Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 30: Thay đổi




Bạch Huyền hồn bay phách lạc về nhà, phát hiện trên bàn vẫn còn thức ăn. Cố Hề đang rửa chén trong phòng bếp, thấy bên ngoài có tiếng động, đi ra nhìn mới biết là Bạch Huyền đã về.


“Có để lại cơm chiều cho anh đấy.”


Bạch Huyền tự mình ngồi xuống, vùi đầu ăn. Tối nay Cố Hề làm canh sườn, nấu bằng nồi đất nên vẫn còn hơi ấm.


Hắn ta một hơi uống hai chén, sau đó tự giác bưng chén vào phòng bếp: “Vậy mà con nhóc Khúc Yêu Yêu này lại không ăn hết sạch.”


Cố Hề cười nói: “Ngoài miệng thì em ấy nói sợ anh về nhà sẽ ồn ào, nhưng thật ra là nhớ đến anh đấy. Yêu Yêu ở chung với anh Lê lâu rồi nên cũng học được tính khẩu thị tâm phi.”


Lần đầu tiên Bạch Huyền cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm: “Cô nói xem, vì sao Lê Dao không thích ta?”


Chuyện của hắn Cố Hề cũng đã nghe rồi: “Chuyện tình yêu này rất khó nói, có thể là do không có duyên phận, có lẽ do anh không phải mẫu người cô ấy thích.”


“Làm sao đôi ta có thể không có duyên phận được!”


“Loài người chúng tôi có câu là “có duyên không phận”, không biết anh có thể hiểu hay không. Đầu tiên, anh và Lê Dao không cùng loài, người và hồ ly làm sao có thể ở bên nhau? Ví như tôi chỉ là một con quỷ, người và quỷ cũng không thể. Còn nữa, trong lòng Lê Dao đã có người mình thích, tình cảm vốn không thể ép buộc được.”


Lòng Bạch Huyền rối loạn, vô thức dùng sức để rửa chén.


Xoảng một tiếng, chén sứ trong tay liền vỡ làm đôi.


“Một cái chén năm mươi tệ, đền tiền đi.” Không biết Lê Thiệu đứng ở cửa từ khi nào, đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cũng thấy toàn bộ quá trình Bạch Huyền làm bể chén.


“Ông đây có tiền!”


Vài phút sau, bao lì xì 50 tệ được gửi đến WeChat của Lê Thiệu.


“Tôi khuyên anh đừng làm phiền Lê Dao nữa. Anh và con bé không thể nào đâu.” Vì bao lì xì nên Lê Thiệu không nói quá đáng lắm.


Bạch Huyền vẫn bướng bỉnh không chịu: “Ha, các người càng ngăn cản, ta càng không từ bỏ! Hãy chờ xem, A Dao sẽ biết ta tốt thế nào thôi.”


“Tùy anh.” Dù sao hắn ta có khế ước với Dao Dao, Lê Thiệu cũng không sợ hắn sẽ làm chuyện gì: “Coi chừng chén của tôi, lại làm vỡ một cái nữa thì cút ra khỏi nhà tôi ngay.”


Ngoài miệng Bạch Huyền cứ nói cùng lắm thì đền tiền thôi, nhưng động tác lại nhẹ hơn rất nhiều.


Khúc Yêu Yêu đã ngủ từ lâu. Mùa đông sắp bắt đầu, cô có thể cảm thấy mình càng thích ngủ hơn, cơ thể cũng không có sức sống như trước.


Ngủ đến nửa đêm, tay chân cô bắt đầu thấy lạnh, lạnh đến nỗi run lẩy bẩy. Vì thế cô đi đến phòng khách, chuyển hết chăn, gối ôm trên sô pha, bất cứ thứ gì có thể sưởi ấm về phòng mình.


Bạch Huyền tỉnh lại, phát hiện chăn bông trên người và gối nằm đã biến mất sạch sẽ: “Tên trộm lớn mật, dám trộm đồ trên đầu ông đây!” Hắn ta la lớn, đánh thức cả Lê Thiệu.


