Bạch quang lấp lóe.
Ma khí tan đi.
So sánh với nhau thì đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn có tín niệm kiên định, dù bị ma khí ảnh hưởng, tâm tình táo bạo, nhưng hạng người nhập ma lại cực ít.
Dù đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn hơi cực đoan, nhưng dù sao vẫn ghét ác như cừu, có thể phân thiện ác.
So sánh với ven bờ hải vực phía đông Trung Thổ, tình huống lại khá hơn một chút.
"Xem ra đệ tử của Nguyên Phong Sơn ta, tín niệm kém xa Thủ Chính Đạo Môn, cũng may cũng không tính kém."
Lúc trước Tô Đình hạ lệnh tru sát đám hạng người nhập ma kia, phần lớn là tán tu, và người bị thương các nhà khác, chỉ có một số là đạo sĩ của Nguyên Phong Sơn.
Nhưng chính bởi vì không phải đạo sĩ của Nguyên Phong Sơn, phần lớn là tu sĩ ngoại giới cho nên Tô Tân Phong mới lộ ra vẻ chần chờ.
Bị Nguyên Phong Sơn hiệu triệu đến đây chống cự ma đạo, thương thế khôi phục, nhưng lại bị Nguyên Phong Sơn giết chết.
Cũng chính là Tô Đình mới có gan làm việc này.
"Tiếp lấy."
Chính Nhất lấy ra một vật rồiném qua.
Tô Đình nhận lấy vật này, chợt cảm thấy ngạc nhiên.
Vật trong tay lại là một tài liệu có thể so với tiên bảo.
"Đây là gì?"
"Tạm thời xem như tạ lễ cho ngươi." Chính Nhất lãnh đạm nói.
"Hắc. . ." Tô Đình lập tức hiểu rõ, nghiêm nghị nói ra: "Bọn hắn đều là vì thủ hộ Trung Thổ mà bị ma đạo gây thương tích, mà đến nay cũng không nhập ma, đủ thấy trong lòng mang chính khí, đều là hạng người kiêu ngạo của chính đạo ta, lần này Tô Đình ta thống lĩnh chiến trường, hiệu triệu các phương, cũng có trách nhiệm chữa khỏi cho bọn hắn."
"Là ta xem thường ngươi, ngươi có mang tín niệm như vậy, ta cho ngươi thù lao, quả thực là vũ nhục ngươi." Chính Nhất khẽ gật đầu, chợt đưa tay, nói: "Trả bảo vật cho ta."
". . ."
Vẻ mặt Tô Đình mờ mịt.
Tên này ra bài hoàn toàn không theo sáo lộ.
Tô mỗ hắn cũng chỉ khách khí một chút, nói mấy lời xã giao.
Tuy rằng đây là lời thật lòng, nhưng có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản, huống chi đây là đưa tới cửa.
"Đều nói trưởng giả ban thưởng, không dám từ."
Tô Đình thu bảo vật về rồi nói: "Nếu là người khác, Tô mỗ cũng không thu, phòng ngừa bôi nhọ tín niệm của Tô Đình ta, nhưng ngài luôn luôn rất tốt với ta, ta một mực coi ngài là tấm gương mẫu mực, lại không thu vật này, quả thực là không nể mặt mũi."
Chính Nhất bỗng nhiên bật cười, đi về phía trước.
Dựa theo thường ngày, ma khí không thể thanh trừ, dù là những đệ tử này không nhập ma, nhưng Thủ Chính Đạo Môn cũng sẽ tru giết bọn hắn, mà càng nhiều hơn chính là, những đệ tử này sẽ tự sát bỏ mình.
Một khi triệt để nhập ma, dù là thân tử đạo tiêu, hồn phách cũng sẽ nhiễm ma khí, trừ phi có Huyền Sách đại pháp sư lâu dài độ hóa, nếu không thì dù có tự sát, trong linh hồn cũng sẽ mang ma khí đầu thai, trời sinh ác niệm sẽ vượt trên thiện niệm, có thể nói là sinh ra hạng người hung ác.
Đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn trừ gian diệt ác, trảm yêu trừ ma, tuyệt đối không cho phép tự thân trở thành tà ma.
Nhưng lời hứa của Tô Đình để những đệ tử này lưu lại một tia tưởng niệm.
Bây giờ Tô Đình mời được Ngọc Linh tiên tử đến, xóa bỏ được ma khí.
Nhóm đệ tử này cuối cùng cũng được trùng sinh.
Chỉ là tuy ma khí được loại bỏ nhưng tâm tính vẫn bị ảnh hưởng.
Sau đó những đệ tử này phải tu thân dưỡng tính lâu dài.
Nhưng cũng vẫn tốt hơn là thân tử đạo tiêu.
"Đa tạ."
——
Chỉ sau một lát.
Ngọc Linh tiên tử đã xóa hết ma khí nơi đây.
Một khắc nàng cũng không dừng lại, mang theo Vân Cung, khống chế độn quang, đi về phía Tây Trung Thổ.
Tô Đình thấy thế, vội thi lễ với Chính Nhất rồi cũng đi theo.
Ngọc Linh tiên tử đã cứu người xong là lập tức rời đi, cũng không chào hỏi một tiếng, hiển nhiên là không muốn có liên lụy gì cùng người của Thủ Chính Đạo Môn, càng không muốn nhìn thấy Địa Tiên của Thủ Chính Đạo Môn.
Nhưng Chính Nhất cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn như thường, dừng một chút, nhìn về phía sau lại cười.
