Trước cửa Tôn phủ.
Một chiếc xe ngựa chờ đợi ở đây, bốn tên gia đinh hầu ở bên cạnh.
Sau một chốc, mới thấy một ông già chậm rãi đi tới, trên người mặc bào phục màu tím, bước chân vững vàng, nhìn mái tóc xám trắng của ông ta, nhưng ánh mắt sáng sủa, trên trán có vẻ uy thế nghiêm túc.
Mà ở bên trái ông ta không phải người khác mà chính là đại quản sự Tôn gia.
Phía bên phải ông lão cũng có một người, tầm tuổi trung niên, thể trạng cường tráng, khí huyết khá cường thịnh.
"Năm mươi mẫu ruộng nước ngọt ở phía đông, tiền thuê năm nay tăng thêm hai phần đi."
Tôn gia chủ đi tới cửa, dặn dò một tiếng.
Đại quản sự thấp giọng nói: "Tiểu nhân hiểu rõ."
Tôn gia chủ gật gật đầu, lại nói: "Lão phu đã mời được cao nhân tới đối phó với Tô tiểu tử, bây giờ đã ở Cố huyện, lại qua vài ngày, người này thì sẽ chạy tới Lạc Việt quận, ngươi nên chuẩn bị một chút chuyện chiêu đãi khách quý."
Vẻ mặt đại quản sự nghiêm túc, gật đầu đáp một tiếng.
Nói xong, ông ta vội vàng đi đến bên cạnh xe ngựa, muốn sắp xếp lại đệm lót cho gia chủ, nhưng lúc này, ánh mắt ông ta thoáng nhìn qua lại đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy trước cửa Tôn phủ, ở bên cạnh con đường, dưới tường viện sơn đỏ có một thiếu niên đứng dựa vào, hai tay khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn bên này.
"Ngươi. . ." Đại quản sự sững sờ một lát, duỗi tay chỉ vào hắn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Làm sao?" Tôn gia gia chủ quát một tiếng, ánh mắt cũng nhìn lại, sau đó chợt ngưng lại.
"Gia chủ, hắn. . ." Đại quản sự thấp giọng nói: "Hắn là Tô Đình."
"Lão phu không mù."
Tôn gia chủ lạnh nhạt nói, rồi nhìn tới Tô Đình, không khỏi nhíu mày, có vẻ rất kinh ngạc.
Đối với diện mạo của Tô Đình, ông ta cũng không lạ gì, lúc trước đã từng thấy, sau đó cũng từng nhìn qua bức họa.
Chỉ có điều giờ phút này, Tô Đình lại khiến ông ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Chỉ thấy thiếu niên kia mặc y sam vàng nhạt, bị tẩy đến trắng bệch, có tướng mạo tuấn lãng, khí độ khá cao, lúc này hắn đang dựa vào tường, dáng vẻ ung dung thoải mái, thản nhiên tự tại.
Dù thiếu niên kia mặc quần áo mộc mạc đơn giản, không có cẩm y hoa lệ, nhưng so với đám người tuổi trẻ tuấn ngạn mà lão nhân gia thấy ở kinh thành kia, về khí độ phong thái còn cao hơn một chút.
"Lão phu có lẽ đã đánh giá thấp hắn."
Tôn gia chủ khẽ nói một câu như vậy.
Dù trước đây ông ta cũng biết không thể coi Tô Đình như thiếu niên bình thường để đối xử, ở trên công đường, hắn thể hiện ra khí độ phi phàm, thái độ lâm nguy mà không loạn, nói một cách thẳng thắn thì còn vượt qua cả đại quản sự của ông ta.
Nhưng ở đáy lòng ông ta vẫn luôn nghĩ Tô Đình chỉ là một thiếu niên từ mảnh đất nhỏ Lạc Việt quận này đi ra, thật nếu sự để ông ta phải trịnh trọng đối xử với Tô Đình như những người tuổi trẻ tuấn ngạn trong kinh thành kia, thì kì thực cũng không dễ dàng, chỉ có thể nói là sau khi lần trước chịu thiệt, ông ta đã đánh giá Tô Đình cao hơn một chút.
Nhưng hôm nay gặp mặt, ông ta vẫn cảm thấy, đánh giá của mình lúc trước dường như còn thiếu rất nhiều.
