Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 954: Người thuộc Lâm Đông Bạch thị




     Ven bờ hải vực ở phía đông Trung Thổ.

Hư không vỡ vụn, một người đi ra.

"Sao thế?"

"Đệ tử phát hiện thiếu nữ khiến đệ tử ngưỡng mộ trong lòng kia, quả thật có chút khác thường." Tô Tân Phong thở dài một tiếng, hơi lộ ra vẻ sa sút.

"Thế nào?" Tô Đình cau mày nói.

"Trước đó nàng còn tốt, thời gian gần đây quan hệ cùng đệ tử ngày càng thân cận, trong khi ở chung lại mơ hồ thăm dò, lời nói cũng có chút cổ quái." Tô Tân Phong dừng một chút, nói ra: "Đệ tử suy đoán, có thể nàng thay Lâm Đông Bạch thị thăm dò đệ tử, từ chỗ đệ tử thám thính cái gì... Lời nói cử chỉ của nàng nhìn như không có sơ hở, đổi lại là các trưởng lão khác, chỉ sợ cũng sẽ không cảm giác được, nhưng đệ tử sớm có cảnh giác, lúc này mới thấy e rằng nàng có mưu đồ khác."

"Ngươi có thể khẳng định?" Tô Đình trầm ngâm nói.

"Tám phần." Tô Tân Phong đáp như vậy.

"Tối nay mang nàng đến, vi sư tự mình hỏi." Tô Đình dặn dò như vậy.

"Đệ tử hiểu rõ."

Tô Tân Phong thi lễ, ngữ khí hơi thấp, thần sắc ảm đạm.

Tô Đình thở dài một tiếng, nói ra: "Chỉ cần nàng không làm ra chuyện cùng hung cực ác, vi sư sẽ không giết nàng, đến lúc đó xử trí như thế nào đều nghe ngươi. , "

Tô Tân Phong cười khổ một tiếng, nói ra: "Việc đã đến nước này, giết cùng không giết cũng không khác gì."

Tô Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Qua một đoạn thời gian, thì tất cả chỉ là chuyện trong quá khứ thôi."

Tuy rằng tiểu tử này cực kì thông minh, trước kia đã có cảnh giác, bây giờ nhìn ra rất nhiều mánh khóe, còn nguyện ý báo cáo cùng sư tôn, xem như có thể đi ra từ trong đó.

Thế nhưng người tuổi nhỏ, thân cận ở chung cùng thiếu nữ mỹ mạo kia, làm sao có thể không động tâm?

Trước đây hắn chưa từng trải qua việc như vậy, đây là lần đầu.

Dù là chuyện gì, phàm là lần đầu, thường thường dễ động tâm nhất.

Một khi động tâm, làm sao có thể tuỳ tiện buông bỏ?

"Sư tôn đều hiểu."

Tô Đình thở dài: "Tổn thương tình cảm là dễ khiến cho người ta trưởng thành nhất, đối với chuyện tu hành, đối với tâm cảnh, có thể trải qua, chưa hẳn đã không phải một chuyện tốt... Luôn nói thiên nhai nơi nào không cỏ non, ngươi xuất sắc như thế, lại là đệ tử của Tô Đình ta, ngày sau sẽ gặp gỡ được nữ tử tốt hơn, chỉ cần nắm chắc được, chính là tình duyên tốt hơn, không nên đắm chìm trong bi thương."

Tô Tân Phong nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Đệ tử hiểu rõ, sư tôn không cần lo lắng, thiên nhai nơi nào không cỏ non, rất nhiều chuyện quá khứ đã đi qua, thời gian có thể xóa tan hết, không cần lâm vào bên trong, không thể tự kềm chế, chậm trễ tu hành."

Tô Đình lập tức gật đầu, nói ra: "Ta hiểu được."

Tô Tân Phong cảm thấy hài lòng, trong mắt mang theo vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, lại vỗ vỗ lên bả vai Tô Đình.

Tô Đình dừng lại nửa ngày, luôn cảm thấy thiết lập nhân vật này có chút ngược, lập tức run bả vai, đánh cho cánh tay của đạo sĩ kia kia xuống, liếc mắt.

"Cút!"

Trên mặt Tô Đình đầy tức giận.

Chuyện này là sao? Rõ ràng chính mình đang trấn an \ tiểu tử hỗn trướng này, làm sao lại giống như là lão tử bị tình cảm làm tổn thương, tiểu tử này đang an ủi chính mình?

Còn có ngữ khí tràn đầy dạy bảo kia, lại tính là chuyện gì?

"Sư tôn..."

"Xéo đi."

"Vâng."

——

Vào đêm.

Tô Đình ngồi xếp bằng.

Hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía trước.

"Sư tôn." Tiếng gọi của Tô Tân Phong từ bên ngoài truyền đến.

"Tiến vào."

Tô Đình nói ra như vậy.

Chỉ thấy Tô Tân Phong từ bên ngoài đi đến, phía sau có một thiếu nữ đi theo, người này mặc áo nhạt váy trắng, dung mạo thanh lệ, chỉ là thần sắc có chút khiếp nhược, trong ánh mắt mang theo vài phần hiếu kì, mang theo vài phần kính sợ, mang theo vài phần lo lắng bất an.

"Bái kiến sư tôn."

Tô Tân Phong thi lễ.

Thiếu nữ áo trắng dường như có chút bối rối luống cuống, thi lễ nói: "Tiểu... Tiểu nữ... Bái kiến Chân Quân."

