Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 973: Thanh trừ ma khí




     Ven bờ Đông Hải Trung Thổ.

Sau khi Tô Tân Phong rời đi, Thanh Đế Phong Ma Trận không còn người khống chế nên đã bị phá vỡ.

Nhưng Tô Đình dùng thần tướng giáp bố trí bên ngoài Thanh Đế Phong Ma Trận, không chế ma khí ở bên trong.

Cho nên nguy hại cũng không lan tràn ra.

Ngoài ra, người tu hành trước đó bị ma khí quấn thân, cũng đều đã được cách ly.

"Hắc liên thai nghén sinh ra khí tức, quả thực là chí tà."

Ngọc Linh tiên tử vung tay lên một cái, chỉ thấy ma khí trong trận pháp dần dần bị đánh tan.

Tô Đình thấy thế, cảm khái rất sâu.

Những ngày qua, dù hắn đã gần chạm tới cánh cửa Chân Tiên, nhưng đối mặt với ma khí vẫn thúc thủ vô sách.

Nhưng Ngọc Linh tiên tử chỉ vẫy tay một cái đã xóa được ma khí.

Đưa mắt nhìn khắp tam giới lục đạo, có lẽ chỉ có vị Ngọc Linh tiên tử này mới có thể làm được.

"Lúc trước đại quân ma đạo đến tấn công, nếu như tiên tử hạ giới mà đến, chẳng phải chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là ma khí tan hết, những người tu hành ma đạo kia có thể cải tà quy chính?"

Tô Đình cười khổ, nói ra: "Như thế cũng không có thương vong này."

Ngọc Linh tiên tử bình thản nói: "Ma khí đương nhiên âm tà, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm tính thay đổi... Nếu trong lòng có thể viên mãn vô hạ, ma khí cũng không có chỗ xâm nhập."

Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, cũng hiểu được ý trong lời Ngọc Linh tiên tử nói.

Năm đó hắc liên vào thể nội Huyền Sách đại pháp sư, làm cho ngài hóa thành Ma Tổ, ngay lúc đó phật tâm của Huyền Sách đại pháp sư đã có khuyết điểm.

Ban đầu ở kinh thành của tân triều, hắn giả dạng Tô Tân Phong, những hạng người ma đạo kia cũng chuẩn bị bố cục để trong lòng Tô Tân Phong tràn ngập phẫn uất, mới càng dễ nhập ma.

Người vốn có thiện ác, ma khí chỉ đè xuống thiện niệm, rồi khiến ác niệm phóng đại vô hạn... Ác niệm lớn đến tình trạng trong lòng người không có giới hạn thiện ác.

"Ma khí thanh trừ đi nhưng ác nhân vẫn là ác nhân."

Ngọc Linh tiên tử chậm rãi nói ra: "Người trong ma đạo cùng hung cực ác cũng không phải không có đạo lý, trừ phi để bọn hắn đầu nhập luân hồi, xóa đi ý thức của kiếp này, trong tình huống không có ma khí ảnh hưởng, bọn hắn thiện hay ác sẽ được quyết định bởi hoàn cảnh sinh hoạt ở đời kế tiếp."

Tô Đình thấp giọng nói ra: "Như vậy những đệ tử này?"

Ngọc Linh tiên tử nói ra: "Bọn hắn nhiễm ma khí, không trực tiếp nhập ma, có thể thấy được là tà niệm trong lòng không nặng, không được tính là hạng cùng hung cực ác, nhưng dù sao đã ảnh hưởng tới tâm tính, dù thanh trừ ma khí, cũng cần phí sức một phen."

Tô Đình lập tức cười nói: "Chuyện này thì đơn giản, sau khi trở về, cho toàn bộ đám nguwoif diện bích, sao chép một trăm ngàn lần thanh tĩnh đạo quyết."

Ngọc Linh tiên tử nhìn hắn một chút, nói ra: "Ta chỉ xóa đi ma khí, những chuyện còn lại, ngươi tự mình giải quyết."

Tô Đình nhìn thoáng qua, bên trong có không ít người đã nhập ma đạo.

Những người này trước kia vốn có bản tính bất thiện, sau khi nhiễm ma khí đã trực tiếp nhập ma, xem như hạng cùng hung cực ác.

Lúc ấy Tô Đình chỉ coi là người bị nhiễm ma khí, cho dù là hạng người nhập ma, chỉ cần Ngọc Linh tiên tử nguyện ý cứu giúp thì cũng có thể khôi phục.

Nhưng bây giờ xem ra, còn là có rất nhiều điểm khác biệt.

"Trước đó hạng người nhập ma đều chém giết."

Tô Đình nhìn về phía Tô Tân Phong, lộ ra sắc mặt khác thường.

Tô Tân Phong lập tức nghiêm mặt, lộ ra vẻ cực kì ngưng trọng.

Tô Đình trầm giọng nói: "Bản tính như thế, ác niệm còn mãi, dù đã tiêu trừ ma khí, nhưng ma tính xâm nhập vào trong lòng, đoạn mất kiếp này của bọn hắn, cho bọn hắn một đời sau hoàn toàn mới."

Tô Tân Phong gật đầu nói ra: "Đệ tử hiểu rõ, nhưng là..."

Tô Đình nói ra: "Phương diện khác không cần để ý, tự có người chịu trách nhiệm, danh hào tâm ngoan thủ lạt gì đó, sư tôn ngươi cũng xứng đáng."