Không đủ coi trọng, đó chính là khinh thường.
"Được."
Tôn gia chủ lộ ra ý cười, đi về phía Tô Đình.
Đại quản sự vội vã đi cùng bên người.
Mà nam tử trung niên kia cũng đi theo phía sau.
. ..
"Đây chính là Tôn gia chủ."
Khóe miệng Tô Đình cong lên lộ ra ý cười, thần sắc hờ hững.
Vị Tôn gia chủ này có tướng mạo như một lão nhân hòa ái, nhưng hành vi cử chỉ của ông ta lại vô cùng uy nghiêm, làm người khác sinh ra sợ hãi.
Chỉ là loại uy nghiêm do quyền lực nơi trần thế hun đúc ra đã thể lọt vào trong mắt Tô Đình bây giờ.
Thấy ba người kia tới gần đến đây, vẻ mặt Tô Đình vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
"Tiểu tử lớn mật, ngươi còn dám đến trước cửa Tôn gia ta gây hấn?" Đại quản sự Tôn gia tới gần thì gầm lên một tiếng.
"Gây hấn gì cơ?" Tô Đình nở nụ cười, nói: "Con đường này bằng phẳng thẳng tắp, nhưng là do quan phủ trả tiền xây dựng chứ không phải Tôn gia, lúc này ta đứng ở trên đường chứ không phải ở bên trong Tôn gia."
"Ngươi. . ." Đại quản sự nhất thời nghẹn lời.
"Lẽ nào thắng Tôn gia một lần kiện cáo mà Tô mỗ ta lại cũng không dám đi con đường này?" Tô Đình khoát tay áo một cái, nhìn về phía Tôn phủ, xa xôi nói: " Tôn gia ngươi tuy rằng nhiều hạ nhân, nhưng Lạc Việt quận này sáng sủa càn khôn, Phương đại nhân thanh chính liêm minh, Tôn gia ngươi cũng không thể coi trời bằng vung, bắt người đi ngang qua tới đánh đập một lần chứ?"
"Tô tiểu tử, ngươi quá càn rỡ." Đại quản sự tức đến phát run.
"Ngươi chỉ là một hạ nhân, còn không có tư cách để phát điên với ta."
Nói xong, Tô Đình nhìn tới Tôn gia chủ.
Đại quản sự còn muốn lên tiếng, nhưng Tôn gia chủ thoáng giơ tay, ngăn ông ta mở miệng, rồi nhìn sang Tô Đình, nói: "Lão phu vốn tưởng rằng đã rất coi trọng một thiếu niên như ngươi, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp mặt, nhìn dáng vẻ thiếu niên khí thịnh, tinh thần phấn chấn này, lão phu mới biết coi trọng lúc trước kì thực vẫn là khinh thường."
Tô Đình mỉm cười nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi trêu chọc Tô mỗ ta vì đã mắt mờ chân chậm, nhưng hôm nay mới thấy chí ít còn không mù."
Lời này vừa nói, đại quản sự Tôn gia cùng nam tử trung niên kia đều có vẻ giận dữ.
Dù là lão hồ ly như Tôn gia chủ khi nghe lời này, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng ông ta cố kìm chế phẫn nộ trong lòng, chỉ lạnh nhạt nói: "Chuyện về khế ước trước đây, lão phu sẽ không nhắc chuyện cũ, cửa hàng của ngươi ra giá ra, lão phu mua lại."
"Nói sớm hơn có phải tốt hơn không?"
Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Đáng tiếc, Tôn gia đã quen luôn hoành hành bá đạo rồi, luôn yêu thích chiếm tiện nghi của người khác, lừa phụ thân ta, lại thiết kế hại ta. . . Trước mắt, cửa hàng này không phải cứ dùng ngân lượng là có thể cân nhắc."
Nói xong, hắn đi về phía trước, thấp giọng nói: "Đương nhiên, sau khi được Tôn gia chỉ điểm nhiều lần, Tô mỗ cũng biết đồ vật ở nơi này, càng không phải dùng ngân lượng có thể cân nhắc."
"Ngươi. . ."Con ngươi của Tôn gia chủ đột nhiên co rụt lại, thân thể hơi chấn động, lóe lên vạn ngàn tâm tư.