“Anh lại có chuyện gì nữa?”


Bạch Huyền nhảy xuống trên sô pha: “Nhà anh có trộm!”


Lê Thiệu nhíu mày: “Vậy sao anh không bắt tên đó đi, nhà này còn cần anh để làm gì chứ?”


“Chẳng phải ta đang ngủ hay sao.”


Lê Thiệu bật đèn kiểm tra một lần, phát hiện không thiếu thứ gì cả: “Anh thấy trong mơ à?”


Bạch Huyền chỉ vào sô pha: “Chăn và gối nằm của ta mất rồi.”


Lê Thiệu cạn lời, tạm thời không nói đến việc trộm vào nhà bằng cách nào, nhưng mà không lấy thứ đáng tiền mà lại lấy chăn của Hồ Ly? Chuyện này không thể nào.


Cố Hề ra hiệu cho bọn họ im lặng: “Suỵt, là Yêu Yêu lấy đó.”


“Con nhóc thối!” Bạch Huyền lập tức muốn lao vào phòng nhưng lại bị Cố Hề và Lê Thiệu cản lại: “Không được đi!”


Cố Hề nói ra nguyên do: “Yêu Yêu có vẻ rất lạnh, đã đắp hai cái chăn rồi nhưng vẫn lạnh run.”


Lê Thiệu cảm thấy không bình thường, thời tiết tháng 11 không tính là lạnh lắm, thành phố Du ở phương nam, nhiệt độ ban đêm cũng khoảng mười độ, sức khỏe của anh cũng không tốt, nhưng cũng chỉ dùng một cái chăn: “Có phải bị sốt không?”


Anh nhẹ nhàng đi vào phòng, đưa tay đặt trên trán Khúc Yêu Yêu để cảm nhận độ ấm.


“Không bị sốt.”


“Lê tiên sinh?” Khúc Yêu Yêu bị lòng bàn tay lạnh lẽo của anh kích thích.


“Cố Hề nói cô lạnh.”


“Ừm, hơi hơi.”


Trên chăn cô đang đắp vẫn còn lông hồ ly, Lê Thiệu ghét bỏ lấy chăn ném ra cửa. Bạch Huyền vội vàng nhặt lên: “Ta muốn đắp!”


Lấy chăn ra, Khúc Yêu Yêu càng lạnh hơn.


Lê Thiệu lấy một chiếc chăn lông ngỗng từ tủ: “Đắp cái này.” Chăn lông ngỗng tuy rất nặng nhưng khi đắp lên người lại rất ấm. Khúc Yêu Yêu thoải mái híp mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Bạch Huyền tỏ vẻ rất hâm mộ: “Khụ khụ, ừm... Ta cũng muốn một cái.”


“Được, nhổ lông anh xuống đi, tôi làm cho anh một cái.”


Bạch Huyền:...... Quên đi quên đi.


***


Khúc Yêu Yêu ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, chăn lông ngỗng thật sự quá ấm áp, cô thậm chí không muốn tỉnh dậy. Vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy tiếng Bạch Huyền đang hét to: “A Dao gửi tin WeChat cho ta ha ha ha!”


“Chỉ một tin WeChat mà cũng đáng để anh phấn khích như vậy sao.”


“Đây là lần đầu tiên A Dao gửi WeChat cho ta! Em ấy hẹn gặp ta hề hề hề.” Bạch Huyền đi vào nhà vệ sinh, nhìn gương một lúc: “Ông đây phải đi hẹn hò rồi, không ăn cơm ở nhà đâu.”


Tâm trạng tốt, lúc đi đường cũng có gió.


Thường ngày Bạch Huyền ra cửa đều nhảy xuống từ cửa sổ, nhưng hôm nay hắn ta muốn lịch sự một chút, vì thế liền đi bằng cửa chính. Bảo vệ thấy gương mặt lạ, liền tiến lên hỏi thăm: “Anh không phải người thuộc hộ gia đình khu của chúng tôi phải không?”


“Tôi thuộc hộ gia đình nhà Lê Thiệu.”


