Tiếng Long Tượng chưa dứt.
Tô Quan Nhi đã khôi phục thần trí.
Nhưng Tô Đình lại truyền tới một tiếng này.
Chỉ thấy ở phía trước có một hồ lô đứng lơ lửng giữa không trung.
Miệng hồ lô bắn lên một sợi dây nhỏ.
Trên dây nhỏ có một linh vật, c đủ mặt mày, sau lưng mọc hai cánh.
Linh vật kia cúi đầu nhìn xuống.
Tô Quan Nhi vừa lúc đối diện.
Ông!
Trong đầu Tô Quan Nhi lập tức trống rỗng.
"Mời bảo bối quay người!"
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, thi lễ.
Linh vật trên dây nhỏ lập tức chuyển ba vòng.
Tô Quan Nhi lập tức quỳ xuống đất, đầu lâu rơi xuống lớp bụi bặm.
Không chỉ là đầu lâu, cả Nguyên Thần đều hôi phi yên diệt.
Một chút cặn cũng không lưu lại.
Vị cự phách của ma đạo, lão quái ngàn năm, người cầm quyền chí cao của ma tông, rốt cục đã hoàn toàn chết đi ở đây.
——
Trên thiên đình.
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thiên Đế lộ vẻ mặt vui mừng, lại cười nói: " Cường giả ma đạo sau Ma Tổ này, rốt cục đã bị hủy diệt, từ đây tam giới không còn lo lắng! Chuyện lần này, công lao của Tô Chân Quân rất lớn, đợi sau khi hắn trở về Thiên Đình, trẫm nhất định có trọng thưởng!"
Chư thiên tiên thần đa số đều lộ ra vẻ vui mừng, nhưng cũng có người lộ vẻ phức tạp, trong lòng càng là kinh hãi.
Nhưng lần này lại khiến người ta rung động nhất.
Tô Quan Nhi bị Thiên Đình vây quét ngàn năm mà vẫn có thể bất diệt.
Nhưng liền này mất mạng dưới tay Tô Đình.
Vị U Minh Chân Quân này quả thực rất đáng sợ.
"Tuy hắn có công nhưng cũng có tội."
Lôi Thần nói một tiếng như vậy, nói: "Sau lần này, đại thế nhân gian cũng sẽ định ra, lão thần thưởng thiện phạt ác, tru diệt tà ma còn lại. Còn Tô Chân Quân tru diệt ma đạo, có thể nói là công đức vô lượng, không biết Đế Quân có ý chỉ gì?"
Thiên Đế chậm rãi nói ra: "Tự nhiên là trọng thưởng."
Lôi Thần trầm ngưng nói: "Đã như vậy, lão thần sẽ không luận công đức, làm việc theo thiên quy."
Thiên Đế nhíu mày, chớp mắt giãn ra, nói ra: "Trong lòng Lôi Thần mang công đạo, làm việc theo công đạo là đủ."
Chư thần đều đã phát hiện ra bầu không khí mơ hồ có chút cổ quái, trong lòng không khỏi run lên.
——
Trên không trung.
Thanh Đế nhìn xuống xuống, nhìn thấy Tô Quan Nhi triệt để hóa thành bụi bặm, trong ánh mắt mơ hồ có chút hoảng hốt.
Năm đó hắn đã từng trực tiếp đối mặt với Tô Quan Nhi, chỉ là thời gian Tô Quan Nhi tu hành kì thực còn ở dài hơn hắn, cho nên khi trảm ma ở Bắc Vực, hắn cũng không chiếm được tiện nghi.
Thanh Đế Phong Ma Trận chính là vì Tô Quan Nhi mà được sáng tạo ra, nhưng đến nay Tô Quan Nhi vẫn không bị diệt đi, cũng là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi trong lòng hắn.
Nhưng hôm nay, tiếc nuối này lại bị Tô Đình diệt đi.
"Một đời thiên kiêu."
