Vào đêm.
Ánh nến mờ nhạt.
Tô Đình ngồi khoanh chân, thần đao đặt ở phía trước.
Hắn hô hấp thổ nạp, một tia Chân khí rơi vào thần đao, lại tiếp tục lưu chuyển, theo miệng mũi hít vào.
Sau khi hắn đột phá tầng hai, Chân khí trong cơ thể đã sinh ra thay đổi về chất, ngưng tụ thành một đoàn Lôi Quang, ngày càng lớn mạnh, uy năng dần thịnh. Trong mấy ngày nay, tốc độ luyện hóa thần đao của hắn đã tăng nhanh không ít.
Tô Đình hô hấp thổ nạp, quá một lúc lâu mới chậm rãi dừng lại, nâng thần đao lên, thả lại vào trong hộp ngọc.
Kim ngọc chi thủy trong hộp ngọc vẫn có màu xanh lam, mà hai cây nhân sâm cũng đã dần biến thành màu xanh lam.
"Luyện hóa thần đao cũng không vội, trước mắt ta đã vào tầng hai, có rất nhiều biện pháp hộ thân, đủ để tự vệ."
Tô Đình thu hộp ngọc lại, ánh mắt hơi ngưng tụ, nhớ tới ngày ấy, khi hắn đưa tay vỗ vỗ vai Tôn gia chủ, rồi người trung niên kia ra tay ngăn cản.
Người trung niên kia có thể trạng cường tráng, bước đi vững vàng, cánh tay kiên cường, hiển nhiên luyện công phu rất tốt, hầu như đến mức đã có thể ngưng tựu nội kình.
Chỉ là dù sao Tô Đình đã đột phá tầng hai, dù đối phương có cao hơn hắn một cấp, khi Chân khí bắn ra, một chưởng của đối phương cũng không thể rơi xuống.
Lúc đó vẻ mặt người trung niên kia ngơ ngác, nhưng Tô Đình vẫn luôn tập trung nhìn tới Tôn gia chủ nên cũng không lưu ý nhiều tới người này.
Nhưng sau đó nghĩ lại mới thấy, bản lĩnh của người trung niên kia quả nhiên là không kém.
"Người tập võ, tinh lực dồi dào, nội kình cường hãn, cương mãnh bá đạo."
"Ta là người tu đạo, Chân khí chủ yếu là dưỡng thân, tương đối ôn hòa, dưỡng sinh trường thọ, lại không mãnh liệt bằng nội kình, vì vậy, trước khi đột phá tới tầng ba là ngưng pháp, lực sát thương của chân khí vẫn yếu hơn nội kình."
"Nhưng ta tu hành lôi pháp chân truyền, bản thân lôi pháp vốn có mấy phần bá đạo, dù cho chưa ngưng tựu pháp ý, nhưng Chân khí trong cơ thể cũng chưa chắc đã yếu hơn nội kình."
"Tu đạo có ba tầng, võ đạo cũng có ba tầng."
"Đạo hạnh của ta cao đối phương một bậc, lập tức có thể đè ép đối phương."
"Nhưng trên thực tế, lúc đó nếu thật sự chính diện tranh đấu, đối phương tinh thông chiêu thức võ nghệ, mà chiêu thức quyền cước của ta lại kém hơn một chút, thể phách cũng không kiên cường giống như vậy, đây là điểm yếu."
"Nói như vậy, nếu khi đó đánh thật, mà ta không dùng pháp thuật, không thể dùng bảo vật mà chính diện tranh đấu, thì đúng là không hẳn đấu lại được hắn."
Tô Đình nghĩ như vậy lại trầm ngâm một chút, hơi chút so sánh, thầm nói: "Nhưng chuyện chính diện tranh đấu này cũng không cần quá để ý, với cảnh giới hiện nay của ta, chân chính khiến người ta kính nể vẫn là phép thuật huyền diệu, chứ không phải chính diện tranh đấu. Nếu để ta hoàn thành thi pháp, dù hắn là đại gia võ đạo, đều khó có thể sống sót."
Trong lòng hắn bắt đầu so sánh mình cùng võ giả thịnh hành thế gian, liệt kê ra các ưu điểm và khuyết điểm, để tránh sau này không phải chịu thiệt.
Hắn suy tư một phen, rồi chợt đứng dậy.
Hắn nhìn về phía góc tây bắc.
"Thi pháp hoàn thành. . . Lão Tôn, lúc này mạng sống thế nào?."
. ..
Sắc trời hơi tối tăm, tầm nhìn góc tây bắc không rõ.
Nhưng mơ hồ có thể thấy ở đó rõ ràng có một đài nhỏ, mà trên đài có một người rơm, trên đỉnh đầu có treo đèn, dưới chân cũng có đèn.
Trên thân người rơm viết họ tên Tôn đại gia chủ, mà ở trên đỉnh nó, vị trí dưới đèn có một sợi tóc trắng cuốn vòng quanh.
"Đinh Đầu Thất Tiễn Thư!"
Vẻ mặt Tô Đình hoảng hốt, trong ánh mắt có chút chờ mong.