Tô Đình khẽ nâng tay, cười nói ra: "Không cần đa lễ, bản tọa thường xuyên nghe tiểu tử này nói chuyện về ngươi, cũng coi như quen thuộc với ngươi, ngươi không cần quá câu thúc."

Nào biết hắn vừa thốt ra lời này, thiếu nữ mặc áo trắng kia càng có vẻ bứt rứt bất an.

Tô Tân Phong đứng ở sau lưng nàng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn về phía Tô Đình.

Hiển nhiên hắn cũng không vạch trần điểm khác biệt trên người thiếu nữ này, chỉ là lý do " Nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng", để dẫn nàng tới trước mặt Tô Đình.

"Cô nương là tộc nhân thuộc Lâm Đông Bạch thị?"

"Bẩm Chân Quân, tiểu nữ tử chính là xuất thân từ Lâm Đông Bạch thị."

"Lâm Đông Bạch thị truyền thừa nhiều năm, tiên tổ xem như một vị Tiên gia cổ lão, mà thời kì phong thần cũng có bao nhiêu vị cao nhân Bạch thị được phong thành Thiên Thần."

Tô Đình cười nói ra: "Lại nói, hơn mười năm trước, ta còn từng tới phương tây một lần, gặp qua Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát, nghe đồn tiền thân của hắn chính là gia chủ Lâm Đông Bạch thị."

Thiếu nữ mặc áo trắng này thấp giọng nói: "Đa tạ Chân Quân khen ngợi, đây đều là vinh quang của các tiền bối."

Tô Đình cười ha ha, nói: "Lâm Đông Bạch thị truyền thừa cũng không tầm thường, dù không bằng Đạo Tổ truyền thừa, nhưng cũng là truyền thừa nhất đẳng thế gian, ta thường nghe đệ tử ta tán thưởng về ngươi, hôm nay không ngại thể hiện ra một chút Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật của Lâm Đông Bạch thị ngươi?"

Thiếu nữ áo trắng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không ngờ lần đầu gặp mặt, vị U Minh Chân Quân này lại muốn kiểm tra bản lĩnh của nàng.

Về phần Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật kia, càng là chí cao truyền thừa của Lâm Đông Bạch thị.

Chỉ là năm đó môn tiên thuật này bị Thanh Nguyên Đạo Tổ thu hoạch, đồng thời sau khi thành đạo đã tiến hành hoàn thiện.

"Chần chờ cái gì nữa?"

Tô Tân Phong khẽ nói: "Sư tôn để ngươi triển lộ một chút bản lĩnh, đúng lúc chỉ điểm cho ngươi... Người đường đường là Thiên Tiên lại tự mình chỉ điểm ngươi tu hành, là cơ duyên kinh người bực nào?"

Thiếu nữ áo trắng nghe vậy, trong lòng sinh ý mừng, nàng tuy là tộc nhân của Lâm Đông Bạch thị, trong các tiền bối cũng có nhiều tiên thần, nhưng tiên thần đều ở Thiên giới, không ở nhân gian... Mà địa vị của nàng cũng không tính là cao, cũng chưa từng gặp mặt tiên thần.

Hôm nay vị Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn này, được phong làm U Minh Chân Quân của Thiên Đình, là Thiên Tiên có thể chống cự ma tông cường đại, nguyện ý tự mình chỉ điểm nàng, quả thực là cơ duyên lớn lao.

"Tiểu nữ tử thất lễ."

"Không đáng ngại, ngươi hết sức cũng không sao."

Tô Đình vẫy tay.

Thiếu nữ thở sâu, lấy ra pháp kiếm, vận khởi tiên thuật.

Nàng khẽ nhắm mắt, cố gắng súc thế, sau một lát mới là đâm đi ra một kiếm.

Mũi kiếm đột nhiên đâm tới trước mặt Tô Đình.

Vẻ mặt Tô Đình bình thản.

Chỉ thấy kiếm phong lập tức thoáng dừng, hóa thành hư ảnh hổ yêu màu trắng.

Trong miệng hổ yêu ngậm lấy nhất kiếm, cắt tới Tô Đình.

"Không tệ."

Tô Đình vươn tay ra, hai ngón chắp cùng nhau, kẹp một kiếm kia ở giữa ngón tay.

Mãnh hổ gào thét một tiếng, cố gắng tránh thoát, lại như bị hắn định trụ.

"Môn tiên thuật này lợi hại nhất không phải ở một kiếm này, mà là ở Bạch Hổ..."

Tô Đình chầm chậm nói ra: "Bạch Hổ chính là kiếm khí biến thành, khắp nơi đều là phong mang, mỗi một tia đều là mũi nhọn."

Trong lòng thiếu nữ áo trắng bừng tỉnh, tâm niệm chợt động.

Bạch Hổ nâng móng vuốt lên, chụp tới trên đầu Tô Đình.

Nhưng một trảo của Bạch Hổ chưa rơi xuống đã tan thành mây khói.

Thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn, lui ra phía sau mấy bước.

Ánh mắt nàng hoảng hốt, đột nhiên hôn mê đi.

"Từ trước đến nay ngài luôn bất thiện đối với Tô Đình, nhưng đây vẫn là lần thứ nhất gặp mặt nhỉ?"

Tô Đình mỉm cười, nhìn xem thiếu nữ đã hôn mê kia, chậm rãi nói ra.