Trong Lăng Tiêu Bảo Điện thuộc Thiên Đình.
Chư thần đều có mặt, mỗi vị đứng một phương, thần uy hiển hách.
Trên bảo tọa, Thiên Đế cúi nhìn xuống phía dưới, khẽ cười nói: "Tô Chân Quân quả nhiên phi phàm, sau khi mời được Ngọc Linh tiên tử lại càng có thể dò xét ra vị trí của Tô Quan Nhi, bây giờ vây khốn hắn, thu hẹp tác động vào phạm vi một tòa phủ đệ. . . Xem ra thật sự có thể trả giá vô cùng nhỏ để tru diệt ma hoạn ngàn năm này, để tam giới lục đạo hoàn toàn thanh tĩnh."
Chư thiên tiên thần đều có vẻ mặt khác thường.
Nhãn Thần tướng Yến Nhàn cúi nhìn xuống hạ giới, báo cáo tất cả mọi việc.
Thanh Đế Phong Ma Trận cũng không ngăn được ánh mắt của Nhãn Thần tướng Yến Nhàn.
Tất cả mọi chi tiết ở bên trong, hắn đều thấy rõ.
Hắn báo cáo rõ mọi chi tiết cho Thiên Đế.
Trong đại điện, chư thần đều có mặt, đều nghe được lời báo cáo của Nhãn thần tướng.
Nhĩ thần tướng lại nghiêng tai lắng nghe, thuật lại cuộc trò chuyện giữ một tiên một ma với Đế Quân.
Liên quan tới chuyện ở hạ giới đã hết sức sáng tỏ.
Chỉ là không ai ngờ được người ra tay tru diệt Tô Quan Nhi lại là Tô Đình còn chưa thành tựu Chân Tiên.
Chỉ cần biết là lúc trước Tô Quan Nhi cũng không thể hiện ra bản lĩnh có thể so với Chân Tiên, nhưng trong số chư thiên tiên thần lại không có người nào có thể bắt được hắn, sau khi Tô Quan Nhi thành tựu Chân Tiên đã là họa lớn, trong số các tiên thần trong điện, không thiếu nhân vật có thể so với Chân Tiên, nhưng cũng không có nắm chắc có thể bắt được Tô Quan Nhi.
Muốn tru diệt vị đại ma này, có lẽ chỉ có nhân vật cấp độ như Đạo Nguyên Tiên Tôn mới có thể làm được.
Nhưng Tô Quan Nhi đang ở Trung Thổ, cho dù là nhân vật Chân Tiên đỉnh phong, muốn bắt được Tô Quan Nhi cũng khó tránh khỏi sẽ tác động đến nửa Trung Thổ.
Nhưng Tô Đình xuất thủ lại chỉ giới hạn trong phạm vi một phủ.
"Tô Đình chỉ là hư ảnh, Tô Quan Nhi không thể tổn thương hắn, nhưng Tô Đình hết lần này tới lần khác có thể thi triển tiên thuật, tổn thương tới Tô Quan Nhi."
" Bản lĩnh như thế, quả thực không thể tưởng tượng."
"Nếu ai có được lực lượng như vậy, chẳng lẽ không phải là vô địch tại thế?"
"Cho dù bản lĩnh của mình không đủ, nhưng cũng đứng ở thế bất bại, Chân Tiên đều không giết được hắn."
"Đây là bản lĩnh như thế nào?"
Chư thiên tiên thần cũng đều vô cùng kinh hãi.
Dù lúc này nhìn thấy Tô Quan Nhi sắp bị tru diệt, có lẽ trong lòng có ý mừng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bọn hắn lại tự thay mình vào vị trí của Tô Quan Nhi, chỉ sợ còn không bằng Tô Quan Nhi, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.
Dù là chư vị tiên thần, có nhiều chính thần trên bảng, nhưng cái chết của Khuê Mộc Lang đã là vết xe đổ.