Ở kiếp trước của hắn, trong chuyện thần thoại xưa, vào thời kì cuối nhà Ân, đầu triều Chu triều, chính là thời điểm xay ra cuộc chiến Phong Thần của chúng tiên.
Mà trong chuyện thần thoại xưa này, danh tiếng của Lục Áp đạo nhân không thể nói là quá vang dội.
Nhưng người chân chính nghe qua danh tiếng của Lục Áp đạo nhân, đa số sẽ không quên được biểu hiện xuất sắc của ngài trong chuyện xưa này.
Lục Áp ra tay không nhiều, đa số là dựa vào Trảm Tiên Phi Đao, mà lần thứ nhất ra trận lại dùng chú thuật, chú sát Đại La thần tiên tu thành Ngọc Cơ Tiên Thể.
Một đạo chú thuật này chính là Đinh Đầu Thất Tiễn Thư!
Dựa vào một đạo chú thuật này, dựa vào thân thể phàm thai của Khương Tử Nha, chỉ qua hai mươi mốt ngày, đã khiến vị Đại La thần tiên là Triệu Công Minh có thần thông quảng đại này buồn ngủ, sau đó đánh mất thần trí, cuối cùng cũng bị Lục Áp dùng phù tiễn bắn giết.
Mà bây giờ Tô Đình đối phó với Tôn gia chủ, chính là dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này!
"Ta có các loại diệu pháp có thể giết người, lần này đặc biệt thử nghiệm pháp này, dùng để giết ngươi."
Tô Đình cười nói: "Tôn gia lão tiểu tử, khiến Tô mỗ phải hao tâm tổn sức tiễn ngươi lên đường, chết dưới Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này, cũng coi như ngươi có phúc."
Bàn về bản lĩnh thì Tô Đình có không ít thủ đoạn, nhưng trong lòng hắn luôn có hứng thú thật lớn đối với Đinh Đầu Thất Tiễn Thư đã nổi danh từ lâu này.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn chọn dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, muốn thử nghiệm chú sát thuật trong truyền thuyết xem thế nào.
"Năm xưa Lục Áp Đạo Quân khi thấy Triệu Công Minh, đã lấy của hắn một tia khí tức."
" Tô mỗ ta vẫn chưa có bản lĩnh có thể lấy một tia khí tức của người, nhưng cũng lấy được một chòm tóc của Tôn gia chủ. Một chòm tóc này có tác dụng có thể còn trực tiếp hơn so với một tia khí tức."
"Sau khi Đạo Quân trở về, ép khí tức kia vào người rơm, sai người xây đài, để thân thể phàm thai của Khương thái công một ngày ba bái, lạy đến khi vị Đại La thần tiên này hỗn loạn nhiều ngày, đến đánh mất thần trí, cuối cùng bị phù tiễn bắn giết."
"Mà ta thân là người tu đạo, chú sát Tôn gia lão tiểu tử là một phàm phu tục tử chưa qua tu hành như thế, còn đơn giản hơn so với Khương thái công là phàm nhân lúc trước đi bái Đại La thần tiên là Triệu Công Minh này."
"Tuy rằng đài này hơi đơn sơ, nhưng chú sát lão già này thì thừa sức."
"Nói không chắừng còn chưa đủ hai mươi mốt ngày, lão quỷ kia đã mất thần trí."
"Pháp này huyền diệu khó lường, chỉ có điều, chính là mỗi ngày cần ba bái, rồi phải thư phù kết ấn thiêu, có chút phiền phức."
Tô Đình nhìn lên trên trời một chút, thầm nghĩ: "Chẳng trách năm đó Lục Áp Đạo Quân lại giao chuyện bước cương đạp đấu, mỗi ngày làm lễ cho thái công. . . Có lẽ là Đạo Quân lão nhân gia người quen nhàn vân dã hạc, là người tính tình lười nhác, không chịu khó bằng ta."
Đang lúc này, trong lòng hắn hơi động, nhìn về phía cửa phòng.
Bây giờ đạo hạnh tăng vọt, cảm giác càng nhạy cảm.
Nghe bước chân mềm mại nhu hòa, rồi lại hơi phù phiếm vô lực, hình như là biểu tỷ đến rồi, hắn vội đứng dậy, mở cửa ra đón.
"Tiểu Đình. . ."
Ngoài cửa, Tô Duyệt Tần đang giơ lên tay giống như muốn gõ cửa, lúc này thấy hắn mở cửa phòng ra, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Tô Đình vui cười tiếng, kêu một tiếng tỷ.
Tô Duyệt Tần khẽ cười nói: "Được rồi, ăn cơm."
Tô Đình dạ một tiếng rồi ra ngoài phòng, quay người khép hai cánh cửa lại.
Tô Duyệt Tần nhìn qua khe cửa, thoáng nhìn thấy một bóng người.
Trong phòng góc tây bắc tối tăm, mơ hồ dựa vào ánh đèn trên dưới, có thể ngờ ngợ nhìn thấy bóng người kia là người rơm.
Nàng hơi hơi ngẩn ra muốn hỏi dò.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một giọng nói của nam tử, lớn tiếng nói: "Tô gia nha đầu, phơi chăn cái gì, che mất ánh mặt trời nhà ta, nhanh chóng thu rồi đi."