Ông!
Chỉ nghe được một tiếng hổ gầm!
Trong trụ sở, cuồng phong đột nhiên nổi lên!
Chỉ là Tô Đình phất phất tay, đã thấy cuồng phong tiêu tán vô tung.
Mà trên người thiếu nữ áo trắng lại có một sợi khí huyết, hóa thành một Bạch Hổ, chỉ lớn chừng bàn tay, dáng vẻ ngây thơ chân thành, nhưng hai con ngươi lại đầy vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt Tô Tân Phong ngưng lại, trong mắt mang theo mấy phần lo lắng, nhưng trong tay lại cầm chặt pháp kiếm, ánh mắt chuyển qua trên thân đầu Bạch Hổ.
"Bạch Hổ?"
Tô Đình đang muốn học dáng vẻ Lưu Bạc Tĩnh vuốt râu mà cười, nhưng chợt phát hiện chính mình không để râu, đành phải vuốt ve cái cằm, ung dung nói ra: "Còn tưởng rằng ngài sẽ hiển hóa ra dáng vẻ tiên tổ Bạch thị là tiên ông già nua."
Bạch Hổ kia đạp ở không trung, cách mặt đất nửa trượng, nhìn Tô Đình, nói: "Hay cho Tô Chân Quân, nghe đồn ngươi tu thành thiên nhãn, không thua gì tiên nhãn, từ khi đắc đạo thành tiên, thiên nhãn rất bất phàm, càng cao hơn Chân Tiên, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tô Đình cười nói ra: " Tiểu cô nương của Lâm Đông Bạch thị, lui tới cùng môn hạ đệ tử của ta, ta làm sư tôn cũng nên để bụng một chút... Từ khi biết được ngài xuống tay với ta, ta luôn không dám hy vọng Bạch thị có tâm tính hữu hảo gì."
Ngữ khí Bạch Hổ trầm thấp, nói ra: "Chuyện xưa năm đó, bản tọa vốn tưởng rằng đã qua nhiều năm như vậy, tất cả sớm bị cương phong ở lưỡng giới xóa sạch, không còn dấu vết, không ngờ ngươi vẫn biết được, trí tuệ của Lưu Bạc Tĩnh thật sự là uyên thâm khó lường."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói ra: "Kỳ thật cũng chỉ vừa biết rõ không lâu, chỉ là nghĩ ra vẻ không biết... Ngày sau tu thành Chân Tiên, lại tới gặp ngài đòi công đạo, nhưng nếu như ngài đã vươn tay đến đệ tử ta, Tô mỗ cũng đành phải nói với ngài rõ ràng."
Hắn đứng dậy, chậm rãi nói ra: "Việc đã đến nước này, ta và ngươi không cần nhiều lời, Tô mỗ sớm muộn sẽ lấy mệnh của ngươi."
Bạch Hổ điềm nhiên nói: "Ngươi chưa vào Chân Tiên, căn bản không ngăn cản nổi bản tọa, ngươi không sợ bị bản tọa tìm được cơ hội, diệt khẩu ngươi trước sao?"
Tô Đình cười ha ha, nói ra: "Ngươi ở phương tây Thiên giới, không thể tùy tiện hạ giới, huống chi bây giờ Tô mỗ phụng mệnh tọa trấn Trung Thổ, ngươi muốn xuống tay với ta, cũng cần chờ ta trở về Thiên giới, chỉ là đến hôm đó, Tô mỗ cách Chân Tiên cảnh, cũng không xa. Không biết ngài nắm chắc được bao nhiêu phần, có thể vô thanh vô tức tru sát một vị Chân Tiên?"
Ánh mắt Bạch Hổ lấp lóe, sát cơ lạnh thấu xương.
Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói: "Lúc đầu không có ý định sớm xé rách mặt mũi với ngài như vậy, nhưng nghe nói sau khi ngài chết, được phong thành Thiên Tiên, chứ không thiên thần, không khỏi để Tô mỗ hoài nghi, phải chăng Tô Quan Nhi đã học qua bản lãnh gì từ trên người ngài?"
Bạch Hổ lạnh giọng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tô Đình nói ra: "Sau khi ngài chết vốn nên trở thành thiên thần, nhưng lại trở thành Thiên Tiên, thế nhưng trở thành thiên thần là tọa kỵ của ngài, một Bạch Hổ cấp độ yêu tiên... Lúc này nhìn nhìn lại, huyết mạch trên người thiếu nữ này đúng là hình thái Bạch Hổ."
Nói đến đây, Tô Đình cười ha ha hai tiếng, nói ra: " Trong lòng Tô mỗ đang nghĩ, có phải ngài có một loại pháp môn, có thể để bản thân một phân thành hai? Một người là thân bạch tổ, một người là Bạch Hổ đại đế."
Bạch Hổ không có biến hóa gì, nhưng Tô Tân Phong cũng đã hiểu ra cái gì, sắc mặt bỗng nhiên biến ảo.
"Năm đó sau khi ngươi chết, được phong làm Tây Nhạc Đại Đế là Bạch Hổ kia."
Tô Đình nói ra: "Mà Tô mỗ chém giết qua một bộ ma thân của Tô Quan Nhi, xác nhận là bản tôn của hắn, thế nhưng sau khi hắn chết, lại có một Tô Quan Nhi có thể so với Chân Tiên, cũng là chân thân... Ngài nói một chút, nếu như Tô Quan Nhi thật có hai cỗ ma thân, như vậy một bộ ma thân ở chín trăm năm trước bị trảm, có thể được phong thành thần linh hay không?"
