Dưới nhân gian.
Kinh thành đã khôi phục nguyên trạng.
Chỉ có phủ Tề Vân công vẫn là một vùng phế tích.
Tô Đình cũng không có ý khôi phục lại phủ Tề Vân công này.
Tề Vân công Đinh Ngôn cũng không ở trong phủ, người trong phủ chết đi đều là hạ nhân hắn nhà.
Ngay cả thê nữ của Đinh Ngôn đều đã mượn danh nghĩa thăm người thân để rời đi kinh thành, phòng ngừa lưu lại nỗi lo về sau.
Bây giờ ý đồ tạo phản của Đinh Ngôn đã là cực kì rõ ràng.
"Tạo phản hay không tạo phản, liên quan rắm gì tới lão tử, dù sao cuối cùng Tô Quan Nhi đã bị lão tử chém chết rồi."
Tô Đình không ngừng thở dốc, nhưng trong lòng cũng có chút sầu lo.
Lần trước hắn chém Tô Quan Nhi cấp độ Tán Tiên, kết quả sau đó lại xuất hiện một Tô Quan Nhi có thể so với Chân Tiên.
Hắn có thể kết luận thủ đoạn này của Tô Quan Nhi đến từ tiên tổ Lâm Đông Bạch thị.
Năm đó tiên tổ Lâm Đông Bạch thị bị Thanh Nguyên tổ sư tiêu diệt, nhưng phong thần lại là tọa kỵ Bạch Hổ của ông ta, mà bản thân ông ta lại thành Thiên Tiên.
Hiện tại xem ra, Bạch Hổ kia chính là tiên tổ Bạch thị chỉ là phân hoá thành hai sinh mệnh, có lẽ tương tự như quan hệ phụ tử, có lẽ là một loại liên hệ huyền diệu khác.
Theo đạo lý thì dạng pháp môn này phân hoá thành hai thân hoàn chỉnh đều là bản tôn, tất nhiên phải bỏ ra cái giá cực lớn, nên sẽ không còn có một bản tôn khác.
Nhưng Tô Quan Nhi hoàn toàn không thể xét theo lẽ thường.
Quan trọng nhất chính là Tô Đình còn không rõ ràng kẻ này hao hết tâm lực, không tiếc chôn vùi cả Ma tông để đặt chân Trung Thổ là vì mưu đồ chuyện gì?
Dù Tô Quan Nhi chết đi, nhưng mưu đồ của hắn là gì, đến nay Tô Đình vẫn không biết.
Có lẽ đây vẫn là một tai hoạ ngầm.
"Chuyện này nên để cho Thiên Đình."
"Ta nhận đế chỉ là thủ hộ Trung Thổ không bị ma đạo chỗ xâm, cho đến khi hai triều phân tranh kết thúc."
"Lúc này thời gian cũng sắp tới rồi."
Tô Đình nghĩ như vậy rồi lại nhìn về phía rễ cây tiên liên trong tay.
Đây là vật trước khi Ngọc Linh tiên tử chuẩn bị đi đã trả lại cho hắn.
Bên trong có một sợi khí tức bị Ngọc Linh tiên tử lấy ra, không biết dùng cho nơi nào, nhưng căn bản chưa bị tổn thương.
Mà Ngọc Linh tiên tử dùng rễ cây tiên liên này đã tra xét được vị trí của Tô Quan Nhi.
Lúc ấy Ngọc Linh tiên tử tiện tay vung lên, nhẹ gió đập vào mặt, chính là trong lúc hoảng hốt đó đã để Tô Đình nhìn thấy vị trí của Tô Quan Nhi.
Kinh thành của Tân triều, phủ Tề Vân công.
——
Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện hiểu biết cả quá trình, nhưng vẫn chưa rõ chi tiết bên trong.
Ông ta biết không nhiều, cho dù trí tuệ cực cao cũng luôn cảm thấy Tô Quan Nhi chết quá đơn giản.
Cho dù là Ngọc Linh tiên tử tự mình xuất thủ, cũng chưa chắc có thể dễ dàng giết chết Tô Quan Nhi như thế.
Trong tính toán ban đầu của ông ta, có thể áp chế ảnh hưởng từ tranh đấu cấp độ Chân Tiên trong phạm vi ngàn dặm đã coi là phạm vi có thể tiếp nhận... Mà Tiên gia đấu pháp cũng khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đối với khí vận.
Nhưng là hôm nay Tô Đình chém giết tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi, gần như không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng.
Chỉ hủy đi một tòa phủ đệ.
"Chân Quân..."
"Không nên hỏi nhiều, dù sao Tô Quan Nhi đã chết rồi, mục đích ngài hạ giới cũng đã đạt thành, tối nay thay ta kết thúc công việc, ngày mai lên trời phục mệnh."
"Thôi được." Lưu Bạc Tĩnh ngừng tra hỏi, lại chần chờ nói: "Chân Quân không cùng lão phu cùng nhau quay về phục mệnh sao?"
"Thiên hạ chưa định, ý chỉ Đế Quân chưa hoàn thành, ta còn phải ở lại nhân gian mấy ngày." Tô Đình trầm giọng nói: "Khi thiên hạ quyết định thuộc về phe nào xong, ta sẽ ở Nguyên Phong Sơn khai đàn giảng pháp, sau đó sẽ trở về Thiên giới, không lưu lại ở nhân gian lâu."
"Lão phu hiểu rồi."
Lưu Bạc Tĩnh nói như vậy rồi lại dặn: "Nơi này còn phải khắc phục hậu quả, lão phu lưu lại, Chân Quân về núi nghỉ ngơi đi."
