Lê Dao không hề bất ngờ, cô ấy nhân tiện tựa đầu lên vai Bạch Huyền: “Không phải thì sao chứ? Làm như vậy là anh có thể cưới được cô ta rồi, không tốt hay sao?”
Những lời này đã đâm thẳng vào tim Bạch Huyền. Nếu làm như vậy là có thể cưới được A Dao thì cũng không phải là chuyện xấu với hắn ta.
Bạch Huyền cười: “Đương nhiên là tốt rồi, chẳng qua cô có thể được gì chứ?”
Lê Dao nhìn hắn ta chăm chú, chậm rãi nói: “Em có thể gả cho anh mà.”
Âm nhạc trên sàn nhảy bắt đầu dồn dập hơn, Lê Dao buông Bạch Huyền ra, uốn éo cơ thể giữa sàn nhảy. Các cô gái xung quanh đều mặc váy ngắn hoặc áo hai dây, nhưng mặc sườn xám chỉ có một người này.
Những người đàn ông ở đây nhìn đến nỗi trong lòng ngứa ngáy, thậm chí còn có người đã kề đến gần.
“Em gái xinh đẹp, anh mời em uống rượu được không?”
Lê Dao tiếp tục nhảy không nghe, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Cút đi.”
Người nọ cũng không tức giận: “Úi, rất có cá tính đó.” Gã ta vươn tay muốn ôm eo Lê Dao, nhưng lại bị Bạch Huyền cầm lấy dùng sức hất ra.
“Cút!”
Tên đàn ông cảm thấy rất mất mặt, chỉ vào hắn la to: “Mày dám đụng đến tao?”
“Không được chạm vào cô ấy.”
Sự hung ác của Bạch Huyền khiến gã ta hoảng sợ, tên đàn ông bỏ lại một câu tàn nhẫn: “Mày chờ đó cho tao.” Sau đó liền chạy ra khỏi quán bar.
“Đi thôi.” Hắn ta kéo Lê Dao ra quán bar, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ấy: “Sau này không được đến chỗ này.”
Lê Dao dựa vào tường nhìn hắn, nói: “Vì sao chứ, chỗ này chơi rất vui mà.”
“Cô có đến hay không ta mặc kệ, nhưng cô đừng sử dụng thân thể của Lê Dao.”
“Ha ha ha, thì ra vẫn là vì Lê Dao sao? Nhưng A Huyền à, chủ nhân thân thể này hình như không thích anh đâu!”
Bạch Huyền xụ mặt: “Không cần cô phải quan tâm.”
Lê Dao uống hơi nhiều, loạng choạng trên đôi giày cao gót: “A Huyền, em gả cho anh được không?”
Thấy cô ấy nghiêng ngả sắp té, Bạch Huyền vội vàng bước qua đỡ lấy. Nghe thấy cô ấy nói vậy, hắn ta vô thức đáp lại: “Được.”
“Vậy bây giờ chúng ta kết hôn ngay nhé.”
Bạch Huyền đỡ cô ấy rời khỏi chỗ ồn ào này: “Về nhà trước đã.”
Lúc đi ngang qua ngã rẽ, bảy tám người cầm gậy hùng hổ bước đến. Người dẫn đầu nghiễm nhiên là tên đàn ông muốn đùa giỡn Lê Dao ở quán bar.
“Thằng nhóc kia, muốn chạy hử?”
Tên đàn em ở sau hỏi gã: “Anh Hổ, là thằng đó đúng không?”
“Chính là nó, đánh cho tao!”
Bạch Huyền vốn không cần ra tay, hắn ta chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái là những mấy tên đàn em đó đã bị cố định bất động. Anh Hổ hoảng sợ: “Mày mày mày, đã dùng yêu thuật gì?”
“Yêu thuật? Ha, ông đây còn chưa ra tay nữa.” Vì bận tâm đến Lê Dao nên Bạch Huyền không ra tay, trong mắt hiện ra tia đỏ: “Quên hết chuyện hôm nay, dẫn người của mày rời đi đi.”
Anh Hổ bị ảo thuật mê hoặc, nghe lời gật đầu.
Bạch Huyền thả mấy tên đàn em ra, anh Hổ ngăn bọn họ lại: “Đi.”
“Anh Hổ, không dạy dỗ nó sao?”
