Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 987: Giảng đạo vào chân tiên




     Thời tiết sáng sủa.

Gió nhẹ thổi qua.

Nguyên Phong Sơn có chút náo nhiệt.

Trưởng lão hoặc chân truyền đệ tử ở bên ngoài đã phần lớn trở về sơn môn.

Chỉ vì hôm nay Thái Thượng trưởng lão Tô Đình sẽ lại lên Thiên giới.

Mà trước khi hắn lên trời sẽ có một trận giảng pháp.

Đây là giảng pháp của một vị Thiên Tiên tới gần cấp độ Chân Tiên.

Kiểu giảng pháp này, từ khi Nguyên Phong Sơn sáng lập đến nay cũng chỉ có một lần.

Đó là Thanh Đế sáng lập Nguyên Phong Sơn giảng pháp, mà năm đó nguyên lão nghe một trận giảng pháp đã không còn nhiều người sống.

Những năm gần đây, Nguyên Phong Sơn lại không còn người nào đắc đạo Tiên gia, nên cũng không có kiểu giảng pháp này.

Dù con đường tu hành của mỗi một người có lẽ đều có khác biệt, nhưng Thái Thượng trưởng lão Tô Đình chính là Tiên gia, con đường của hắn đã là Tiên Đạo, chỉ cần có thể lĩnh ngộ là sẽ có vô số lợi ích.

Trên chủ phong, một người khoanh chân ngồi trên đám mây.

Đầu hắn đội quan mạo, mặc bào phục Chân Quân, dáng vẻ khí vũ hiên ngang, ánh mắt chiếu tới, tiên uy cuồn cuộn.

Hắn cúi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy khắp núi đều là trưởng lão đệ tử Nguyên Phong Sơn, trên mặt lộ kính sợ, mang theo vẻ chờ mong.

"Chúng ta tu hành, từ lúc đầu. . ."

Tô Đình chầm chậm nói ra cảm ngộ của hắn đối với tu hành, khi bắt đầu nhập môn, tầng tầng lớp lớp, từng bước nói ra.

Từ khi được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, trong thức hải của hắn xuất hiện một tòa ngọc lâu.

Chín tầng ngọc lâu, tượng trưng cho chín tầng cảnh giới tu hành, đều chỉ rõ ràng mỗi một bước trên con đường tu hành.

Nhưng trên chín tầng ngọc vẫn có ba tầng lâu khác.

Ba tầng lâu này lúc đầu không hiện ra.

Bởi vì cần hắn tự tìm tòi.

Khi hắn tìm được Tiên Đạo của bản thân, lập tức đi ra con đường của mình.

Ba tầng lầu phía sau chính là dựa theo đại đạo của bản thân hắn mà tạo dựng ra.

Mà lần này giảng pháp chính là thời điểm hắn triệt để chải vuốt con đường sở học của bản thân.

Trưởng lão đệ tử của Nguyên Phong Sơn có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, thì phải xem ngộ tính của bọn họ.

——

Từ lúc nhập môn ban đầu.

Đến ngưng thành pháp ý.

Thành tựu m Thần.

Thành tựu Dương Thần.

Cho đến khi tu tới Nguyên Thần Tiên gia.

Từng bước một, Tô Đình đều giảng giải rõ ràng, không bỏ sót chi tiết, cũng chú trọng đến chi tiết mà bản thân cũng chưa để ý đến.

Hắn thậm chí còn nói ra chuyện ngày đó ở phía dưới Lê sơn, trong thôn trang rách nát kia, sở ngộ lúc đó của hắn khi mượn ánh trăng hiện ra tràng cảnh "Đạo Tổ truyền pháp cho Sơn Tiêu",.

Nói là hắn đang giảng pháp cho mọi người.

Không bằng nói là hắn đang sắp xếp lại con đường cho bản thân.

Hắn nhớ tới từng trợ giúp khiến bản thân đi tới hôm nay.

Giống như một tia chớp bên trong ngũ hành giáp lúc trước.

Giống như một sợi m Thần bị hắn trảm diệt lúc trước.

Năm đó kiếm ý còn sót lại bên ngoài trấn Cảnh Tú.

Cho đến cảnh Đạo Tổ giảng pháp phía dưới Lê sơn.

Cơ duyên tiên tửu.

Bản thân tu hành.

Ánh mắt hắn hoảng hốt, mơ hồ có minh ngộ.

"Công đức. . . Tội nghiệt. . ."

Tô Đình ung dung nói ra, ngữ khí nghiêm nghị.

Bây giờ hắn bình định ma hoạn ở Trung Thổ, bảo vệ thiên hạ an bình, công đức vô lượng.

Đây là giúp ích cực lớn, tuy không thể giúp hắn trực tiếp đạp phá Chân Tiên cảnh, nhưng vận thế cực thịnh, trong lúc tu hành cũng có cảm giác phúc chí tâm linh.

Khi hắn chải vuốt con đường bản thân, những trở ngại phía trước dường như cũng biến mất không thấy gì nữa.

Hắn giảng lại con đường bản thân đến Tán Tiên đỉnh phong.

Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, vẫn đang giảng pháp.

Trên Tán Tiên đỉnh phong chính là Chân Tiên.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã là lý giải Chân Tiên cảnh đến mức cực kì thấu triệt.

——

Trên dưới Nguyên Phong Sơn.

Trưởng lão đệ tử bình thường nghe mà cảm thấy hết sức huyền ảo, không rõ ý nghĩa.

Những trưởng lão cùng chân truyền đệ tử có cảnh giới Dương Thần như bọn người Tô Duyệt Tần, Tô Tân Phong, nghe được cấp độ Bán Tiên trở lên cũng thấy cực kì tối nghĩa khó hiểu.