Thanh Đế nghĩ như vậy, hắn phát hiện ra Tô Quan Nhi đã triệt để tan thành mây khói, mới truyền âm cho Tô Đình.
——
Trong trận pháp.
Tô Đình đã suy yếu.
Hắn không bị thương, nhưng hắn gần như dùng hết tất cả bản lĩnh mới diệt được Tô Quan Nhi.
Giờ khắc này, một thân pháp lực của hắn đã tiêu hao chín phần.
"Nếu là chính diện giao chiến thì mình tuyệt đối không phải địch thủ của Tô Quan Nhi."
"Chỉ sợ Tô Quan Nhi còn không đấu lại Cát Chính Hiên."
"Nói cách khác, ta không đột phá Chân Tiên, thì so với Cát Chính Hiên thì chính là khác biệt giữa giao long cùng Chân Long."
Tô Đình đang nghĩ như vậy, lại nghe thấy Thanh Đế truyền âm.
"Tô Quan Nhi đã triệt để tan thành mây khói rồi sao?"
"Chịu một đao của ta, hẳn phải chết không nghi ngờ, không còn gì nữa."
Tô Đình thở dốc nói: "Chỉ là trước đó ta đã từng giết hắn một lần, về sau hắn lại lần nữa xuất hiện, chính là cấp độ Chân Tiên, đại khái là học được bản lĩnh của tiên tổ Bạch thị ở phương tây. . . Còn không biết lần này trảm hắn như thế, về sau có còn một Tô Quan Nhi khác nữa không?"
Thanh Đế ngừng một lúc mới đáp lại: "Bản tọa hiểu rồi, ta sẽ báo cáo việc này tới Thiên Đình."
Tô Đình đang muốn tiếp tục nói chuyện, chỉ thấy vô số cây rừng bên người không ngừng tan đi, khôi phục nguyên trạng.
Phủ Tề Vân công đã hoàn toàn hóa thành phế tích.
Kinh thành bị Thanh Đế Phong Ma Trận bao phủ lại, bắt đầu trở về hình dáng ban đầu.
Mà sinh linh ở bên trong cũng không bị tổn hại.
Khi Thanh Đế phong bế kinh thành, cũng đồng thời phong bế cả cảm giác của sinh linh ở bên trong.
——
Bên ngoài trận pháp.
Khí tức Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh tăng lên tới cực hạn.
Hắn phát hiện khí tức của Tô Đình đã uể oải đến cực điểm.
Về sau, thậm chí Tô Đình không tiếp tục vận dụng tiên thuật.
Đến giờ khắc này, gần như đã không phát hiện được khí tức của Tô Đình.
"Xem ra Tô Chân Quân đã bỏ mạng."
Lưu Bạc Tĩnh lấy ra tiên bảo, nhìn về phía kinh thành.
Tô Chân Quân vẫn lạc, hắn vẫn còn ở đó.
Chỉ là chẳng biết tại sao, Thanh Đế lại ngồi yên không để ý đến.
Hẳn là vị Thái Thượng trưởng lão Tô Đình kia đã rung chuyển địa vị của Thanh Đế ở Nguyên Phong Sơn?
Nhưng đó không phải là chuyên lúc này ông ta cần suy tính.
Lúc này ông ta nên cân nhắc tới tông chủ Ma tông Tô Quan Nhi sắp thoát khốn kia.
Oanh!
Trận pháp rốt cục triệt để tan ra.
Khí tức Lưu Bạc Tĩnh tăng mạnh, bước vào kinh thành.
"Ngài muốn làm gì?"
Giọng nói của Tô Đình truyền đến, có chút suy yếu, cũng có chút bất mãn.
Lưu Bạc Tĩnh run lên, mới nhìn thấy trong phế tích kia, Tô Chân Quân vô cùng suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi. . ."
"Ta cái gì mà ta?"
"Tô Quan Nhi đâu?"
"Hôi phi yên diệt."
