vây ở bên trong, chỗ nguy hiểm nhất trong ngọn núi này chính là chỗ đó, cũng là nơi bảo quang nở rộ."

Hắn dùng thiên nhãn quan sát qua toàn bộ Phục Trọng Sơn, không chỉ phát hiện ra những tinh quái yêu vật kia, mà còn phát hiện rất nhiều dấu vết cổ xưa, chỉ là đều đã quá xa xưa, cũng không đáng để lo.

Nhưng lại có rất nhiều cổ vật chôn dưới đất, ẩn dưới khe đá, rơi vào giữa đám cỏ cây, nếu hắn ở kiếp trước, thì đây đúng là đồ cổ đáng tiền, chỉ là ở thời này thì lại không có tác dụng gì.

Căn cứ vào tin tức từ Ty Thiên Giám truyền lại, năm đó thần lôi tản mát ở đây, gây ra tranh chấp không nhỏ, chỉ là trải qua tám trăm năm, cỏ cây sinh trưởng, thời gian mài mòn, đã sớm không có vết tích thảm liệt của quá khứ.

Tô Đình cũng không nhìn ra cảnh tượng thảm liệt hùng vĩ gì, chỉ thấy được rất nhiều tàn vật cổ xưa mà thôi.

"Ngươi thế mà cảm thấy nơi đó nguy hiểm?" Tiểu tinh linh kinh ngạc hỏi: "Ngươi chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"

"Mấy phần?" Tô Đình cười nói: "Không hoàn toàn chắc chắn thì ta tới làm gì? Vị đạo huynh này đều có thể tiến vào Ly Nguyệt Cốc, huống chi là ta?"

Tiểu tinh linh nhắc nhở: "Hắn tiến vào, nhưng hắn bị vây ở bên trong."

Tô Đình đứng chắp tay, chầm chậm di chuyển, lo lắng nói: "Hắn không ra được, nhưng ta thì chưa hẳn."

Trong núi không có đường, nhưng nơi hắn đi qua lại nở rộ lôi quang, cỏ cây bị đốt thành tro tàn, cứ thế mở ra một con đường.

Đám phi cầm tẩu thú, tinh quái yêu vật, yêu ma quỷ quái trong núi cảm ứng được khí tức của hắn, đều vội vàng sợ hãi chạy mất, không dám tới gần.

Hắn đi vào Phục Trọng Sơn có vô số mãnh thú yêu tinh này lại giống như đang đi ở hậu viện nhà mình, dáng vẻ rất nhàn nhã.

——

Ly Nguyệt Cốc.

Ở trong mắt Tô Đình cũng không quá xa.

Đi không bao lâu, hắn đã đến nơi này.

Hắn thấy được rất nhiều vết tích không tính là cũ kỹ, nhiều nhất cũng chỉ cách đây một năm nửa năm.

Đây là do người bị vây ở bên trong gây nên.

"Đến rồi."

Tuy rằng Tô Đình nói thật nhẹ nhàng, nhưng hắn không hề chủ quan.

Hắn sớm đã dùng thiên nhãn quan sát, lúc này tới gần Ly Nguyệt Cốc vẫn mở thiên nhãn.

Con mắt thứ ba trên trán tỏa ra kim quang sáng chói, chiếu xuống dưới.

Trận pháp bố trí ở đây chỉ liếc mắt đã thấy ngay.

Người gặp nguy ở bên trong, tình cảnh của hắn đều bị Tô Đình nhìn rõ.

Hắn cẩn thận quan sát, ghi nhớ trận pháp.

Qua nửa ngày, mới thấy con mắt thứ ba trên trán Tô Đình chậm rãi khép kín, quang mang dần dần tan đi.

Ngay khi thiên nhãn của hắn khép kín, trong lòng đất chợt run lên.

Thiên nhãn của Tô Đình bỗng dưng mở ra, quay về sau nhìn lại.

Chỉ thấy bên ngoài Phục Trọng Sơn có một bóng người chầm chậm đi đến, theo gió mà tới.

"Ừm?"

Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, lúc trước hắn mở ra thiên nhãn, mới có thể phát hiện ra đối phương đến đây.

Mà đạo thân ảnh này dùng mắt thường lại không thể gặp thấy.

Nếu Tô Đình không mở thiên nhãn, cũng chỉ khi Âm Thần xuất thể mới có thể phát hiện ra, giống như lúc trước phát hiện sơn thần ở Lương An phủ.

Nhưng đối phương không phải thần linh, mà lại có tính chất tương tự như vậy.