Nhưng trưởng lão cùng chân truyền đệ tử có tu vi đã đến cấp độ Bán Tiên, như Tín Thiên Ông, Vân Cung, thì trong lòng dường như hiểu ra chuyện gì.

Bọn hắn đã có đạo quả hư ảo, đại khái có thể hiểu lời Thái Thượng trưởng lão nói về cảnh giới tán tiên.

Nhưng bây giờ Thái Thượng trưởng lão đã nói vượt ra khỏi phạm vi này.

Tín Thiên Ông cùng chưởng giáo Chân Nhân liếc nhau, đều có vẻ kinh dị.

Ánh mắt Hồng Y ngưng lại, thấp giọng nói: "Hắn hiểu được một bước cuối cùng."

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tô Đình vẫn bất tri bất giác, giảng thuật đại đạo của hắn, giảng thuật lý giải của hắn.

——

Thủ Chính Đạo Môn.

Địa Tiên Chính Nhất trở về sơn môn.

Sau khi Tô Quan Nhi chết, ma hoạn đã tiêu, hắn cũng không cần tiếp tục trấn thủ phương bắc.

Nhưng mới vào sơn môn, hắn đã nhận ra cái gì, nhìn về phía Nguyên Phong Sơn.

" Tiến cảnh thật nhanh, quả nhiên không thua gì Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo."

Chính Nhất thu hồi ánh mắt, thần sắc hết sức lạnh nhạt.

Giờ khắc này, trong lòng của hắn không có một chút gợn sóng.

Năm đó hắn cũng là hạng người có thiên phú tuyệt đỉnh, sinh ra đã làm tiên, ngộ tính trác tuyệt, trong cùng thế hệ, ngoài Thanh Nguyên Đạo Tổ ra, có lẽ cũng chỉ có Bạch Hạc đồng tử là có thể so sánh cùng hắn. . . Ngay cả Tề Tân Niên là kiệt ngạo xuất sắc nhất Tiên Tần Sơn Hải Giới cũng phải kém hắn.

Nhưng mà từ đó đến bây giờ, hắn vẫn dừng lại ở cấp độ Tán Tiên.

Người tu hành sau này, từng bước thắng qua hắn.

Mấy trăm năm trước, có Thanh Đế Trần Thanh, Phách Thiên Thần Kiếm Tạ Cảnh Văn, Lục Du Sương của Hoán Hoa Các.

Mà bây giờ, trước có tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo, là trích tiên đời này, mấy chục năm đã tu thành Chân Tiên.

Đến giờ này ngày này, lại có một người, tuổi gần năm mươi, đặt chân vào cấp độ Chân Tiên.

Chỉ có hắn là nhân vật đã từng có thiên tư tung hoành, đến nay vẫn dừng lại ở đây.

"Đạo có sự khác biệt."

Chính Nhất đi vào bên trong sơn môn.

Chờ lần tiếp theo bước ra bên ngoài sơn môn.

Hắn cũng là Chân Tiên cảnh.

——

Chính Tiên Đạo.

Chưởng giáo Chân Nhân mơ hồ phát hiện được cái gì, có chút nhíu mày, nhìn về phía vị trí bế quan phía sau núi.

Mà ở nơi bế quan sau núi.

Cát Chính Hiên vốn đã đóng lại cảm giác với ngoại giới.

Nhưng hắn là Chân Tiên, lại cảm ứng được có người chạm đến đại đạo.

Hạng người Tán Tiên khi đặt chân vào Chân Tiên cảnh, nhất định sẽ xúc động đại đạo.

Dù chưa đột phá, nhưng con đường của hắn đã rõ ràng.

"Khí tức của Tô Đình?"

Cát Chính Hiên thấp giọng nói: "Ta tu hành sớm hơn hắn mười mấy tuổi, sau khi ta thành tựu Chân Tiên, hắn cũng đột phá Chân Tiên, quả nhiên vẫn đuổi theo tới. . . Không hổ là thân truyền duy nhất của Sơn Tiêu Cổ Thương."

Sau khi nói xong, hắn nhìn pháp kiếm trên gối, lẩm bẩm: "Nếu không phải vị tiền bối trong cung Thái m kia không có biến hóa, ta còn thực sự sẽ suy đoán hắn có phải nhân vật trời sinh đạo quả hay không."

——

Tiên Tần Sơn Hải Giới.

Tề Tuyên cũng đã sắp tiếp nhận chức vị chưởng giáo.

Những năm này, hắn tích lũy càng thêm tinh thâm, nhưng khoảng cách đến bước đắc đạo thành tiên vẫn còn xa.

"Nm đó luôn cảm thấy Chấp Niên Thái Tuế tinh quân của bản môn cũng không xuất sắc cỡ nào, thua kém Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn, bây giờ nhìn tới. . . Không phải lão nhân gia không đủ xuất sắc, mà là hạng người trích tiên đã không phải người mà chúng ta có thể so sánh."

Tề Tuyên im lặng một lát, nhớ tới chuyện xưa.

Hắn từng giao thủ qua cùng Cát Chính Hiên.

Đã từng giao thủ qua cùng Tô Đình.

Mà bây giờ hai vị này đều đã là đặt chân vào cấp độ Chân Tiên.

Cát Chính Hiên cũng thôi đi, từ khi ra đời đến nay, chính là tiên căn đạo cốt.

Nhưng năm đó khi Tô Đình mới gặp hắn, là hắn tự phong tu vi, ở cùng cảnh giới chiến một trận.

Lúc này mới qua mấy chục năm, tất cả lại không giống nhau.