Giọng nói này là của người đàn ông, âm thanh lanh lảnh, ngữ khí cũng không có bao nhiêu tức giạn.
Chỉ là khi Tô Đình nhận ra chủ nhân của giọng nói này thì không khỏi nhíu mày.
"Là Trần thúc thúc."
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Ta phơi chăn trên đầu tường, chắc là hắn ta không thích, để ta đi thu lại."
Tô Đình giơ tay lên, cười nói: "Tỷ, ta đi thu là được, đi đi giúp ta xới bát cơm."
Tô Duyệt Tần gật đầu nói: "Cũng tốt, nhưng con người hắn ta luôn bụng dạ hẹp hòi, ngươi đừng để ý tới hắn ta quá nhiều."
Tô Đình cười nói: "Ta biết."
Kẻ gọi là Trần thúc thúc này, chính là Trần Hữu Ngữ.
Ngày thứ nhất khi hắn gặp gỡ Vương công tử, kẻ này từng tới cửa nói bóng gió, hỏi chút chuyện về khế ước cửa hàng, chắc cũng bị Tôn gia thu mua.
Mà người này trong ấn tượng của Tô Đình nguyên thân là một con buôn tiểu nhân điển hình.
Loại người này không chỉ là con buôn, còn thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng nếu người khác động vào một viên gạch của nhà hắn ta, cũng giống như bị người khác chiếm tiện nghi, trong lòng hắn ta vô cùng khó chịu.
Mà càng quan trọng hơn chính là người này không chịu nổi việc để người khác tốt, thấy người ta tốt thì trong lòng luôn luôn ngột ngạt, dù cho bản thân không được lợi gì, hắn ta cũng phải nghĩ biện pháp quấy phá chuyện của người ta.
Năm đó phụ mẫu Tô gia mở tiệm thuốc làm ăn không kém, nhưng kẻ này vẫn luôn phải tìm chút chuyện vặt vãnh tới quấy rối.
Nếu là như thế, quan hệ hai nhà cứ trở mặt như vậy cũng thôi, nhưng kẻ này có da mặt quá dày, quấy rối xong, ngày thứ hai hắn ta vẫn có thể rất nhiệt tình chào hỏi phụ mẫu Tô gia, thậm chí thẳng thắn nói rằng mình nhìn người khác tốt, trong lòng không thoải mái.
"Cũng là một người thú vị."
Tô Đình chậm rãi đi tới, nhìn cái chăn trên đầu tường.
Mà một đầu tường khác, giọng nói của Trần Hữu Ngữ không ngừng truyền đến.
"Mau thu về đi, ta còn phải ở chỗ này tắm nắng đấy."
"Tô nha đầu, nghe thấy không?"
Giọng nói bên kia có vẻ bắt đầu trở nên hơi vội vàng.
Tô Đình nhíu nhíu mày.
Tường hai nhà đều cao, ở giữa còn cách hẻm nhỏ rộng ba thước, chăn này phơi ở tường nhà mình, làm sao lại ngăn được ánh nắng chiếu tới nhà hắn ta?
Tô Đình không suy nghĩ nhiều, lắc lắc đầu, tiện tay thu thu lại.
Lúc này, bên kia lại nói: "Thế mới đúng chứ, ngõ nhỏ này lại không phải của nhà ngươi, cũng có một phần của nhà ta, sau này có phơi cái gì, không nên chiếm ngõ nhỏ này, được rồi, ta không tắm nắng nữa."
Tô Đình khẽ nhíu mày.
Chỉ bởi vì bị một đầu chăn rơi vào khoảng không của ngõ hẻm?
Chỉ thế thôi đã cảm thấy bị người khác chiếm tiện nghi?
"Kẻ này sao cứ luôn tính toán mấy chuyện vặt vãnh này chứ?"
Tô Đình nhớ tới kẻ này đã từng bị Tôn gia thu mua, bóng gió hỏi qua khế ước, không khỏi nghĩ: "Chẳng lẽ Tôn gia để hắn ta tới gây sự?"
Mà dưới tường bên kia, giọng nói lại truyền tới.
"Tô nha đầu, ngươi ăn cơm chưa?"
"Nói đi nói lại, cửa hàng nhà các ngươi cũng phải khai trương chứ? Ngày nào khai trương thế? Nhớ lúc khai trương phải chú ý đứng để vật gì vất sang cửa hàng của ta nhé, cũng không thể vi phạm."
"Tô nha đầu, tại sao ngươi không trả lời ta?"
Nghe những lời lảm nhảm này, sắc mặt Tô Đình hết sức khó coi.
Ai là nha đầu? Kẻ này luôn bụng dạ hẹp hòi, đúng là đồ ba hoa !
Tô Đình ôm chăn, lắc lắc đầu, muốn xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, dưới tường bên kia lại thấp giọng lẩm bẩm, âm thanh truyền tới bên tai của hắn.
"Đúng là không lớn không nhỏ, đi cũng không đáp một câu, thế nên số ngươi khổ, còn rơi vào ma bệnh như Tô tiểu tử."
"Nếu ngày nào đó tên ma bệnh kia lại ốm chết, ta sớm muộn sẽ thu mua cửa hàng này, gộp chung với cửa hàng của ta, làm cửa hàng lớn."
"Không chừng lão tử còn có thể để mắt ngươi, dưỡng một tiểu mỹ nhân."
"Rủa nhà ngươi sau khi khai trương cửa hàng, mỗi ngày đều không có mối làm ăn, sau đó bán Tô nha đầu bán ta."