"Cơ duyên của hậu nhân Tô thị, tự nhiên nên để hậu nhân Tô thị lấy được." Tô Đình ghé sát vào, thấp giọng nói: "Tôn gia người có tốn bao nhiêu công sức, cũng chỉ là thay Tô mỗ ta mở đường mà thôi."
Nói xong, hắn cười ha ha, dáng vẻ vô cùng vui sướng, đưa tay vỗ hai lần trên vai Tôn gia gia chủ vẫn đang sững sờ ở chỗ cũ.
Nhưng mới vỗ tới lần thứ hai đã có một bàn tay đánh tới, cánh tay này lộ ra cơ thịt rõ ràng, có vẻ cứng rắn, muốn bắt lấy cổ tay Tô Đình.
Vẻ mặt Tô Đình không thay đổi, vận chuyển Chân khí.
Nam tử trung niên kia biến sắc, chợt cảm thấy ngơ ngác, một chưởng này của ông ta bắt xuống lại chỉ cảm thấy trên mu bàn tay Tô Đình bắn ra một luồng gió, khiến ông ta không thể bắt xuống.
Mà lúc này, vẻ mặt Tô Đình vẫn ung dung, lại vỗ một chưởng xuống, hời hợt vỗ vỗ trên vai Tôn gia chủ.
"Làm áo cưới thay người khác."
Tô Đình đứng thẳng lên, chậm rãi ghé tới bên tai Tôn gia chủ, xa xôi nói một câu, "Câu nói này tặng cho ngươi."
Trong ánh mắt cực kỳ phức tạp của mấy người Tôn gia, Tô Đình chắp hai tay sau lưng, càng đi càng xa, đến cuối con đường, mới thoát khoải tầm mắt của đám người.
Đợi đến khi Tô Đình rời đi, sau một chốc, Tôn gia chủ mới như tỉnh lại từ trong mộng, hoảng hốt nói: "Thay người khác làm áo cưới?"
Nói xong, ông ta bỗng nhiên cười, tràn ngập cay đắng, nói: "Hậu bối Tô gia khá lắm."
Đại quản sự Tôn gia cùng người trung niên kia đều đều cúi đầu, không dám nói nửa chữ.
Hai người đi theo gia chủ hồi lâu, vào giờ phút này cũng không dám tin tưởng, vị gia chủ Tôn gia trước mắt này vốn là người xuất sắc nhất trong mấy đời tới nay, ông ta đa mưu túc trí, thủ đoạn tàn nhẫn, ở trong kinh thành cũng có thể khuấy lên mưa gió.
Nhưng lúc này, ở trước mặt một người thiếu niên lại rơi xuống hạ phong, mất tư thái, dường như còn bị kinh sợ một phen.
"Được được được, làm áo cưới thay người khác."
Trong mắt Tôn gia chủ chỉ có hàn quang lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Tô tiểu tử, tài hoa cũng không tệ, chỉ có điều, ai may áo cưới cho ai còn không biết rõ đâu."
"Nếu ngươi quả nhiên đã lấy được cơ duyên, vậy lão phu còn phải cảm tạ ngươi, thay lão phu lấy ra bộ sính lễ này."
"Rất tốt, rất tốt."
Ông ta giận dữ mà cười, phất tay áo hồi phủ.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Xe ngựa còn dừng lại ở trước cửa phủ.
Chỉ là, hôm nay gia chủ không sẽ ra ngoài.
. ..
"Làm sao chỉ một sơ sẩy mà lại dùng sai từ."
Tô Đình đi qua chỗ rẽ, nhớ tới cái gì, khóe mắt co giật một cái, mắng thầm: "Cái gì mà quần áo cưới? Nếu muốn nói cũng nên nói là trang phục tân lang mới đúng."
Hắn phi vài tiếng, đi mấy bước, trên tay hợp chỉ, nhấc đến trước mắt, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng.
Gió nhẹ thổi tới, giữa ngón mang theo một tia tóc trắng, đón gió mà động.
"Giao chiến lúc trước luôn luôn là Tôn gia ngươi chủ động làm khó dễ."
"Lần này, cũng nên để Tô mỗ ta ra tay trước đi."
"Lão Tôn kia, xem lần này ta có hạ chú chết ngươi không?!"