Chỉ gặp vị Địa Tiên này cung kính thi lễ về phía Ngọc Linh tiên tử rời đi, nói ra: "Đa tạ tiên tử cứu."
——
Tô Đình hóa thân thành độn quang, bay theo Ngọc Linh tiên tử.
Ngọc Linh tiên tử cố ý chờ hắn, độn quang cũng chậm lại một chút.
Tô Đình tới gần tiến mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trong năm nay, Chính Nhất nhất định sẽ bước vào cấp độ Chân Tiên."
Chỉ nghe Ngọc Linh tiên tử nói một câu như vậy.
Tô Đình nghe thì rất ngạc nhiên, nói: "Hắn muốn thành tựu Chân Tiên rồi?"
Kì thực đây đã là tiến bộ cực kì chậm rãi.
Chính Nhất chính là Tán Tiên đỉnh phong từ mấy trăm năm trước rồi.
Lần đầu Tô Đình gặp hắn, Tô Đình vẫn chỉ là một Thượng Nhân mới tu thành m Thần.
Bây giờ Tô Đình đều tu hành đến Tán Tiên đỉnh phong, thử đột phá Chân Tiên hoàn cảnh.
Về phần trích tiên Cát Chính Hiên đời này thì càng không cần nhiều lời, tu hành không đủ trăm năm cũng đã vào cấp độ Chân Tiên.
Chính Nhất vốn có thiên tư cực cao, còn là một vị trích tiên đời trước, trì hoãn chín trăm năm mới bước vào cảnh giới này, đã xem như cực kì chậm chạp.
Ở đời này, không ít Chân Tiên đều coi như là hậu bối của Chính Nhất.
" Hắn ở năm đó tuyệt không kém hơn ngươi."
Ngọc Linh tiên tử nói ra: "Ngươi đã tính là quen biết Cát Chính Hiên, hắn làm trích tiên đời này, so với ngươi còn xuất sắc hơn ba phần, Chính Nhất làm một vị trích tiên trước đó, lẽ nao là hạng người bình thường?"
Tô Đình sờ sờ mặt, nói ra: "Nói như vậy, ta cùng Cát Chính Hiên tựa như Đạo Tổ cùng Chính Nhất năm đó?"
Ngọc Linh tiên tử khẽ liếc hắn một cái.
Tô Đình lập tức rùng mình.
Vị tiên tử trước mắt này thế nhưng là chân truyền đệ tử của Đạo Tổ, địa vị của Đạo Tổ trong lòng nàng là chí cao vô thượng, còn cao hơn cả Thiên Đế.
So sánh chính mình cùng Đạo Tổ, nếu không phải nể mặt tiểu tinh linh thì chắc sẽ bị nàng ra sức đánh một trận.
"Khụ khụ. . ."
"Nếu không phải năm đó hắn truy sát tổ sư, bây giờ sợ hắn đã là đạt đến cấp độ Đạo Nguyên Tiên Tôn, không thua gì ta."
Ngọc Linh tiên tử nói ra: "Ngay cả tổ sư, kì thực đều kiêng kị với hắn, để hắn hủy đi tiên thiên đạo thể, dừng bước không tiến. . . Nhưng hôm nay hắn quả thực biến hóa quá nhiều so với năm đó."
Tô Đình hiếu kỳ nói: "Năm đó hắn có bộ dáng gì?"
Ngọc Linh tiên tử nói khẽ: "So với Cát Chính Hiên còn lạnh lùng hơn, cũng kiêu căng hơn Cát Chính Hiên."
Dừng lại một chút, Ngọc Linh tiên tử tiếp tục nói ra: "Nhưng hôm nay hắn sớm đã không có vẻ kiêu căng lãnh đạm của ngày xưa, ngược lại chỉ lộ ra vẻ ôn hòa bình tĩnh."
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói ra: "Lần đầu ta gặp hắn, mặc dù hắn có thể gần, nhưng cũng vẫn lãnh đạm, cũng không có có ôn hòa như thế."
Ngọc Linh tiên tử nhẹ xả giận, nói ra: "Hắn đi ra một con đường khác, con đường ngoài trích tiên, cho nên hắn cách Chân Tiên không xa."
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Ta cũng không xa."
Ngọc Linh tiên tử đi về hướng tây, nói ra: "Hắn tìm được con đường, ngươi chưa hẳn có thể nhanh hơn hắn."
Tô Đình nói ra: "Tuy rằng hắn có đạo hạnh ngàn năm, tích lũy trầm hậu hơn ta, nhưng bây giờ cảnh giới của chúng ta tương đương, ta cũng không cho rằng chính mình sẽ kém hắn."
Ngọc Linh tiên tử nhìn hắn một cái, mới nói: "Cát Chính Hiên chính là Tiên Thiên chi thể, cũng nhất định không có tiến cảnh nhanh như hắn, ngươi tự nhận là còn có thể nhanh hơn Cát Chính Hiên sao?"
Tô Đình nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngọc Linh tiên tử thở dài một tiếng, nói ra: "Hắn ở lâu trong Thủ Chính Đạo Môn, thủ hộ tử sắc tiên liên, ngươi cho rằng là đang làm gì? Hắn đang tìm kiếm con đường của riêng mình, tử sắc tiên liên chính là toàn bộ khí vận đạo môn, bây giờ trên người hắn, chính là có vô tận khí vận. . . Đối với Thủ Chính Đạo Môn mà nói, hắn còn quan trọng hơn so với Đạo Nguyên Tiên Tôn."