“Chẳng phải anh Lê sống một mình sao?”


“Sống một mình? Bốn người chúng tôi thuê chung.”


Trong ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, Bạch Huyền nghênh ngang ra khỏi tiểu khu. Người có thể ở trong tiểu khu này, không giàu thì cũng có địa vị, anh ta vốn tưởng rằng anh Lê kia ít nhiều gì cũng là cậu ấm nhà giàu, nhưng bây giờ... thì ra chỉ là kẻ phung phí mà thôi!


Mái tóc bạc của Bạch Huyền đặc biệt bắt mắt, vừa đứng trước cửa trường đã thu hút không ít ánh mắt.


Lê Dao đi đến bên cạnh hắn: “A Huyền.”


Em ấy gọi mình là... A Huyền? “A A Dao, em sao vậy?”


Đột nhiên kêu thân mật như vậy làm Bạch Huyền cũng không quen.


“Nhìn thấy em không vui à?”


“Vui chứ!” Mặc kệ vì sao, chỉ cần A Dao cười với hắn ta là Bạch Huyền đã thấy vui vẻ.


Lê Dao chợt ôm lấy cánh tay của Bạch Huyền, kéo hắn ta đi về hướng con đường đối diện. Đúng lúc Hứa Hằng vừa từ trường về, anh ấy nhìn thấy Lê Dao rời đi cùng Bạch Huyền, trong lòng cảm thấy khó chịu.


Vì thế anh ấy chạy tới, cản hai người lại: “Lê Dao, em muốn đi ra ngoài sao?”


Lê Dao lại giống như không quen biết anh ấy, cũng không có phản ứng gì, mà chỉ kéo Bạch Huyền tiếp tục đi về trước.


Hứa Hằng đuổi theo: “Anh tưởng rằng chúng ta thích nhau chứ. Lê Dao, em có thể nói cho anh vì sao không?”


Lê Dao lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết anh.”


Tim của Hứa Hằng giống như rớt vào hầm băng. Rõ là ngày hôm qua vẫn ổn, vì vì sao hôm nay lại thay đổi? Anh ấy cho rằng mối quan hệ giữa anh và Lê Dao chỉ cách một bước nữa. Bạn bè tiến đến khuyên anh ấy: “Thôi, loại phụ nữ bắt cá hai tay này không xứng với cậu.”


Nhìn Lê Dao đang đứng bên cạnh, Bạch Huyền cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng trên người cô quả thực có mùi của Lê Dao, điều này không hề sai. Vì vậy Bạch Huyền cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô và Hứa Hằng đã cắt đứt quan hệ.


“A Huyền, đi chỗ này xem thử được không?” Lê Dao dừng lại trước một cửa tiệm sườn xám.


Bạch Huyền trả lời: “Được chứ, nếu em thích thì chúng ta vào thôi.”


Tỉ lệ cơ thể của Lê Dao không tệ, vòng eo nhỏ nhắn, mặc sườn xám càng có khí chất hơn: “Đẹp không?” Cô ấy hỏi.


Bạch Huyền nhìn chăm chăm: “Đẹp!”


“Cái này bao nhiêu tiền?”


“Một ngàn năm.”


Tim Bạch Huyền đập bình bịch, đắt quá đi...


Lê Dao nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta qua gương, cười khẽ. Khi xoay người, trong tay cô ấy liền có thêm một xấp tiền: “Đếm đi.”


Nhân viên cửa hàng cầm tiền đếm, vừa đủ một ngàn năm: “Vừa đủ, có cần gói lại cho cô không ạ?”


“Không cần, tôi mặc luôn, phiền cô giúp tôi gói lại bộ đồ tôi đã thay.”


“Quý cô, cô muốn xem áo khoác không?”


“Không cần.” Lê Dao kéo tay Bạch Huyền, trực tiếp đi ra ngoài. Người đi tới lui trên đường đều nhìn cô ấy, sườn xám rất đẹp, nếu là ngày thường thì tỉ lệ người quay đầu nhìn Lê Dao cũng rất cao. Nhưng hiện giờ là tháng 11, cho dù thời tiết không lạnh cũng nên mặc thêm áo khoác.