"Cái gì?"
"Bản Chân Quân đơn đấu cùng Tô Quan Nhi, lông tóc không thương đã xử lý hắn, có gì mà kinh ngạc?"
". . ."
——
Ở trên thiên đình.
Chư thần đã thối lui.
Trong điện chỉ có Thiên Đế cùng Nhãn Thần tướng là một trong bốn đại thần tướng.
Nhưng vẻ mặt Thiên Đế giờ khắc này cũng không còn vui sướng như trước đó nữa, mà là mặt sắc mặt ngưng trọng.
Nhãn Thần tướng quỳ ở phía dưới, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Không ngờ Tử Tiêu Cung vẫn nhúng tay."
Đế Quân chậm rãi nói ra: "Tô Quan Nhi chết quá dứt khoát, chuyện trong dự liệu của trẫm hoàn toàn không xảy ra."
Nhãn Thần tướng Yến Nhàn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Đế Quân nói ra: "Nhưng còn có một chuyện, trẫm cũng muốn hỏi ngươi."
Nhãn Thần tướng khàn giọng nói: "Đế Quân. . ."
Thiên Đế lạnh lùng nói: " Sở dĩ Tô Quan Nhi không có sợ hãi, là vì kết luận sau khi Ngọc Linh tiên tử hạ giới đã lần nữa lên trời, trở về Tử Tiêu Cung, không có hạ giới lần nữa. . . Hắn thâm tàng ở nhân gian, không dám bại lộ hành tung, một tia khí tức cũng không dám hiển lộ, làm sao giám sát được các phe? Hắn dựa vào cái gì mà kết luận Ngọc Linh tiên tử không ở nhân gian?"
Nhãn Thần tướng há hốc mồm, lại không nói ra lời.
Thiên Đế bình tĩnh nói ra: "Nếu như hắn không biết hành tung của Ngọc Linh tiên tử, như vậy trong một nháy mắt khi nhìn thấy Tô Đình, hắn sẽ nghĩ đến đào mệnh, mà không yên tâm vì có chỗ dựa chắc nên muốn tru sát Tô Đình, rơi vào cái bẫy. Hắn cuồng vọng như vậy là bởi vì hắn biết được hóa thân bạch liên khắc chế với hắn đã lên trời, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không ngờ Tử Tiêu Cung vẫn có người xuất thủ. . ."
Nói đến đây, Thiên Đế chầm chậm nói ra: "Tô Quan Nhi nhất định phải chết, nhưng trong mưu đồ ban đầu của trẫm, hắn không đáng chết vào hôm nay, nhưng hắn đã chết vào hôm nay, trẫm lưu lại Nhãn Thần tướng luôn ám thông với ma đạo cũng vô dụng."
Nhãn Thần tướng chợt ngẩng đầu.
Thiên Đế chắp hai tay sau lưng, lạnh giọng nói ra: "Trong chư thiên tiên thần, có chỗ lui tới cùng Tô Quan Nhi cũng không chỉ có một mình ngươi, nhưng mỗi một người đều nằm trong tay trẫm! Các ngươi thật sự coi trẫm là chủ tam giới mà chỉ là bài trí sao? Sở dĩ trẫm giữ lại các ngươi, là muốn mượn tay của các ngươi, giữ lại Tô Quan Nhi. . . Nếu không thì chỉ dựa vào một ít bản lĩnh kia của hắn mà có thể sống được ngàn năm?"
Nhãn Thần tướng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thiên Đế thoáng phất tay.
Cuồng phong cuồn cuộn.
Nhãn Thần tướng toàn không có lực phản kháng, lập tức hóa thành một mảnh khói xanh.
"Luân hồi đi."
"Trải qua luân hồi ma diệt, trùng sinh đời tiếp theo làm người, suy nghĩ tính tình lại không giống kiếp này."
"Trẫm sẽ để cho ngươi lại lên vị trí này, trở thành thần tướng mới."