Chỉ có một bộ phận tiên thần nghĩ đến chuyện xưa gần ngàn năm.
Lúc đó Thanh Nguyên tổ sư còn chưa thành đạo, ngài có một chiếc gương cổ chính là vô thượng chí bảo.
Giờ khắc này, trong lòng rất nhiều tiên thần đều có ý nghĩ riêng.
Trên bảo tọa, ý cười trên mặt Thiên Đế cũng không tiếp tục mở miệng.
Nhãn Thần tướng Yến Nhàn nhìn xuống nhân gian, trong miệng không ngừng nói ra chuyện mà mình thấy.
Nhĩ thần tướng lại không ngừng thuật lại cuộc đối thoại mà mình nghe nói, bao gồm cả lời nói cứng rắn của Tô Đình.
"Vị U Minh Chân Quân này dường như đã dần mất phong độ."
Trong lòng chư vị tiên thần nghĩ như vậy.
Tỉnh Mộc Ngạn- một trong Hai mươi tám tinh tú, thậm chí còn cười lạnh, thấp giọng nói: "Tiểu nhân đắc chí, hoàn toàn không có lễ nghi."
Năm đó Tô Đình còn chưa có danh tiếng gì, ở trong ngục giam dám động pháp, từng chọc giận hắn.
Nhưng dù sao cũng là một tiểu bối không quan trọng, vị Tỉnh Túc này cũng chưa để ở trong lòng.
Đến tận khi thanh danh của Tô Đình càng thêm vang dội, khí thế uy áp bát phương, hắn cũng coi như nhớ lại việc nhỏ không quan trọng lúc trước, dù cũng không làm gì nhưng không có bao nhiêu hảo cảm đối với nhân tài mới nổi này.
"Đế Quân."
Chỉ thấy một vị thiên thần tiến lên, thân có lôi đình, khí tức bá đạo, diện mạo như ông lão sáu mươi nhưng vẫn uy nghiêm nặng nề.
Chính là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn đứng đầu Lôi Bộ.
Chưởng giáo đời trước của Thủ Chính Đạo Môn.
Chỉ nghe thấy Lôi Thần lên tiếng nói: " Động thủ ở Trung Thổ, dù bị trận pháp phong bế, tác động đến không rộng, nhưng vượt qua động tĩnh giới hạn Nhân Gian, khó tránh khỏi sẽ khiến khí vận nhân gian chập trùng, huống chi vị trí đó là kinh thành tân triều, chỉ sợ cử động lần này của Tô Chân Quân có chút không ổn."
Đế Quân nhìn lại, nói ra: "Nhất thời tác động đến nhưng đã có Lưu Thiên sư bình định lại, còn Tô Quan Nhi mới là mối họa ngàn năm. . . Chịu rung chuyển một chút nhưng có thể tru diệt Tô Quan Nhi thì vẫn có thể chịu được."
Lôi Thần trầm ngâm nói: "Thế nhưng là ảnh hưởng vẫn còn ở đó."
Đế Quân bình thản nói: "Trẫm hiểu rõ, công là công, tội là tội, cử động lần này của hắn có công lớn hơn tội, ngài cho rằng thế nào?"
Lôi Thần khom người nói: "Đế Quân nói cực phải, là lão thần quá khắc nghiệt."
Đế Quân chậm rãi nói ra: "Thiên đạo công chính, ngài thân là đứng đầu Lôi Bộ, chức vụ quản lý thưởng thiện phạt ác, công chính vô tư, công tội rõ ràng, trẫm tất nhiên là hết sức vui mừng."
——
Dưới nhân gian.
Vẻ mặt Thanh Đế nghiêm nghị.
Hắn phát hiện ra khí tức của Tô Đình uể oải.
Nhưng Tô Quan Nhi muốn trốn cũng không trốn được, tránh cũng tránh không khỏi, bị Tô Đình đánh tới giờ khắc này đã càng yếu hơn.
