Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 42: Không giống Lục Tiên Sinh




Lục Trạch Nhất: "Đương nhiên là thua rồi."

Mẹ kiếp!

Ba dấu chấm hỏi lớn hiện lên trong đầu Sở Dung.

Lúc này, chẳng phải anh nên cực kỳ nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, âu yếm nói với cô: "Em muốn gì anh cũng cho" sao?

Đấy mới là cách bình thường được không hả!

Sở Dung nghiến răng uy hiếp: "Em cho anh một cơ hội trả lời lại một lần nữa."

Lục Trạch nhất giơ hai ngón tay ra "Em thua rồi, vì vậy em phải đáp ứng với anh hai điều kiện."

Này, cái tên này cư nhiên lại đảo ngược tình thế.

Lục Trạch Nhất: "Không dám?"

Có gì mà không dám chứ?

Cô có khả năng!

"Điều kiện gì" Sở Dung hất cằm, đáp: "Anh nói nghe xem."

Lục Trạch Nhất tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói một câu.

Mặt Sở Dung liền đỏ bừng, vội vàng tránh qua một bên, vẻ mặt khó tin: "Anh nói cái gì?"

Trời ơi, người đàn ông này thật là

Cả gan làm loạn!

Lục Trạch Nhất nắm tay cô: "Khi nào về nhà lại nói."

Nói cái gì mà nói hả, anh là cái đồ lưu manh.

Bà cụ đứng bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, mở miệng nói: "Cháu trai ta cũng chạc tuổi hai người, cũng không biết đã có bạn gái hay chưa."

Sở Dung sửng sốt, vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Lục Trạch Nhất.

"Cháu trai ta rất thích trượt ván."'

Bà cụ trong mắt hiện lên một tia sáng: "Động tác cuộn người cũng rất giống cháu, nó trượt ván cũng rất đẹp trai, không kém cháu là bao."

Sở Dung nghe rất chăm chú.

"Đã mấy năm nay bà không được nhìn cái động tác quen thuộc này rồi." Bà cụ lắc đầu, đầu lại hướng về phía sân trượt.

"Cậu ấy đâu ạ?" Sở Dung không nhịn được mà hỏi.

"Cùng với bố mẹ ra nước ngoài định cư rồi" Bà cười đáp "Cũng không biết khi nào mới có thể quay về."

Hóa ra là như vậy.

Trên mặt bà lão lộ một nếp nhăn sâu, Sở Dung biết đó là dấu vết năm tháng để lại, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn vô cớ.

Cô hình như cũng đã rất lâu không về thăm mẹ rồi.

Sở Dung nói: "Nếu như bà đồng ý rời đi, công ty sẽ thu xếp cho bà một chỗ ở tốt, còn chu cấp một khoản tiền, bà có thể dùng số tiền đó ra nước ngoài thăm bọn họ."

"Già rồi, đi không nổi nữa."

Bà cụ thở dài một tiếng, cầm lấy cây ba-toong bên cạnh, vừa đứng lên vừa nói: "Bà phải về nhà rồi."

Sở Dung: "Bà cứ suy nghĩ đi ạ."

Bà cụ: "Về nhà."

"Nhưng..."

Lục Trạch Nhất kéo tay áo cô, lắc đầu ra hiệu cô đừng nói nữa.

Bà cụ tiến về phía trước, hai người đi theo phía sau.

Mảnh đất này cách không xa ngôi làng lắm.

Sở Dung nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra mảnh đất này với những chỗ khác có gì không giống.

"Nếu như không phải nể mặt của bạn gái cậu, bà cũng sẽ không để cậu vào" Bà cụ liếc Lục Trạch Nhất một cái, miễn cưỡng mở cửa cổng.

Nhìn thấy chưa hả, cô quả là công thần của anh.

Sở Dung lập tức ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo liếc Lục Trạch Nhất một cái.

Lục Trạch Nhất duỗi tay xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Về nhà thưởng cho em."

Hừ, bây giờ biết mị lực của cô rồi chứ.

