Trên không trung.
Tô Đình bấm tay điểm nhẹ.
Hồn phách hiện ra Phật quang lập tức hiện ra ngoài, biến thành dáng vẻ Đinh Ngôn .
Bây giờ Đinh Ngôn đã dần dần già đi.
Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ người trẻ tuổi lúc trước giúp hắn bỏ đi nô tịch.
Về sau quyền thế hắn cực cao, cũng có tư cách mệnh lệnh Huyền Thiên bộ, cũng không tính quá mức lạ lẫm đối với người tu hành.
Hắn đã từng điều tra Tô Đình, nhưng lại không tra được bất kỳ tung tích gì.
Giống như trên thế gian này không có người trẻ tuổi này.
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Về sau hắn cũng dần quên đi thiếu niên năm đó.
Cho tới hôm nay gặp lại, quá khứ năm đó không ngừng nổi lên.
"Là ngươi?"
"Là ta."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Mấy chục năm không gặp, lúc trước ngươi còn là thiếu niên mà bây giờ cũng đã già nua như thế, cũng coi là thọ hết chết già. . ."
Đinh Ngôn nhìn người tuổi trẻ trước mắt, thở dài nói: "Hơn mười năm trôi qua, tướng mạo của ngài vẫn như trước, phong thái lại càng hơn trước kia, chắc hẳn đã là thần tiên trường sinh bất lão."
Hắn nói lời này là lời thật lòng, cũng có mấy phần thổi phồng.
Vẻ mặt Tô Đình vẫn như thường, nói ra: "Ta đúng là đã trường sinh bất lão, chỉ là mấy chục năm trôi qua rồi, ta cũng không ngờ người lúc trước chỉ là một gia đinh, mà làm ra chuyện lớn như vậy. . . Năm đó ta thuận miệng ở trước mặt Huyện lệnh thay ngươi nói một câu, trả cho ngươi một thân tự do, lại không ngờ một câu nói kia lại thay đổi bố cục của toàn bộ Trung Thổ, thay đổi tương lai toàn bộ tam giới."
Đinh Ngôn nghe được ngữ khí hắn không đúng, lập tức khom người nói: "Triều đình Đại Chu đã mục nát không chịu nổi, thế gian cũng đầy rẫy bất công, Đinh mỗ không muốn làm người dưới người khác, trong lòng cũng luôn có hùng tâm tráng chí, muốn lật đổ Đại Chu, bình định lại thiên hạ, hiện ra một thời thái bình thịnh thế. . . Từ đó về sau, người người áo cơm không lo, không còn phân biệt cao thấp giàu nghèo."
Tô Đình thở dài: "Nói đúng là êm tai."
Đinh Ngôn hơi biến sắc mặt.
Tô Đình lạnh lùng nói: "Không còn phân biệt cao thấp giàu nghèo? Ngươi ngồi lên vương vị, có thể xưng là hoang đế không ngai, vượt lên trên chúng sinh, triều thần của ngươi, thân quyến của ngươi, đều là vương công quý tộc. . . Ngươi tạo ra chiến hỏa, mấy chục năm không ngừng phân tranh khiến bách tính đói khổ lạnh lẽo, mạng người như cỏ rác, thái bình thịnh thế ở đâu?"
Hắn vung tay lên, trầm giọng nói ra: "Lúc đầu có lẽ ngươi có hùng tâm tráng chí như thế nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là dã tâm của ngươi thôi."
Đinh Ngôn chỉ cảm thấy hồn phách đều đang run sợ, cực kì bất ổn.
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Vì dã tâm của một mình ngươi mà phát động chiến loạn mấy chục năm, toàn bộ Trung Thổ có vô số tử thương, nhiều người cửa nát nhà tan, bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi. . . Mà ngươi định ra tân triều, sau đó trưởng tử của ngươi lại nhận đế vị, cuối cùng sẽ bước theo gót Đại Chu."
Nói đến đây, Tô Đình nghiến răng nghiến lợi, nói ra: "Ngươi làm việc này vốn không liên quan gì đến ta, nhưng ngươi thoát ly nô tịch là ta gây nên, bởi vậy nghiệp nợ nhiều năm như vậy, cũng có một phần của ta."
Đinh Ngôn đã là người có quyền thế lớn nhất tân triều, hắn uy nghiêm nặng nề, một cái liếc mắt là có thể khiến người khác cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Nhưng Tô Đình chính là Tiên gia, khí thế áp bách xuống khiến Đinh Ngôn chỉ cảm thấy mình vẫn là gia đinh năm đó, cảm giác đầy khẩn trương co quắp cùng sợ hãi giống như gặp mặt quan lớn kia không ngừng dâng lên đầu.
"Tô mỗ không nói tới chuyện ngươi đúng sai, cũng không đề cập tới công tội của ngươi, cũng sẽ không trừng phạt ngươi."
Tô Đình trầm giọng nói ra: "Nhưng dã tâm của ngươi bừng bừng, bố cục thiên hạ, giết chóc vô số, dựa vào phật môn nâng đỡ mà muốn muốn thành phật, Tô mỗ không nhìn được. . . Hôm nay ngươi theo Cát Phán đi, m Thiên Tử của Địa Phủ công chính vô tư, công đức ngươi bình định thiên hạ hay tội nghiệt vì ngươi mang dã tâm giết chóc, cuối cùng phán đoán suy luận như thế nào, tương lai sẽ xử trí ra sao, đều sẽ có một kết quả công chính."
