Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 41: Hôm này là trợ lý Sở đẹp trai




Để cho Lục Trạch Nhất nhanh tập chung vào vụ kiện của Càn An, Sở Dung không thể không giúp anh xử lý một vài vụ án trước đó.

Sở Dung nhìn cảnh vật xa dần qua khung cửa sổ, giống như mất đi sức sống mà dựa lưng vào ghế.

Cho nên

Cô hiện tại là nhà lập trình trò chơi của Càn An lại trở thành trợ lý của luật sư Lục?

"Em không hiểu mấy thứ này." Sở Dung vẻ mặt phiền não, hỏi: "Anh không sợ em gây thêm phiền phức cho anh sao?"

Lục Trạch Nhất cười lắc đầu, tiếp tục lái xe.

Sở Dung chống khuỷu tay lên mép cửa sổ, luồn ngón tay vào tóc tùy ý chải hai cái, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

Cô cũng cạn lời.

Còn có thể đi đâu? Nơi có thể nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, tiệm cà phê, quán trà sữa,....

"Sân trượt." Lục Trạch Nhất đáp.

Hả?

Sở Dung dường như không nghe rõ, não lập tức tỉnh táo: "Anh vừa nói đi đâu cơ?"

Cô nhất định là nghe nhầm rồi.

"Có mảnh đất cần mở rộng làm khu nghỉ dưỡng, những người khác đều rời đi rồi, chỉ còn lại một nhà vẫn ở đó."

Lục Trạch Nhất chậm rãi xoay vô lăng, "Bà ấy đối với mảnh đất đó vẫn còn chấp niệm, là người có chút kì quái, chỉ thích xem trượt ván."

Hóa ra là như vậy.

Lục Trạch Nhất nghiêng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Em đẹp như vậy, lại còn lanh lợi đáng yêu, có thể bà ấy sẽ cho anh chút mặt mũi mà xem xét lại."

Đây, đây là đang khen cô sao?

Sở Dung hừ nhẹ một tiếng, ngẩng cao đầu nói: "Nếu anh đã nói như thế, em chỉ đành gắng gượng giúp anh lần này vậy."

Nhưng, có một điểm mà có thể anh không biết.

Cô không chỉ lớn lên đáng yêu lanh lợi, còn có tác dụng khác nha.

Xe ổn định dừng lại.

Lát nữa nhất định sẽ khiến anh phải mở to mắt mà nhìn.

Vừa nghĩ đến đây, Sở Dung liền mở cửa xe ra.

Trời.

Đạo cụ quen thuộc, vòng xoay, tường lan can, khu chữ U

Sở Dung ngay lập tức trở nên hưng phấn.

Trời ơi, sao ở đây lại có một nơi đẹp như thế này!

Cô trước đây không hề biết!

"Chính là người đó." Lục Trạch Nhất hướng ngón tay chỉ người đang ngồi trên khán đài cách đó không xa, "Bà ấy hầu như ngày nào cũng đến đây, ngồi cả một buổi sáng."

Sở Dung nheo mắt nhìn.

Ở khoảng cách xa như thế, cô chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng màu tóc hoa râm của người đó.

"Bà ấy sao lại thích một nơi như thế này?" Sở Dung hỏi.

"Nghe nói cháu trai của bà ấy thích." Lục Trạch Nhất nói: "Nhìn vật nhớ người mà."

Sở Dung như tỉnh ngộ "Ồ" một tiếng: "Nếu như em giúp anh thành công, anh định cảm ơn em thế nào?"

Lục Trạch Nhất nói: "Bà ấy nhất định rất khó thay đổi ý kiến."

Đây là không tin cô sao?

Sở Dung giơ đầu ngón tay ra, nghiêm túc nói: "Đáp ứng một yêu cầu của em."

"Yêu cầu gì?"

"Không biết nữa" Sở Dung đáp, "Vẫn chưa nghĩ ra."

Trước mắt cứ quyết định như thế, dù sao cũng không chịu thiệt.

"Được" Lục Trạch Nhất cười, "Nếu như em có thể làm được, anh sẽ đáp ứng với em hai điều."