Khi Sở Dung đến đây cô đã quan sát cẩn thận, ở đây dường như chỉ còn lại nhà của bà cụ.

Như vậy quá cô đơn rồi.

Sở Dung không nhịn được hỏi: "Bà nội, tại sao bà lại không chuyển đi?"

"Cháu gọi ta cái gì cơ?" Bà cụ bỗng nhiên đứng lại.

Cô, cô nói sai cái gì sao?

Sở Dung do dự một chút, sau đó thăm dò đáp: "Bà nội?"

"Ai!"

Bà cụ đáp lại một tiếng, mắt đỏ ngầu nói: "Cháu, cháu gọi lại một lần nữa đi."

"Bà nội, bà nội."

Sở Dung càng gọi càng ngọt ngào, bà cụ không ngừng gật đầu, chỉ vào chiếc bàn đá trong sân, giọng run run nói: "Ngồi đi, ngồi xuống đi, bà lấy cốc nước cho cháu."

Sở Dung nghe lời ngồi xuống.

Bà cụ đi vào phòng bếp, khi bóng lưng của bà biến mất khỏi tầm mắt của Sở Dung, cô vội vàng quay đầu về phía Lục Trạch Nhất: "Anh vừa nói cái gì?"

Lục Trạch Nhất: "Anh không nói cái gì hết."

Tiếp tục giả vờ đi.

"Vừa rồi ở trên khán đài" Sở Dung hỏi, "Anh, anh nói muốn em làm cái gì?"

Cô nhất định là nghe nhầm rồi.

"Thế nào, cảm thấy không thực tế?"

Lục Trạch Nhất vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô: "Hay là em quá kích động, muốn xác nhận lại một chút?"

Kích động?

Đùa cái gì chứ!

"Em tuyệt đối sẽ không đồng ý" Sở Dung đáp "Anh đây là lừa gạt."

Lục Trạch Nhất gật đầu: "Em đã bị anh lừa được chưa?"

"Anh lại không thể tự mình làm."

Sở Dung tốc độ nói có chút nhanh, chọc chọc vào tay anh, lại chọc chọc vào chân anh: "Anh xem anh đi, cánh tay không bị thương, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, còn không biết xấu hổ mà để em giúp anh."

"Chỉ là gội đầu thôi mà."

Lục Trạch Nhất nghiêng người về phía trước, lười biếng chống cằm nói: "Lẽ nào em sợ bản thân có ác ý đối với anh, cuối cùng không nhịn được sao?"

Mẹ kiếp cái gì mà không nhịn được.

"Em sợ anh mới là người có ác ý với em thì có!" Sở Dung vội phản bác.

Gội đầu là một chuyện rất mờ ám nha, anh, anh quả thực

"Em không thích anh sao?"

"Thích, nhưng..."

"Anh thích em làm điều đó cho anh."

Sở Dung bị dọa sợ.

Mẹ nó!

Thật không hổ danh là đại luật sư có tiếng.

Nhưng nếu gội đầu, không phải sẽ cởi quần áo chứ?

Đầu Sở Dung lúc này rối như tơ vò, cô không nghĩ ra lời nào để phản bác lại anh.

Ánh mắt Lục Trạch Nhất vừa lạnh lùng vừa ấm áp, anh yên tĩnh ngắm nhìn cô, ngữ khí khẳng định: "Em đang xấu hổ."

Sở Dung: "...."

Đúng, cô xấu hổ.

"Anh đã xem qua Weibo của em." Lục Trạch Nhất nói.

Đại não Sở Dung trống rỗng: "Cái gì?"

Anh nghĩ một chút, sau đó tường thuật lại đâu ra đấy: "Hy vọng có một ngày có thể gội đầu cho bạn trai, anh ấy như thú cưng nhỏ nằm trong bồn tắm, thỉnh thoảng trêu chọc tôi."

Đây, đây không phải là bài Weibo cô đăng cách đây lâu lắm rồi sao?