Thật sự hiếm có người mặc sườn xám đi trên đường giống như cô ấy.


“Người trẻ tuổi thời nay không biết giữ ấm gì cả, về già rồi mới biết khóc.”


“Ầy, vẫn còn trẻ mà. Bộ xương già này của chúng ta mặc áo khoác còn thấy lạnh.”


Các bác gái ngồi trên ghế dài phơi nắng tán dóc, xem Lê Dao như đề tài câu chuyện sau bữa ăn.


Cô ấy làm lơ, cứ tiếp tục đi về trước. Bạch Huyền cũng hỏi: “A Dao, em không lạnh sao?”


“Không lạnh mà, sườn xám phải mặc như vậy mới đẹp chứ. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”


Lê Dao chọn một tiệm cơm Tây, tuy Bạch Huyền đã ở xã hội loài người lâu rồi nhưng chưa bao giờ đến nơi như vậy: “A Dao, chỗ này đắt lắm.”


“Không sao cả, em có tiền.” Cô ấy mở thực đơn ra, búng ngón tay gọi người phục vụ: “Tôi muốn hai phần món này, chín ba phần.”


“Thưa quý cô, chín ba phần sẽ còn máu, ngài có thể chịu được không?”


“Còn máu sao?”


Người phục vụ cho rằng cô ấy không thể chịu được, liền nói: “Tôi đề nghị ngài nên chọn chín bảy phần, sẽ khá tươi ngon.”


Lê Dao cong môi đỏ, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Không cần, tôi thích chín ba phần.”


Giọng điệu cô ấy thay đổi, ánh mắt còn chứa nét quyến rũ. Mặt người phục vụ đỏ bừng, vội vàng nói: “Được, xin ngài chờ một lát.”


Bạch Huyền cảm thấy hôm nay A Dao thật sự rất bất thường, đặc biệt là vẻ mặt hưởng thụ của cô khi ăn miếng bò bít tết vương máu kia. Hắn ta lấy di động ra gửi tin WeChat cho Lê Thiệu:


[A Dao có thích ăn bò bít tết còn máu không?]


Câu trả lời của Lê Thiệu là: [Dao Dao không ăn bò bít tết.]


Rượu vang đỏ đong đưa trong ly thủy tinh. Lê Dao uống hết một ly, vẫn còn dư vị: “Ngon thật, uống rượu ở chỗ này chán quá. A Huyền, chúng ta tìm chỗ nào náo nhiệt hơn được không?”


Bạch Huyền gật đầu: “Được, em muốn đi đâu ta cũng đi cùng em.”


Khi ra khỏi cửa lần nữa đã là buổi chiều, Lê Dao kéo Bạch Huyền đi đến cửa quán bar: “Thơm mùi rượu quá đi. A Huyền, vào đây đi.”


Câu trả lời của Bạch Huyền vẫn là “được”.


Ánh đèn trong quán bar mờ tối, Lê Dao ngồi ở quầy bar gọi một ly rượu Cocktail. cô ấy cầm ngửi thử, hỏi bartender: “Đây là gì?”


“French kiss, tặng cho quý cô xinh đẹp.”


Bạch Huyền ở bên cạnh bị anh ta xem là người trong suốt. Bartender nhìn Lê Dao chằm chằm, lộ ra phần mặt mà anh ta cho là quyến rũ nhất.


Lê Dao nói tiếng cảm ơn, uống hết nửa ly rượu Cocktail. Dưới tác dụng của cồn, nét quyến rũ của Lê Dao xuất hiện. Cô ấy kéo Bạch Huyền đi vào sân nhảy, vòng hai tay ôm cổ hắn ta: “A Huyền, ở bên cạnh em anh có vui không?”


“Vui.”


“Vậy sao anh lại không cười?”


Bạch Huyền đến gần sát tai cô ấy, khẽ nói: “Ở bên cạnh Lê Dao ta rất vui vẻ, nhưng cô không phải em ấy.”