Sở Dung vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, hung hăng hôn một cái: "Cứ quyết định vậy đi."

Lục Trạch Nhất: "Em biết trượt ván?"

"Lúc em học đại học, chơi trò này giành được giải nhất một cách dễ dàng."

Sở Dung ngẩng đầu, đút hai tay vào túi ung dung đi về phía trước.

Coi như tên này lần này gặp may.

Đây đúng là sở trường của cô.

Sở Dung xoay đầu, đặt hai ngón tay bên miệng, bộ dạng giống tên lưu manh hướng về phía anh hôn gió.

Cẩn thận lát nữa dọa chết anh.

Lục Trạch Nhất: "....."

Sở Dung đi tới một nhóm người cách đó không xa, bọn họ hình như cũng tầm tuổi học sinh cấp ba, không biết đang sôi nổi thảo luận cái gì.

Ánh mặt trời hắt lên người bọn họ toát lên một hương vị thanh xuân.

Tuổi trẻ thật sướng.

"Có thể cho chị mượn ván trượt được không?"

Sở Dung đứng đối diện với mấy người, thỉnh cầu nói: "Chị muốn trượt thử một vòng."

Cậu bé không nghĩ Sở Dung lại nói chuyện cùng bọn họ, nhất thời sững sờ tại chỗ.

"Chị, chị thích cái này sao?" Một cậu bé đứng trên hỏi.

Sở Dung thích màu hồng.

Cái màu này sẽ khiến cô trở nên kích thích.

Vì vậy, cô chỉ vào ván trượt trong tay một đứa trẻ mặc đồ đen, cười hỏi: "Cái này có thể cho chị mượn xíu được không?"

"Có thể có thể." Mặt của đứa trẻ kia đỏ lên nhanh chóng, lập tức đưa đồ cho cô.

Hửm, đây là đang ngại ngùng sao?

Thật đáng yêu quá đi.

Sở Dung nhận được ván trượt lật ngược nó lại.

Cảm giác thật quen thuộc.

Cô nhướng mày hướng Lục Trạch Nhất cách đó không xa ra oai, thuần thục đi đến đỉnh hình chữ U, khom người đặt ván trượt xuống đất, nâng một chân lên, vững vàng giẫm lên.

"Chuyên nghiệp như thế sao?" Bên cạnh truyền đến tiếng thảo luận khe khẽ.

"Chị ấy thực sự là nữ hán tử!" Trong đó một nam sinh lên tiếng.

"Đó là chị gái." Một nam sinh khác nhắc nhở.

"Chị gái cũng là nữ hán tử."

Đứa trẻ này vài năm nữa nhất định sẽ là một bậc thầy thả thính.

Sở Dung nheo mắt, vừa buông tay chân kia liền giẫm lên.

Gió theo đó mà nổi lên

Sở Dung nhảy lên, "bang" một tiếng lật ván trượt lại, không chút sai lầm đáp xuống chuẩn xác.

"Oa!"

Đúng như dự đoán, những tiếng cổ vũ từ phía sau truyền đến.

Có chút thú vị.

Ván trượt như dính vào bàn chân cô, theo đà, Sở Dung nhảy lên cầu thang bên cạnh cô.

Thế nào?

Sở Dung ngắm chính xác vị trí khán đài, bà cụ kia đã đứng lên, Lục Trạch Nhất không biết bà cụ đã đứng bên cạnh từ lúc nào, hai người cùng hướng mắt về bên này để xem.

Sở Dung gần như đã vượt qua hết các chướng ngại trong sân một lần, cuối cùng nhảy lên thật đẹp mắt, xoay người thu lại ván trượt trong tay.

"Trả em."

Sở Dung đứng trước mặt cậu bé mặc áo màu đen, đưa ván trượt qua cho cậu, một bên nói: "Cảm ơn em nha."

Vài đứa trẻ líu lưỡi.

"Chị ơi, chị thật lợi hại!"

"Chị, chị sao có thể thực hiện được động tác đó?" Một cậu bé khác vừa nói vừa bắt chước động tác cô làm.