Lục Trạch Nhất: "Chúng ta có thể ở bên cạnh bồn tắm hôn, ôm nhau."

Sở Dung hét lên một tiếng: "Anh đừng nói nữa!"

Lục Trạch Nhất dường như không nghe thấy, vừa nhìn cô vừa tiếp tục nói: "Tôi còn muốn cùng bạn trai đi du lịch, đi cố đô, núi sâu. Tôi muốn ở một thành phố xa lạ cùng anh ấy làm chuyện xấu."

Sở Dung bịt tai lại: "Em kêu anh dừng lại!"

Đáng chết.

Cái tên này trinh thám mày, những cái này sao cũng biết vậy?

Lục Trạch Nhất nói: "Tôi muốn thử tất cả các màu son, rồi chọn một màu bắt mắt nhất để tặng bạn trai, để anh ấy hôn tôi, như vậy."

Sở Dung đi đến che miệng của anh lại, Lục Trạch Nhất ngăn lại nắm lấy hai cổ tay cô, khuôn mặt tiến sát gần đến môi cô mà hôn lên một cái.

"Anh vô lại."

Sở Dung ra sức giãy dụa.

"Em không phải hy vọng anh thô bạo một chút sao?" Lục Trạch Nhất tiến sát gần cô, âm cuối nhẹ nhàng khơi mào: "Hay là chúng ta tối nay"

"Aaaaa, anh đừng nói nữa." Sở Dung hét ầm lên.

Xấu hổ quá đi!

Lục Trạch Nhất cười xấu xa.

Thật sự muốn chết mà!

Anh vừa buông lỏng, Sở Dung lập tức cảnh giác đưa tay ra sau lưng.

"Được rồi, ngôi sao may mắn nhỏ của anh." Lục Trạch Nhất chạm vào vành tai của cô, thanh âm khàn khàn nguy hiểm: "Buổi tối gặp lại em."

Đây có phải Lục Trạch Nhất mà cô vẫn quen biết hay không?

Sở Dung hận thể chụp lại bộ dáng của anh ngay bây giờ rồi vạch trần anh.

Sở Dung: "Xảy ra sự tình này, người nhà của bạn trai nhất định đều sẽ nói bạn gái thắng rồi."

Cô vươn một ngón tay, ấn mạnh vào bả vai anh: "Sao anh khác vậy?"

"Bởi vì bất kể dù em có thắng hay thua, thì anh vẫn là của em."

Lục Trạch Nhất bắt được tay của cô, dùng tay của mình ôm trọn lấy.

"Bất kể em muốn cái gì anh đều đồng ý với em." Lục Trạch Nhất cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, thanh âm mang theo chút cầu xin: "Vì vậy, lần này có thể để anh thắng không?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Có, có thể, có thể!

Có cái gì mà không được chứ!

Mặt Sở Dung đỏ bừng, cố gắng cúi thấp xuống.

Aaaa, anh thật đẹp trai, thật đáng yêu, thắng đi thắng đi.

Lục Trạch Nhất hôn lên trán cô: "Ngoan."

Bà cụ cuối cùng cũng từ bên trong đi ra, trong tay cầm một cái khay, bên trên có một ấm trà cùng hai cái chén.

Sở Dung lập tức đứng lên nhận lấy đặt lên bàn đá.

"Hai người tán gẫu thật vui vẻ."

Bà cụ vừa ngồi xuống vừa nói: "Trong nhà lâu rồi không còn vui vẻ được như thế này."

Nhà bà dùng là bát sứ men xanh, Sở Dung cảm thấy rất mới mẻ, tay không nhịn được mà sờ thêm hai lần trên thành cốc.

Nhiệt độ từ trong ngón tay truyền đến nóng hôi hổi.

Chỉ có điều

Sở Dung hỏi: "Của anh ấy đâu ạ?"

Vì sao Lục Trạch Nhất lại không có?

"Chúng ta không cho cậu ta uống." Bà cụ không chút để tâm nói.

Aiya, bị phân biệt đối xử rồi.

