Tiên Quốc Đại Đế

Chương 138: Điên đảo âm dương




​​

- A?

Diêm Xuyên nét mặt sa sầm, định hất mèo con ra.

Diêm Xuyên ngạc nhiên hỏi:

- Tộc khế? Đây là tộc khế của yêu thú?

Bởi vì cùng với mèo con cắn một miếng, chỗ ngón tay Diêm Xuyên lóe ánh sáng vàng. Trong hư không đột nhiên xuất hiện một bánh xe mười trượng, trong vòng tròn là một hình vẽ con hổ khổng lồ, mãnh hổ màu trắng.

Bộ dạng con hổ giống y như xác bạch hổ trong quan tài.

Ngay sau đó, bên cạnh bạch hổ bỗng nhiên lại xuất hiện một hình người, hình Diêm Xuyên. Vòng quay xoay tròn, bỗng nhập vào người mèo con.

Cùng lúc đó, mèo con tham lam hút ngón máu từ tay Diêm Xuyên, uống khoảng chừng một chén trà mới thỏa mãn dừng lại.

- Meo!

Mèo con yếu ớt kêu một tiếng rồi mệt mỏi thiếp ngủ.

- Tộc khế? Ngươi đến cùng có thân phận gì?

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn mèo con đã mê man.

- Meo!

Mèo con mê man dường như nói mớ phát ra tiếng 'meo', dù nó hôn mê nhưng vẫn run rẩy, như là sợ hãi chuyện gì đó, hoặc là mơ thấy ác mộng.

Diêm Xuyên quái dị nhìn mèo con run rẩy trong lòng bàn tay mình:

- Tộc khế của yêu thú, chỉ có một số yêu thú có huyết mạch đẳng cấp cực cao mới có tư cách tộc khế. Một khí tộc khế thì thì trong người ta có uy lực huyết mạch của mèo con. Chủng tộc của mèo con chỉ cần là huyết mạch đẳng cấp thấp hơn nó sẽ không dám khó xử ta. Tta thậm chí có thể thông qua bí pháp gọi ra mèo con này.

Diêm Xuyên nhíu mày nhìn mèo con:

- Tiếc là ta còn chưa biết cách kêu gọi. Tại sao ngươi chọn ta? Không lẽ vì khiến ta mang ngươi ra ngoài sao?

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Yên tâm đi, cho dù không có tộc khế thì ta cũng sẽ mang ngươi ra ngoài. Dù kiếp trước không ký kết tộc khế nào nhưng quốc thú của ta chính là 'Hổ', ngươi cùng hổ tộc có liên quan, đương nhiên ta sẽ không mặc kệ.

Bùm!

Diêm Xuyên nhảy ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan, ngẫm nghĩ, đẩy trở lại nắp quan tài.

Ầm ầm!

Nắp quan tài đậy lại như cũ.

Diêm Xuyên nheo mắt nhìn Táng Thiên Đồng Quan.

Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:

- Táng Thiên Đồng Quan này tuy không bằng của ta nhưng cũng là báu vật hiếm có, đáng tiếc, đáng tiếc giờ phút này ta lại lấy không được.

To mười trượng, dù Diêm Xuyên có mang theo không gian họa quyển cũng không nhét nổi báu vật này.

Diêm Xuyên đi tới mép sơn động, một tay ôm mèo con, một tay rút ra Ngọc Đế kiếm.

Ngọc Đế kiếm bỗng nhiên chém xuống.

Ầm!

Vách tường không để lại chút ấn ký, Diêm Xuyên bị lực phản chấn hơi lùi lại.

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

- Xung quanh còn bị trấn áp, chưa phải lúc ra ngoài.

Bên ngoài.

Tiếng nổ tận trời, xung quanh đoạn sơn xuất hiện chín lốc xoáy to lớn cuốn vô tận đá núi bắn lên trời.

Hai bên đoạn sơn là một màn sáng to lớn.

Một bên màn sáng là Cổ Nguyệt thánh tử dẫn theo nhiều cường giả. Bên kia là Yêu Thiên Thương cùng các yêu tộc.

Hai phe tự đẩy màn sáng, hai luồng lực lượng áp chế nhau.

Ầm ầm!

Biểu tình của Cổ Nguyệt thánh tử cực kỳ khó xem, màn sáng chậm rãi đẩy hướng gã.

Bên kia, Yêu Thiên Thương mặt vặn vẹo, cười lạnh nói:

- Ha ha ha ha! Đại Chiêu thánh địa? Thánh tử? Chẳng qua chỉ có vậy, là Yêu Thiên Thương ta quá đề cao ngươi rồi!

Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt khó xem nói:

- Yêu Thiên Thương!

Yêu Thiên Thương không để ý tới Cổ Nguyệt thánh tử, vung tay hướng Trảm Yêu đao.

Bàn tay Yêu Thiên Thương chạm vào Trảm Yêu đao, thanh đao tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

Phập phập phập phập phập!

Trảm Yêu đao mãnh liệt bài xích Yêu Thiên Thương, thậm chí nổ một bàn tay của gã, máu tươi văng khắp nơi.

Vương Chu giật mình kêu lên:

- Chủ thượng!