"Cứ nhảy lên sau đó trượt dọc theo lan can".

Cậu bé kích động không biết hình dung như thế nào.

Sở Dung nói: "Đây là thao tác mà chị tự luyện được."

"Chị là thiên tài phải không?"

Bọn họ lại kinh ngạc lần nữa.

Trên đời này làm gì có thiên tài, Sở Dung lúc đó chỉ vì muốn trút giận, hưởng thụ cái cảm giác bị gió tạt thôi.

Cô lúc đó không biết đã ngã mấy trăm lần, có một lần nghiêm trọng đến mức một tháng không thể xuống giường, một ngày ba bữa đều phải nhờ Thích Lam chăm sóc.

"Đừng học theo chị" Sở Dung khoát tay, "Người đau mới hiểu."

Sau khi cô cùng mấy đứa trẻ nói chuyện xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến khán đài.

Sở Dung đứng trước mặt bà lão, lễ phép khom người một cái.

"Cháu, cháu" Bà cụ hai mắt đẫm lệ run rẩy đưa tay về phía Sở Dung, "Cháu làm sao có thể trượt ván tốt như vậy?"

Sở Dung cười, không một chút sợ: "Đẹp không ạ?"

"Rất đẹp rất đẹp."

"Là cháu lớn lên trông xinh đẹp hay cháu trượt ván đẹp?"

"Đều đẹp hết!" Đôi mắt bà cụ cười đến nheo lại.

Làm gì mà khó nói chuyện chứ?

Sở Dung hung hăng cố ý liếc Lục Trạch Nhất một cái, nói: "Những động tác này cháu đã luyện rất lâu."

"Cháu của ta cũng vậy!" Khóe mắt bà cụ xuất hiện nếp nhăn, "Lúc đầu nó vì cái này mà chịu khổ rất nhiều, cứ ba ngày lại đến bệnh viện một lần, lần nào cũng làm ta sợ muốn chết."

Sở Dung cũng thẳng thắn nói: "Lúc đầu cháu cũng vậy."

Lục Trạch Nhất hỏi: "Em cũng vậy?"

Sở Dung "Ừm" một tiếng: "Có một lần đặc biệt nghiêm trọng, bây giờ đầu gối vẫn còn để lại sẹo."

Vừa nói, cô còn hướng đến chân mình mà phác họa hai cái.

Lục Trạch Nhất thở dài thật sâu.

Nhìn dáng vẻ như thế, rõ ràng là đang lo lắng cho cô.

Sở Dung liền nhảy đến ôm thắt lưng của anh: "Em biết, có sẹo thì anh vẫn thích em."

Bà cụ: "Hai người là một đôi sao?"

Lục Trạch Nhất mở miệng định nói gì đó, Sở Dung vội đáp: "Đúng vậy ạ, lúc trước anh ấy rất thành tâm theo đuổi cháu."

Sở Dung ngẩng đầu lên nhìn anh: "Phải không?"

Anh dám nói không phải cô liền tức giận cho coi.

Lục Trạch Nhất gật đầu: "Phải."

"Cháu thật là một đứa bé lanh lợi." Bà cụ lắc lắc đầu, tầm mắt lại rơi về phía sân trượt, "Giống y hệt với đứa cháu của ta."

Bà lặng lẽ ngồi ở đó, thật sự nhìn ván trượt rất chăm chú.

Sở Dung ngồi bên cạnh Lục Trạch Nhất, qua một lúc, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi anh: "Anh đã nói chuyện này chưa?"

Lục Trạch Nhất: "Bà ấy biết anh làm gì."

"Vẫn chưa đồng ý sao?"

"Không vội" Lục Trạch Nhât nhéo chóp mũi cô, "Em nghĩ trượt một lần là bà ấy liền đồng ý rời đi sao?"

Lục Trach Nhất thấp giọng nhắc nhở: "Kia là nhà, không phải là đường, không thể nói rời liền rời được."

À

Tuy có chút đạo lí, nhưng mà....

Sở Dung phiền não nhăn mày: "Vậy, lần này coi như thắng hay thua?"