"Sát cơ của Tô Đình càng thêm cường thịnh."
Thanh Đế thấp giọng lẩm bẩm tự nói.
——
Trong trận pháp.
Tô Đìnhdùng Trấn Ngục thần đao liên tiếp chém tới.
Các loại tiên thuật không ngừng đánh ra.
Tô Quan gần như đã trở thành đối tượng để hắn luyện tập.
Nhưng Tô Quan Nhi cũng hiểu đây không phải luyện tập, mà là chém giết.
Chỉ là Tô Đình đứng ở thế bất bại, bởi vậy không có cố kỵ.
Khi bản thân hắn không ngừng tiêu hao, Tô Quan Nhi cũng hiểu Tô Đình sắp dùng tới sát chiêu.
"Tô Đình!"
"Gọi gia gia cũng vô ích."
Tô Đình bổ tới một đao, cười lạnh nói: "Ta biết ngươi có ma công huyền ảo vô song, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải chết, ngay cả Ma Tổ đều không tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt, huống chi là ngươi? Cho dù ngươi có ma công huyền ảo hơn nữa, cũng không tránh thoát, trừ phi giống như lần trước, ngươi còn có một bộ thân thể khác, nếu không thì. . ."
Vẻ mặt Tô Quan Nhi lạnh lẽo, hắn đã vận dụng ra toàn bộ sở học, nhưng vẫn hoàn toàn không có tác dụng đối với Tô Đình.
Đến cuối cùng, hắn đã không đánh Tô Đình nữa, mà chỉ phòng vệ thôi.
Nhưng các loại phòng ngự cũng đều bị Tô Đình phá vỡ.
"Hồ lô kia của ngươi đúng là lợi hại, nhưng muốn giết bản tọa thì cũng chưa chắc đã làm được."
Tô Quan Nhi thở sâu, há mồm phun ra một vật.
Vật này tựa như cánh sen, toàn thân đen như mực.
Hắc liên là chân thân Ma Tổ.
Năm đó Ma Tổ tặng hắn cánh sen, mới giúp hắn có thành tựu như ngày hôm nay.
Bây giờ Ma Tổ đã diệt, cánh sen này chính là căn nguyên ma đạo còn sót lại.
Giờ khắc này, Tô Quan Nhi lấy ra cánh sen, hiển nhiên là liều mạng căn cơ.
"Chúng ta vẫn còn thì Ma vực bất diệt."
Cánh sen đột nhiên lớn lên, bao lấy hắn ở trong đó.
Sau đó chỉ thấy Tô Quan Nhi được bao phủ trong một quả cầu màu đen như mực.
Trong quả cầu dường như tạo thành một vực.
"Đánh không lại thì co lại, ngươi là rùa đen sao?"
Tô Đình bổ tới một đao nhưng lại không thể chém vỡ quả cầu kia.
Hắn cũng không vội, cười nói: "Ta cũng muốn xem xem cánh sen này có thể chống bao lâu, chắc hẳn ngươi chịu đựng được, căn nguyên ma đạo còn sót lại này cũng sẽ triệt để hủy diệt."
Trong quả cầu đên, giọng nói của Tô Quan Nhi truyền ra: "Vậy ngươi thử một chút đi."
Tô Đình lập tức lấy ra một vật, màu sắc hỗn độn.
"Làm sao có thể?"
" Rễ của tiên liên."
Tô Đình ném về phía trước.
Oanh!
Quả cầu đen vỡ vụn!
Đột nhiên một tiếng Long Tượng vang lên!
Tô Đình thôi động Long Tượng nguyên châu!
Tô Quan Nhi chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, nhưng dù sao hắn cũng là Chân Tiên, chỉ chớp mắt một cái là khôi phục.
Nhưng chính là trong nháy mắt này, hắn lại nghe thấy một tiếng hô.
"Mời bảo bối hiện thân!"