Sở Dung nhướng mày đắc ý nhìn anh, không ngờ anh cũng có ngày bị từ chối.

"Đứa cháu của ta a, từ nhỏ đã thích trượt ván rồi."

Bà cụ bưng chén trà của mình lên: "Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, ta liền biết chúng ta có duyên phận."

Trà là trà hoa lài, mùi hương thơm mát của nó chậm rãi lan tỏa trong không gian.

Mấy tiếng sau, bà cụ bắt đầu lan man về sự ra đời của cháu trai mình, hai người họ hầu như không xen lời vào.

"Hôm nay ta không có mua đồ gì hết" Bà cụ cười, "Nếu không ta nhất định giữ hai người ở lại ăn cơm."

"Không cần ạ" Lục Trạch Nhất nói, "Chúng cháu sẽ quay lại."

Bà cụ đi phía trước dẫn đường, ánh sáng lờ mờ, Lục Trạch Nhất giữ chặt tay cô.

Cửa được mở ra, bà cụ đứng ở một bên, đợi đến khi hai người ra ngoài mới hướng Lục Trạch Nhất gật đầu nói: "Cậu là một luật sư tốt."

Sở Dung lần đầu nghe được bà cụ dùng ngữ khí này để nói chuyện với Lục Trạch Nhất.

Lục Trạch Nhất gật đầu: "Cảm ơn bà."

"Đối xử với cô gái nhỏ tốt một chút." Bà cụ nói, "Nếu không,dù cậu có nói gì bà cũng sẽ không chuyển đi."

Nói xong, liền "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Hả?

Câu cuối cùng là có ý gì?

"Đi thôi."

Tay Lục Trạch Nhất khoác lên vai cô, chậm rãi đi tới chỗ để xe: "Em bây giờ là công thần nhỏ, anh mời em ăn cơm."

"Bà ấy có phải vừa đồng ý rồi không?" Sở Dung hỏi.

"Em đoán xem?" Lục Trạch Nhất lại kéo cô đến gần mình hơn một chút.

"Vậy là đồng ý rồi!"

Lục Trạch Nhất cúi đầu hôn lên trán cô, nhịn không được lại rời đi.

Sở Dung che miệng của anh: "Không được hôn."

"Vì sao?"

"Anh phải hướng về phía em, em mới thích anh."

"Ôi" Lục Trạch Nhất áp trán vào cô, giọng nói bất đắc dĩ, "Sao em lại được người ta yêu thích vậy chứ?"

Đó là

Sở Dung hừ một tiếng: "Bây giờ đã biết sự lợi hại của em chưa?"

"Biết rồi."

Hai người ngôi vào trong xe, Sở Dung vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Chúng ta nói chuyện với bà ấy như vậy là xong sao?"

Sao có thể?

Đó là một tòa nhà nha.

"Đối với bà cụ bị bỏ lại mà nói, không cái gì có thể so sánh được bằng tình bạn."

Lục Trạch Nhất chậm rãi xoay vô lăng: "Bà ấy chỉ là muốn được quan tâm, muốn được cùng người khác nói chuyện mà thôi."

Hả?

Đơn giản như vậy thôi sao?

Sở Dung hỏi: "Vậy anh vừa mới bắt đầu..."

Làm sao lại thất bại được?

"Anh khác" Lục Trạch Nhất nhìn cô một cái, nói, "Anh không đáng yêu như em."

Aiyaaaa

Sở Dung ra sức che mặt, sao lại thấy tên này càng ngày càng biết ăn nói rồi.

Thật sự động tâm chết mất.

Bên ngoài đèn đường đã sáng lên, Sở Dung dựa lưng vào ghế, vừa lấy điện thoại ra vừa nói: "Chúng ta đi ăn lẩu nhé."

"Được."

Sở Dung: "Em muốn ăn nhiều thịt."

Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng, tùy ý nói: "Ăn no rồi mới có sức gội đầu cho anh."

Hả?

Động tác Sở Dung trở nên cứng đờ.