Lục Ngã Chân Thân năm đó, sau khi chết quy nhất.
Bởi vậy Lục Ngã Chân Thân của Bạch Thế Chí có sáu thân phận, sau khi chết chỉ lưu một Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát, mà không phong thành sáu vị thiên thần thần linh.
Thế nhưng Bạch thị tổ lại có năng lực này.
"Đạo Nguyên Tiên Tôn nói cho ngươi biết?"
Bạch Hổ lên tiếng nói: "Chuyện xưa năm đó, người biết không nhiều, Đạo Nguyên Tiên Tôn chính là một trong số đó. Lần trước ông ta hạ giới, chẳng những không giết ngươi, ngược lại còn nói cho ngươi không ít bí ẩn, xem ra có vẻ muốn mượn đao giết người nha."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, lại cười nói: "Mượn đao của ai? Ai giết người?"
Bạch Hổ trầm giọng nói: "Tự nhiên là muốn để lão phu diệt khẩu, mượn đao của lão phu để giết ngươi."
Tô Đình lắc đầu, nói ra: "Tiên Tôn có lẽ có ý này, nhưng mượn đao của Tô Đình để giết Bạch thị tổ."
Bạch Hổ cười lạnh nói: "Ngươi có bản lĩnh này sao?"
Tô Đình cười nói ra: "Ngài sống không biết đã mấy ngàn năm, chẳng lẽ không thể nhìn ra sao? Tô Đình tu hành mấy chục năm, đã có được bản lĩnh hôm nay, dù lúc này không phải đối thủ của ngươi, nhưng đợi thêm trăm năm, ngài địch nổi ta sao?"
Bạch Hổ nói ra: "Ngươi chưa hẳn có thể sống quá ba năm."
Tô Đình buông tay nói: "Vậy thì cố gắng hết mức trong vòng ba năm, đạp phá cấp độ Chân Tiên."
Trong mắt Bạch Hổ lộ ra màu lạnh, nói: "Chân Tiên cũng chưa chắc có thể bảo mệnh."
Tô Đình nhếch miệng lên mỉm cười, đến gần rồi nói: "Giống như Cửu Lê đại tướng quân?"
Hắn không chờ Bạch Hổ trả lời, đã hiểu rõ cái gì, chợt đưa tay ra đè Bạch Hổ xuống.
Thình thịch!
Huyết mạch Bạch Hổ bỗng nhiên vỡ tan!
"Cuộc nói chuyện giữa chúng ta dừng ở đây thôi."
Tô Đình phất phất bàn tay, nhìn về phía Tô Tân Phong.
Đạo sĩ trẻ tuổi đứng ở một bên, thấp giọng gọi: "Sư tôn..."
Tô Đình khẽ nâng tay ra hiệu hắn ngừng nói chuyện, dừng một lát, nói ra: "Sở dĩ nữ tử này có thể thích ngươi, kì thực là do Bạch thị huyết mạch ở sau lưng thôi động, ảnh hưởng suy nghĩ của nàng, cũng có chút quan hệ... Nhưng bây giờ xem ra, nàng cũng không biết cái gì, chỉ bị lợi dụng mà thôi, lúc này ta đã đánh nát một sợi huyết mạch thuần túy nhất của nàng, vị tiên tổ của nàng kia không thể lại thao túng nàng, không còn họa lớn."
Tô Tân Phong không lên tiếng, suy tư bất định.
Tô Đình nói ra: "Nàng xem như vô tội, nhưng xử lý như thế nào đều dựa vào ngươi, mà dù sau này chấp nhận nàng, ngươi cũng cần nhớ kỹ, nàng là người của Lâm Đông Bạch thị, mà bản lĩnh của Bạch thị tổ cao hơn vi sư, chưa chắc có thể dễ dàng chế trụ."
Tô Tân Phong gật đầu nói ra: "Đệ tử hiểu rõ, mọi chuyện vẫn nên có mấy phần đề phòng."
Tô Đình hơi gật đầu, mới cong ngón búng ra.
Chỉ thấy thiếu nữ mặc áo trắng kia chậm rãi tỉnh lại.
——
Trong suy nghĩ của thiếu nữ.
Khi nãy nàng đâm ra một kiếm bị U Minh Chân Quân chế trụ, rồi Chân Quân chỉ điểm nàng một phen, sau đó đánh lui nàng.
Lúc này nàng mới lui mấy bước, không chịu được té ngã.
Nàng hơi có hoa mắt, vội vàng bò lên, thi lễ nói: "Đa tạ Chân Quân chỉ điểm, bản lĩnh của tiểu nữ quá nhỏ bé, chật vật thất lễ như thế..."
Tô Đình lại cười nói: "Không đáng ngại, là bản tọa quên mất phân tấc, cũng phải xin lỗi ngươi."
Trong lòng thiếu nữ áo trắng thấp thỏm, không dám nhiều lời, chỉ sợ vị U Minh Chân Quân này sinh ra ấn tượng xấu đối với nàng.
Trong lòng Tô Tân Phong buông tiếng thở dài, chợt lại thi lễ nói: "Sư tôn, gặp cũng đã gặp qua, đệ tử dẫn nàng đi tuần sát các phương, phòng ngừa ma hoạn."
Tô Đình khua tay nói: "Đi đi."
Thiếu nữ áo trắng cảm thấy như vậy có chút thất lễ, nhưng cũng không nhiều lời trước mặt Chân Quân, hơn nữa trong lòng nàng khẩn trương co quắp, cũng chỉ thi lễ rồi cùng Tô Tân Phong lui ra ngoài.
Nhưng Tô Đình nhìn hai người ra ngoài, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.