Nói đến đây, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Theo đạo lý thì hạng người ma đạo cho dù bị giết, hồn phách cũng có ma khí, Địa Phủ cũng cảm thấy khó giải quyết, bây giờ giết đi, trực tiếp đầu nhập luân hồi, chính là một sinh mệnh hoàn toàn mới, lại không còn ma khí, cũng coi là bớt việc cho Thượng Minh m Thiên Tử."

——

Bị ma khí xâm nhiễm, không chỉ có một chỗ.

Các phương cũng có ma đạo tiến đánh, cho nên đều có người bị thương.

Ven bờ Đông Hải được Ngọc Linh tiên tử giải quyết trước.

Dù có rất nhiều người bị thương, nhưng đối với Ngọc Linh tiên tử thì chỉ cần vẫy tay một cái, pháp lực có thể bao phủ đám người, mà pháp lực của nàng có tác dụng khắc chế ma khí, cũng không khác gì thi pháp bình thường, nên coi như là dễ như trở bàn tay.

Tô Đình thấy thế, không khỏi hết sức cảm khái.

"Rõ ràng Tô mỗ ta mới là người xuyên việt, trên thân tràn đầy ánh sáng của nhân vật chính, gánh vác hi vọng cứu vớt thế giới... Theo đạo lý thì thủ đoạn đăc biệt tiêu trừ ma khí này nên là sở trường của ta mới đúng, hết lần này tới lần khác những ngày qua, khi đối mặt với ma khí, ta lại thúc thủ vô sách."

"Lại nói vị Ngọc Linh tiên tử này quả nhiên là khắc tinh của ma đạo."

"Vài ngày trước nếu nàng có thể xuất thủ, vẫy tay một cái, mấy vạn ma chúng, toàn bộ đều không còn ma khí, chỉ là người tu hành có lòng ác bình thường, cũng dễ dàng giết hơn nhiều."

"Nhưng bây giờ có thể mời được Ngọc Linh tiên tử hạ giới, đã cực kỳ khó khăn."

Theo lời cảm thán của Tô Đình, Ngọc Linh tiên tử đã đi tới cánh bắc.

——

Nơi này là phương bắc Trung Thổ.

Lại đi về hướng bắc chính là vị trí Bắc Vực.

Nơi đây vốn là một chỗ bị ma đạo tiến đánh hung hãn nhất, do Thủ Chính Đạo Môn phòng ngự.

Bây giờ Thủ Chính Đạo Môn vẫn không lười biếng, Địa Tiên Chính Nhất vẫn đóng giữ tại đây.

"Ngọc Linh tiên tử, U Minh Chân Quân."

Chính Nhất đứng dậy, thi lễ, thần sắc lạnh nhạt.

Tô Đình hoàn lễ, lại phát hiện bầu không khí không đúng.

Vẻ mặt Ngọc Linh tiên tử đạm mạc, nói ra: "Năm đó ta chưa tu thành m Thần mà ngươi đã là cảnh giới Tầng chín, là người sinh ra để làm tiên, có thể nói là nhân vật gần Tiên Đạo nhất, ngay cả Thanh Nguyên tổ sư chưa thành đạo đều từng bị ngươi truy sát... Làm sao đường đường là trích tiên, chín trăm năm trôi qua mà vẫn chưa bước vào Chân Tiên cảnh giới, còn không bằng một hậu bối mới tu hành năm mươi năm?"

Tô Đình hiển nhiên chính là hậu bối mới tu hành năm mươi năm kia, hắn sờ sờ mặt, không biết nên lộ ra vẻ vui mừng vì được tán dương hay vẫn phải làm nghiêm mặt.

Ngọc Linh tiên tử hiển nhiên không hợp cùng Chính Nhất Địa Tiên.

Nhưng khi nãy Ngọc Linh tiên tử nói câu này, lại khiến Tô Đình không thể không một lần nữa dò xét vị Thủ Chính Đạo Môn Địa Tiên này.

Năm đó Đạo Tổ chưa thành đạo, vị Chính Nhất Địa Tiên này từng truy sát ngài?

"Đạo Tổ thành đạo, thân thành thiên địa, tất cả trong quá khứ đều là quỹ tích đại đạo."

Tô Đình thầm nghĩ: "Nói cách khác, chạm đến Đạo Tổ, cũng giống như người thường chạm đến lôi đình, hẳn là hắn có thiên tư trác tuyệt, những năm này chưa thành tựu Chân Tiên, chính là bởi vì bị trời phạt? Tựa như người lúc trước ở mười tám tầng Địa Ngục?"

Ngọc Linh tiên tử bái nhập vào Tử Tiêu Cung, được Thanh Nguyên tổ sư chân truyền.

Cho nên đối với vị Địa Tiên năm đó từng đối địch với Đạo Tổ, cũng không có hảo cảm gì.

Hay là nói, Ngọc Linh tiên tử đều không có hảo cảm gì đối với toàn bộ Thủ Chính Đạo Môn.

Một luồng khí tức băng lãnh như sương, Tô Đình cũng đều cảm thụ được.

"Chính Nhất thiên tư vụng về, tu hành không được, làm phiền tiên tử quan tâm."

Chỉ thấy Chính Nhất không kiêu ngạo không tự ti, lạnh nhạt nói ra: "Lần này vì Trung Thổ yên ổn, chúng ta bị tổn thương vô số, người mất đã đi, người bị thương vẫn bịma khí xâm nhiễm, khẩn cầu tiên tử cứu."

Sau khi nói xong, hắn lại khom người thi lễ.