"Nhưng đã đắc tội với Tôn gia rồi, chắc cũng không có ngày sống dễ chịu!"
Tiếng nói này không cao, giống như đang thấp giọng tự nói.
Nhưng bây giờ Tô Đình từ nhận rằng dù có là võ giả đã tu thành nội kình đều kém xa hắn, nên hắn nghe được rõ ràng.
Sắc mặt Tô Đình âm trầm, đứng đó một lát, ôm một đống chăn, khẽ đảo mắt một cái, thấp giọng nói: "Tiểu gia vừa vặn còn có một pháp thuật, chỉ cần thí nghiệm một phen, luyện thành pháp này, thì sẽ dùng nhà ngươi thử pháp."
. ..
Vào đêm.
Trong phòng.
Tô Đình đứng chắp tay, nhìn năm lồng sắt trước mắt.
Năm lồng sắt này nhốt năm động vật.
Hồ ly, chồn, nhím, rắn, chuột.
Năm loại động vật này ở Lạc Việt quận có một loại thuyết pháp, gọi là "Tinh sinh", tức là sinh linh có hi vọng thành tinh.
Mà năm loại động vật này thật sự cũng có linh tuệ, càng giảo hoạt thâm độc hơn so với các động vật khác, tuyệt đại đa số thợ săn bắt được chúng nó, cũng thường nói xin lỗi một tiếng, rồi thả chúng về rừng, đều không dám trêu chọc.
Thậm chí có một số kẻ thờ phụng thần linh còn tôn sùng chúng nó là ngũ tiên, nhưng ngoài Thiên Thượng địa vực ở phương bắc ra, bách tính ở triều đình Đại Chu có rất ít người lập miếu cung phụng, nhiều khi còn tránh mà sợ không kịp.
Ty Thiên giám của Đại Chu cũng coi ngũ tiên này là tà ma.
Trên thực tế, ở trong mắt người tu đạo, năm loại động vật này đúng là cũng có linh tính, hoặc nên nói là càng gian xảo giả dối, trí tuệ hơi cao, linh trí dễ mở, càng dễ tu thành tinh quái.
Mà ở phương bắc Đại Chu, cũng không thiếu năm loại tinh quái này tu hành thành công, sau đó giả thần giả quỷ để người khác cung phụng.
"Ngũ tiên. . . Ngũ linh. . ."
Tô Đình nhếch miệng hiện ra ý cười.
Măm loại động vật này, hắn tìm mấy ngày mới có đủ, hai loại rắn chuột còn đơn giản, chỉ là ba loại hồ ly, chồn, nhím này thì không dễ tìm, cuối cùng hắn phải bỏ ra chút tiền, đợi hai ngày mới có người bắt đưa đến.
Về phần nguyên nhân hắn chộp tới năm loại động vật này, cũng rất đơn giản, bắt nguồn từ Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật trong truyền thuyết.
Đạo môn cũng có Ngũ Quỷ Vận Tài Thuật, hai thuật này không khác nhau nhiều, nhưng phương sĩ bình thường thường mời năm quỷ, mà người trong đạo môn lại mời năm vị ôn thần trên trời.
Tô Đình chưa trở thành thượng nhân, chưa ngưng tụ ra Âm Thần, không thể bắt quỷ, không thể thỉnh thần, chỉ đành lấy đạo hạnh của hắn phối hợp với pháp môn, cũng đủ để điều động năm con động vật này.
Hắn vận chuyển công pháp, Chân khí tản ra, chỉ thấy khí tức nỏi lên, đột ngột sinh ra cảm giác xơ xác tiêu điều.
Khí chất cả người hắn đột nhiên thay đổi, cao cao không thể với tới, uy nghiêm bá đạo.
Năm con vật kia tương đối linh tuệ, bắt nguồn từ nỗi sợ bản năng, khiến chúng nó đều run lẩy bẩy.
Đây là khí thế bắt nguồn từ áp bức của người tu đạo, bắt nguồn từ áp bức giữa các cấp sinh mệnh, cũng bắt nguồn từ nỗi sợ bản năng của chúng nó.
Loại áp bức này không giống như Tôn gia chủ, sự uy nghiêm của ông ta là dùng quyền lực hun đúc ra, có thể dọa sợ người thường, có thể khiến người ta sinh lòng khiếp nhược, nhưng lại không dọa được đám chó mèo động vật này.
Nhưng Tô Đình có thể, hơi thở áp bức của hắn chính là nghiền ép về cấp độ, tựa như uy thế của mãnh hổ đối với chó hoang!
"Các ngươi nghe đây."
Tô Đình trầm giọng nói: "Bản tọa Tô Đình, hôm nay thi pháp, cho các ngươi một hồi cơ duyên, ngày sau chỉ cần tận lực vì ta, sẽ không thể quên công sức của các ngươi hôm nay!"
Nói xong câu khách sáo này, hắn vận chuyển Chân khí, dẫn tới đầu ngón tay, sau đó điểm lên trên đỉnh đầu con chồn trong lồng tre.
Lôi Quang Chân khí khá là bá đạo.
Cả người con chồn run lên một cái, tiu nghỉu nằm sấp xuống.
Tô Đình thu ngón tay lại, Chân khí lại chuyển, điểm đến trên đỉnh đầu hồ ly kia.
Liên tiếp năm lần, năm con vật này đều bị hắn dùng Chân khí điểm hóa một lần.