Yêu Thiên Thương trừng mắt nói:

- Ha ha ha ha! Không sao, bảo bối tuyệt vời. Các ngươi áp chế họ chặt chẽ cho ta, đợi ta lấy ra Trảm Yêu đao. Muốn chém ta? Hãy làm nô binh của ta đi!

- Grao!

Yêu Thiên Thương phát ra tiếng rống, bàn tay tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, lực lượng khổng lồ bùng phát.

Ầm ầm!

Trảm Yêu đao bị rút ra từ từ. Trảm Yêu đao rút ra, xung quanh đất rung núi chuyển.

- Lên cho ta!

Yêu Thiên Thương người đỏ lên, Trảm Yêu đao chậm rãi bị rút ra. Đất rung núi chuyển lan hướng bốn phía, mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm.

Toàn Phong Yêu sơn mạch đều động đất.

Trong Phong Yêu sơn mạch dù là người hay yêu đều cảm nhận được hơi thở hủy diệt cực kỳ, sơn mạch xung quanh động đất khiến các tu giả sợ hết hồn. Yêu tộc, nhân tộc chạy trốn ra ngoài Phong Yêu sơn mạch.

Toàn Phong Yêu sơn mạch động đất đã hoàn toàn ra ngoài dự đoán của mọi người.

Trên bầu trời mây đen dày đặc, kim đao rút ra, phong vân biến sắc.

Ầm ầm!

Mây đen dày đặc, sấm giật chớp lóe như đang chúc mừng Trảm Yêu đao xuất thế.

Cổ Nguyệt thánh tử tức giận quát:

- Đó là của ta, của ta!

Nhưng lực lượng hai phe gần như cân bằng, gã không thể nhúng tay vào.

Keng keng!

Yêu Thiên Thương rốt cuộc rút Trảm Yêu đao ra.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Trong mây đen vạn lôi đánh xuống, như thiên hà sụp đổ, lôi điên cuồn cuộn đánh hướng Yêu Thiên Thương.

Người Yêu Thiên Thương run lên, khí thế cuồng dã phun trào đánh bay vạn lôi điện từ tám hướng đánh tới.

Vạn lôi giãy ra, bắn về phía bốn phương tám hướng, đánh nổ vô số núi non.

Yêu Thiên Thương cầm Trảm Yêu đao, mắt lóe tia kinh ngạc:

- Yêu đao thật lợi hại, ta sắp không trấn áp được.

Vương Chu la lên:

- Chủ thượng, chúng ta sắp chống không nổi!

Yêu Thiên Thương ngoái đầu nhìn hai bên, nói:

- Chúng ta đi!

Bầy yêu tuân mệnh:

- Tuân lệnh!

Ầm!

Yêu Thiên Thương cầm Trảm Yêu đao vọt lên trời, đám chúng đại yêu, yêu vương bayleen theo.

Cổ Nguyệt thánh tử quát: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full

- Đứng lại, để lại Trảm Yêu đao!

Cổ Nguyệt thánh tử nói xong định bay lên trời.

Một người đàn ông áo tím kêu lên:

- Thánh tử, đừng!

Cổ Nguyệt thánh tử trừng mắt nói:

- Có chuyện gì?

Người đàn ông áo tím vội nói:

- Thánh tử, cái đó là vật trấn áp, bên dưới còn có báu vật bị trấn áp, chúng ta đuổi theo Yêu Thiên Thương chưa chắc giành được Trảm Yêu đao, nhưng nếu...

Nghe người đàn ông áo tím nói, Cổ Nguyệt thánh tử tỉnh táo lại.

- Thánh tử, người xem!

Người đàn ông áo tím biểu tình khó coi chỉ lên trời, Cổ Nguyệt thánh tử bình tĩnh lại nhìn theo.

Cổ Nguyệt thánh tử biến sắc mặt nói:

- Mây đen dày đặc? Đây không phải là thiên tượng Trảm Yêu đao xuất thế, cũng không là thứ bị phong ấn bên trong dẫn đến, là có cường giả ôm cây đợi thỏ?

Người đàn ông áo tím nói:

- Vâng, mới rồi vạn lôi cùng đánh vào Yêu Thiên Thương, bị hắn mạnh mẽ đánh văng, cường giả núp trong chxo tối mặc kệ hắn rời đi. Cường giả kia muốn thứ trong phong ấn, chắc chắn bên trong có thứ hắn muốn!

Cổ Nguyệt thánh tử biến sắc mặt:

- Nguy rồi!

Cổ Nguyệt thánh tử quát:

- Canh chừng xung quanh cho ta!

Đám thuộc hạ lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Ầm ầm!

Mây đen ngày càng nhiều, bầu trời càng lúc càng đen, đen như là đêm khuya.

Két két két két!

Trên mặt đất xung quanh bỗng bò ra từng bộ xương trắng, khô lâu hình người bò ra khỏi mặt đất, tất cả cái xác như sống lại. Trên bầu trời bỗng xuất hiện từng luồng sáng xanh như u hồn đang bay, âm u đáng sợ.

Văn Nhược Tiên Sinh giật mình kêu lên:

- Thánh tử, đây là phong thủy sư, là một phong thủy sư cường đại, đảo điên âm dương, đảo điên âm dương!