Dù lúc này nhìn Tô Đình chỉ suy yếu không chịu nổi, chưa hề bị thương nặng nề gì.
Nhưng trực tiếp đối đầu với Chân Tiên, làm sao có thể không bị thương?
Chỉ là đến cấp độ Chân Tiên, có lẽ thương thế chưa hẳn đã lộ rõ.
"Cũng tốt, nơi này giao cho ngài."
Tô Đình không già mồm, đưa tay vỗ về phía trước.
Hư không vỡ vụn, phía sau chính là Thanh Hư cảnh.
Chỉ thấy Tô Đình bước vào giữa hư không, tiến vào Thanh Hư cảnh.
——
Nguyên Phong Sơn.
Ngọc Linh tiên tử đã lên trời, trở về Tử Tiêu Cung.
Nhưng lại lưu Vân Cung ở nơi này, chờ Tô Đình giảng pháp.
Chỉ là giờ khắc này, Tô Đình cũng coi như hiểu rõ Vân Cung ở lại Nguyên Phong Sơn, không đơn thuần là vì chờ đợi nghe hắn giảng pháp, cũng là vì giải hoặc cho mình.
"Tiên tử đã sớm biết, ở trong thiên đình tất có tai mắt của Tô Quan Nhi."
Tô Đình trầm giọng nói: "Trong tam giới lục đạo, Tô Quan Nhi e ngại nhất chính là Ngọc Linh tiên tử, cho nên nhất định phải để hắn xác định là tiên tử đã lên trời, trở về Tử Tiêu Cung... Chỉ có như thế, hắn mới có thể chủ quan?"
Vân Cung gật đầu nói ra: "Tiên tử đúng là có nói như thế, ngài nói có thể khắc chế Tô Quan Nhi, không chỉ là một mình nàng, vị Chân Thần thiên địa dựng dục kia được Đạo Tổ chỉ điểm, cũng có loại bản lĩnh này... Tô Quan Nhi chỉ kiêng kị Ngọc Linh tiên tử, sẽ không để ý hành tung một vị khác, cũng không biết nàng có được bản lĩnh khắc chế Tô Quan Nhi, cho nên lần này không phải Ngọc Linh tiên tử xuất thủ, mà là Tiểu Đình đến tương trợ."
Tô Đình có phần là bất mãn, nói ra: "Gần đây trưởng thành có thể so với Chân Tiên, giá đỡ của nàng ngược lại đã lớn thêm không ít, còn không muốn gặp ta."
Vẻ mặt Vân Cung hơi quái lạ.
Tô Đình thấy thế, hỏi: "Ngươi biết cái gì?"
Vân Cung nhẹ giọng nói ra: "Sau khi Tô Quan Nhi ngã xuống, Tiểu Đình từng tới Nguyên Phong Sơn một lần, gặp mặt Tần nhi một lần, nhưng nàng nói tạm thời không phải thời điểm gặp ngươi."
Tô Đình chợt cảm thấy bất đắc dĩ, nói ra: "Đây tính là gì? Hạ giới cũng không gặp ta, giả bộ thần bí cái gì?"
Vẻ mặt Vân Cung càng thêm cổ quái.
Tô Đình cảm thấy kinh ngạc, còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng Vân Cung lại ho một tiếng, nói ra: "Tiểu Đình nói tiếp qua một thời gian, nàng sẽ đi tìm ngươi."
Tô Đình giang tay ra, nói ra: "Tốt, cứ như vậy đi."
——
Khi Tô Quan Nhi vẫn diệt.
Ma hoạn đã tính là bị trừ sạch.
Các tông các tộc cũng ai đi đường nấy, trở về các nhà.
Hồng Y thân là thần linh, vốn thủ hộ hướng nam Trung Thổ, bây giờ cũng đã về tới.
"Tô Quan Nhi thật sự vẫn diệt rồi?"
"Đúng là đã vẫn diệt. "
Nhưng Tô Đình chần chừ một lúc, lại trầm ngâm nói: "Chỉ là hôm đó đánh với Tô Quan Nhi một trận, thân ở bên trong hư vô, lại có thể tổn thương tới Tô Quan Nhi... Là tiểu tinh linh ở trên trời tương trợ, chỉ là pháp môn này của nàng quả thực cực kì kinh thế hãi tục, Nguyên Phong Sơn làm đạo thống của Thanh Nguyên tổ sư, có biết rốt cuộc đây là pháp môn gì hay không?"
Hồng Y gật đầu nói ra: "Ta đọc qua qua điển tịch, năm đó Thanh Nguyên tổ sư có hai kiện pháp bảo, chính là bản mệnh chí bảo, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, theo bản thân ngài tu hành tinh thâm mà không ngừng trưởng thành... Về sau Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, hai món bảo vật này cũng hóa vào đại đạo, vốn tưởng rằng đã hóa đạo, hiện tại xem ra vẫn là tồn tại."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Cổ kính?"
Hồng Y nói ra: "Xem ra tiểu tinh linh kia là được chân truyền, nàng có thể vận dụng cổ kính, thu ngươi vào bên trong, hình chiếu ở bên ngoài, cho nên Tô Quan Nhi không gây thương tổn được ngươi, nhưng tiên thuật của ngươi lại có thể trải qua hình chiếu cổ kính, thương tới Tô Quan Nhi. Năm đó đây là bản lĩnh Thanh Nguyên tổ sư từng thể hiện ra, nhưng sau khi tổ sư thành đạo thì chưa từng xuất thủ..."
Tô Đình ứng tiếng, thần sắc vẫn có chút trầm ngưng.