Đinh Ngôn đang muốn nói chuyện.
Tô Đình phất tay, đánh tan Phật quang trên linh hồn hắn rồi đẩy hắn về phía Cát Phán.
Cát Phán thu hồn phách của hắn về rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đình, nhẹ gật đầu.
Từ mấy chục năm trước, Tô Đình phát hiện Đinh Ngôn mà chính mình thả ra đã thành trụ cột vững vàng của tân triều, thì đã lập tức biết rõ bản thân lại bị khí vận nhân gian liên lụy cực lớn, nhưng hắn lại không thể giết Đinh Ngôn, một khi giết Đinh Ngôn, liên lụy sẽ càng nặng.
Đến nay hắn còn dừng bước ở Tán Tiên đỉnh phong, chưa thành tựu Chân Tiên, cũng không thoát khỏi quan hệ với chuyện này.
"Chịu đựng nhiều năm như vậy."
"Rốt cục đã nói ra lời nói tự đáy lòng."
"Nếu là sớm biết việc này, năm đó đánh chết lão tử cũng sẽ không thay hắn mở miệng cầu tình."
"Đại thế nhân gian muốn đi về hướng nào thì đi, dựa vào cái gì mà lừa ta?"
"Dù sao cuối cùng Tô mỗ cũng thoát thân."
"Ta còn thủ hộ Trung Thổ không bị ma đạo xâm nhập, còn chém Tô Quan Nhi gây loạn tam giới lục đạo, nhất định là công đức vô lượng."
"Trở về bế quan, nhất định phải đột phá Chân Tiên cảnh trong năm nay."
"Hơn mười năm trước Cát Chính Hiên thành Chân Tiên, tuổi tác cũng tương tự ta, lại tiếp tục trì hoãn, tuổi sẽ còn lớn hơn so với hắn năm đó, chẳng phải không bằng hắn rồi?"
Lần này Tô Đình xem như giải được một tâm kết, lập tức thoải mái hơn rất nhiều, đưa tay vỗ về phía trước, đánh nát hư không, lộ ra Thanh Hư cảnh.
Hắn cười đắc ý, bước vào bên trong.
——
Màn đêm buông xuống.
Nguyên Phong Sơn, bên trong động phủ của Tô Đình.
Sau khi nghe Tô Đình phân phó, Nguyên Phong Sơn chuẩn bị một bàn yến hội, nguyên liệu nấu ăn cực kì trân quý, so với tiệc khoản đãi Lưu Bạc Tĩnh còn quý hơn.
Đây coi như là một trận gia yến.
Không chỉ là Tô Duyệt Tần, Tô Tân Phong, cùng những Yêu Vương trong động phủ, ngay cả Tín Thiên Ông cùng Hồng Y cũng tới.
Vân Cung gần đây ở tại động phủ của Tô Đình nên cũng ở đây.
"Ngày mai ta sẽ đăng đàn giảng pháp, giải hoặc cho trưởng lão đệ tử bản môn."
Tô Đình nói ra: "Bữa tiệc tối nay đều là người trong nhà, không cần câu thúc quá.”
Đám người nghe lời này, lập tức hiểu được Tô Đình sắp lên trời phục mệnh.
Lúc trước hạ giới, Tô Đình đã nói hắn chống cự ma đạo cho đến khi Trung Thổ bình định, thì sẽ quay về Thiên giới, nhưng trước khi rời đi sẽ khai đàn, giải hoặc tu hành cho trưởng lão đệ tử trong môn.
"Tiểu đình. . ."
"Tỷ tỷ không cần thương cảm, ta đã đắc đạo thành tiên, trường sinh bất hủ, mà tỷ cũng làm người tu hành, sau này thời gian lâu dài, lo gì không có ngày gặp?"
Tô Đình cười nói: "Đợi qua năm, sợ là ngay cả tỷ tỷ đều sẽ đắc đạo."
Lời tuy như thế, nhưng Tô Duyệt Tần cũng hiểu chuyện đắc đạo thành tiên nào có dễ dàng như vậy?
Nguyên Phong Sơn xem như truyền thừa Đạo Tổ, mà Thanh Đế của sáng lập Nguyên Phong Sơn cũng là cấp độ Chân Tiên.
Nhưng mấy trăm năm qua, người đắc đạo thành tiên cũng chỉ có một người Tô Đình.
Nhưng nói một cách nghiêm chỉnh thì Tô Đình cũng không thể xem như đệ tử mà Nguyên Phong Sơn một tay bồi dưỡng ra.
Từ xưa đến nay, chuyện đắc đạo thành tiên khó như lên trời.
Nhưng Tô Đình cũng lơ đễnh, chí ít hắn có nắm chắc để người bên cạnh tu tới Dương Thần.
Đến cảnh giới Dương Thần, dù không thể đắc đạo, nhưng dù là phong thành thần linh, hay cách khác, Tô Đình đều có tự tin có thể để người bên cánh tránh khỏi nỗi khổ luân hồi.
"Tối nay có thể hỏi thăm các vấn đề liên quan tới tu hành."
"Ngày mai khai đàn, kì thực cũng là vì chải vuốt con đường tu hành cả đời này của ta, chính là giảng đạo của bản thân ta."
"Con đường này thích hợp với ta, nhưng đối với các ngươi thì chưa hẳn đã thích hợp, chỉ có thể để tham khảo."
Nói đến đây, Tô Đình nhìn về phía Tô Tân Phong, trầm giọng nói: "Học ta tì sinh, giống như ta thì chết."