Tiên Quốc Đại Đế

Chương 139: Độn thổ




Cổ Nguyệt thánh tử nét mặt sa sầm:

- Đảo điên âm dương?

Văn Nhược Tiên Sinh la lên:

- Thánh tử, hãy mau lấy báu vật, phong thủy sư đảo điên âm dương, thật nhiều quỷ vật bị hắn triệu hoán ra. Bây giờ chắc chắn có nhiều quỷ vật xông vào phong ấn. Nhanh, nhanh, nhanh, nếu không nhanh thì báu vật trong phong ấn sẽ bị phong thủy sư lấy mất!

Văn Nhược Tiên Sinh kêu la làm Cổ Nguyệt thánh tử cảm thấy tình thế nghiêm trọng, sắc mặt trầm xuống, gã vung tay đập xuống dưới.

Ầm!

Sức mạnh đánh vào mặt đất, chấn vô số khô lâu. Mặt đất bị đánh ra một cái hố, nhưng vẫn không thây thứ trong phong ấn.

- Khốn kiếp, khốn kiếp!

Cổ Nguyệt thánh tử như phát điên không ngừng trùng kích phong ấn, lần lượt đào hố.

Ở chỗ sâu nhất.

Sơn động Diêm Xuyên ở.

Giây phút Yêu Thiên Thương rút ra Trảm Yêu đao thì hang động bỗng lắc lư dữ dội.

Ầm!

Ngọc Đế kiếm lại chém vào vách hang, bỗng vách tách ra khe hở lớn.

Diêm Xuyên lộ nụ cười khẽ:

- Phù, rốt cuộc có thể ra ngoài.

Két két két két! nguồn Truyện Full

Vách hang bỗng thò ra các bàn tay xương, tay xương thò ra khỏi vách hang động như muốn chen vào trong.

Diêm Xuyên kinh ngạc bật thốt:

- Đảo điên âm dương? Là Phụng Âm Dương? Phụng Âm Dương giỏi thật, hóa ra chờ tại đây.

Diêm Xuyên từ trên cổ lấy xuống một ngọc phù nhỏ, nhìn nó, Diêm Xuyên cười khổ.

Diêm Xuyên cảm thán nói:

- Lần này may nhờ có Độn Thổ phù của Tử Tử.

Diêm Xuyên bóp nát.

Vù vù!

Độn Thổ phù phát ra ánh sáng vàng, bao phủ Diêm Xuyên và mèo con.

Diêm Xuyên cầm Độn Thổ phù vỡ ra, ôm mèo con, tay khác cầm Ngọc Đế kiếm đụng vào vách hang.

Vù vù!

Có tiếng va chạm điếc tai, Diêm Xuyên như nhập vào trong đất hang.

Giống như rơi xuống nước, xung quanh có một cái lồng không để nước tiến vào, chỗ này không cho bùn đất xâm lấn.

Có ánh sáng vàng bao phủ, Diêm Xuyên ở trong đất cực kỳ thuận lợi.

- Grao!

Bỗng nhiên trong đất có một cái xác thối rữa dường như sống táp hướng Diêm Xuyên.

Keng keng!

Ngọc Đế kiếm vung, chém đầu cái xác, Diêm Xuyên tiếp tục tiến tới.

Diêm Xuyên tiến lên, từng quy vật nhào tới.

Có khô lâu, có cương thi, còn có một cá u hồn, tre già măng mọc xông hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên cầm Ngọc Đế kiếm không ngừng múa, trốn ra bên ngoài.

Quá nhiều, bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận quỷ vật.

Diêm Xuyên chỉ thây một góc núi, bên ngoài Cổ Nguyệt thánh tử dối diện còn khủng bố hơn.

Cổ Nguyệt thánh tử đối diện một quỷ vương cường đại.

Một cự long khô lâu hắc ám xoay quanh tiên mộ.

Bầu trời mây đen dày đặc, tia chớp giáng xuống ầm ầm. Trên một ngọn núi, Phụng Âm Dương đứng yên.

Phụng Âm Dương giọng khàn khàn nói:

- Táng Thiên Đồng Quan, chỗ này chắc chắn có Táng Thiên Đồng Quan, ta chỉ muốn Táng Thiên Đồng Quan! Trăm vạn quỷ quái, nghe hiệu lệnh của ta, lục soát cho ta, tìm, tìm!

- Hú hú hú!

U linh càng lúc càng nhiều, xương khô cũng càng lúc càng nhiều.

Trừ đám cao thủ Hư cảnh ra thì mấy người khác vô cùng chật vật, có nhiều tu giả bị quỷ vật cắn nuốt.

- Phá cho ta!

Ầm!

Cổ Nguyệt thánh tử đánh ra một kích cuối đánh bay thật nhiều quỷ vật, lộ ra hang động dưới chót.

Trong hang có một quan tài to, bên dưới có vòng tròn to lớn như thủy tinh.

Nhưng xung quanh cũng có nhiều quỷ vật lượn lờ.

- Rốt cuộc phá mở!

Mắt Cổ Nguyệt thánh tử lóe tia hưng phấn.

- Táng Thiên Đồng Quan?

Phía xa giọng của Phụng Âm Dương chất chứa vui sướng.

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, biên giới mây đen...

- Ong!

- Ong!

Hai tiếng Thanh Loan hú.

Thanh Loan kéo một chiếc xe lớn nhanh chóng lao hướng trung tâm.



Dưới mây đen mênh mông.

Yêu Thiên Thương tay nắm đại đao trăm trượng, mang bầy yêu bay lên trời.

Yêu thú tu vi yếu thì có đại yêu dùng đại pháp lực kéo theo, rầm rộ lao ra khỏi lĩnh vực mây đen.

Ra khỏi lĩnh vực mây đen, các con yêu ngoái đầu nhìn thấy vô số quỷ vật bay múa.

Vương Chu cảm thán nói:

- Lại có cường giả đến?

Vương Chu nói rồi bay hướng Yêu Thiên Thương.

Vương Chu khó hiểu hỏi:

- Chủ thượng, phong ấn mới vừa mở tại sao sớm vậy đã đi rồi?

Yêu Thiên Thương trầm giọng nói:

- Lại có cường giả đến.

- Là phong thủy sư gọi quỷ vật đến sao?

Yêu Thiên Thương lạnh lùng nói:

- Không, rất nhanh sẽ xuất hiện cường giả khác, bây giờ ta chưa có tư cách tranh phong với người đó, nhưng rồi sẽ có một ngày ta vượt qua hắn!

- Vâng!

Yêu Thiên Thương cười khàn khàn nói:

- Huống chi ta có Trảm Yêu đao này đã đủ rồi, dù là ta bây giờ chỉ miễn cưỡng áp chế nó.

Vương Chu khó hiểu hỏi:

- Trảm Yêu đao? Chủ thượng, cái này rõ ràng là chuyên đối phó yêu tộc ta, có tổn thương rất lớn với yêu tộc ta, nhưng tại sao chủ thượng để ý đao này như vậy?

Yêu Thiên Thương trầm giọng hỏi:

- Đã quên chí nguyện to lớn của ta rồi sao?

- A?

Yêu Thiên Thương trầm giọng quát:

- Yêu Thiên Thương ta nếu đã là yêu thì phải trở thành vạn yêu chi tôn, ta sẽ tạo ra một yêu quốc to lớn, khiến thiên hạ vạn yêu đến bái. Trảm Yêu đao này có tư cách hiệu lệnh vạn yêu!

Đám đại yêu cung kính nói:

- Vâng!

Diêm Xuyên độn thổ dưới đất.

Keng keng!

Ầm!

Ngọc Đế kiếm lần lượt chém chết quỷ vật vọt tới.

Diêm Xuyên chạy trốn ra bên ngoài, quỷ vật càng lúc càng nhiều.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng bỏ mèo con đang ngủ say vào ngực áo, phá vòng vây ra ngoài.

Diêm Xuyên không lên mặt đất, liên tục chạy dưới lòng đất, cách tiên nhân huyệt ngày càng xa.

Vù vù!

Bỗng niên một quỷ vật mặc đồ đen che trước mặt Diêm Xuyên.

- Lại là cương thi!

Diêm Xuyên mặt trầm xuống, tay cầm Ngọc Đế kiếm lại chém ra.

Ầm!

Cương thi hơi lùi lại nhưng không bị giêt chết, lại vọt hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nét mặt sa sầm:

- Là đồng thi?

Không cùng đồng thi dây dưa, Diêm Xuyên nhanh chóng chay gìra ngoài. Nhưng dường như đồng thi nhắm trúng Diêm Xuyên, nhanh chóng truy sát hắn.

Đồng thi là quỷ vật cao cấp, nó đi qua đâu là quỷ vật cấp thấp khác thiếu rất nhiều.

Đồng thi một đường truy sát, rất nhanh đã đi xa.

- Hừ!

Diêm Xuyên hừ lạnh, ngoái đầu đối phó đồng thi bám riết không tha.

Ống tay áo trái nhẹ vung, lộ ra cái bớt Độc Đằng như hạt mầm, hạt mầm ngày càng lớn.

Vèo!

Một nhánh cây nhanh chóng vươn ra, quấn quanh một cánh tay của đồng thi.

Vèo!

Vèo!

............

......

...

Thật nhiều nhánh cây vươn ra, không ngừng quấn thân thể của đồng thi. Cánh tay, chân, đầu, phần eo, chớp mắt đồng thi bị bao phủ như là một hạt mầm.

Nhánh cây bây giờ còn rất yếu ớt, nhưng số lượng cực nhiều, trong một lúc đồng thi không thể tránh thoát. Đồng thi không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn giãy ra, nhưng làm sao cũng không giãy ra được.

Diêm Xuyên khinh thường nói:

- Ngươi cứ vùng vẫy đi.

Keng keng!

Mơ hồ Diêm Xuyên nghe tiếng Thanh Loan hót.

Vốn Diêm Xuyên định chạy ra ngoài bỗng khựng lại. Thanh Loan? Chân Nhu?

Diêm Xuyên không chút do dự trồi lên khỏi mặt đất, nửa người nhô lên một góc sơn cốc, nhìn phương xa.

Phía xa, trung tâm tiên mộ.

thiên địa tối đen, vô cùng vô tận quỷ vật tung bay, thật nhiều cốt long xoay quanh, gầm rống khí thế mạnh mẽ phóng bốn phương tám hướng.

Cổ Nguyệt thánh tử và đám thuộc hạ cực kỳ chật vật ứng phó ngày càng nhiều quỷ vật.

- Khốn kiếp, khốn kiếp!

Mười cốt long to lớn vây quanh Cổ Nguyệt thánh tử, phun ra khí u lam hình thành một cái lồng to lớn, giam cầm gã ở chính giữa.