“Mày có thù với nó à.”
“Chẳng phải là anh Hổ...” Tên đàn em không hiểu đầu đuôi tai nheo gì, sao phải đến rồi sao lại về.
Lê Dao ôm Bạch Huyền, thân mật nói: “A Huyền tuyệt quá.”
Bạch Huyền ôm cô ấy đi về phía công viên nhỏ gần nhà Lê Thiệu. Lê Dao thắc mắc: “Chẳng phải chúng ta đi kết hôn à, vì sao lại đến chỗ này?”
“Dẫn cô đi gặp một người trước.”
Khi thấy được hai bóng dáng ở bên cạnh đài phun nước, Bạch Huyền lại có chút do dự. Hắn ta nhìn Lê Dao tự hỏi: Chẳng phải mày muốn cưới A Dao hay sao? Bây giờ mày có thể đạt được mong ước rồi, vì sao lại muốn nhường lại cơ hội này?
“A Huyền?”
Sau khi nghe được giọng nói của Lê Dao, Bạch Huyền đưa ra quyết định.
Lúc Khúc Yêu Yêu gấp tiền giấy trong nhà thì nhận được tin nhắn của Bạch Huyền: [A Dao bị thứ gì bám vào người.]
Cô lập tức biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bảo Bạch Huyền dẫn Lê Dao đến công viên gần nhà, chờ cô quan sát rồi tính sau. Khúc Yêu Yêu vốn không định nói cho Lê Thiệu vì sợ anh lo lắng, nhưng cô lại là người không giấu chuyện được, Lê Thiệu chỉ tùy tiện hỏi hai câu đã kéo hết đầu đuôi sự tình ra. Vì vậy Khúc Yêu Yêu chỉ có thể dẫn theo Lê Thiệu, chẳng qua cô cũng nhắc nhở trước với anh rằng khi trừ ma có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cơ thể Lê Dao, bảo anh đừng lo lắng.
Trong công viên có một hồ nước nhân tạo, ở giữa có đài phun nước, nhưng từ khi thời tiết trở lạnh thì đài phun nước không mở ra nữa.
Khúc Yêu Yêu mặc áo khoác dày, quấn khăn quàng cổ còn đội thêm mũ, trông có vẻ như sắp phải trải qua mùa Đông. Ngược lại Lê Thiệu chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, hai người đứng cùng một chỗ hoàn toàn không có cảm giác như đang ở cùng một mùa.
“Sao còn chưa đến nữa?”
Khúc Yêu Yêu lạnh giậm giậm chân, Lê Thiệu thấy vậy liền căng túi ra, nói: “Bỏ tay vào đây.”
Khúc Yêu Yêu cũng không khách sáo mà đút cả hai tay vào, cảm giác như muốn căng cứng cả túi áo khoác: “Ấm hơn nhiều.”
Bên kia đài phun nước truyền đến tiếng bước chân. Khúc Yêu Yêu nhìn qua, phát hiện là Bạch Huyền và Lê Dao.
Lê Dao mặc một bộ sườn xám màu đỏ, kéo cánh tay Bạch Huyền chậm rãi đi đến. Khúc Yêu Yêu nhìn một cái liền thấy không đúng: “Cô ta không phải là chị Dao.”
Lê Thiệu cũng nhận ra điều bất thường, Dao Dao không mặc sườn xám.
Cuối cùng Bạch Huyền vẫn là chiến thắng dục vọng trong lòng, chuẩn bị hợp tác với Khúc Yêu Yêu loại bỏ thứ đang bám vào cơ thể Lê Dao.
“A Huyền, bọn họ là ai?”
“Là bạn bè của ta, cũng là người nhà của Lê Dao.”
Sắc mặt của Lê Dao giả đột ngột thay đổi: “Bạch Huyền, anh không muốn cưới em sao?”
Bạch Huyền nghiêm túc nói: “Người ta muốn cưới là Lê Dao, không phải là cô.”
“Nhưng bây giờ em chính là Lê Dao mà.”
“Không! Cô không phải. A Dao của ta sẽ không giống như cô, nếu bây giờ cô rời khỏi cơ thể A Dao thì ta còn có thể cân nhắc đến việc tha cho cô một lần. Bằng không thì ta sẽ không khách sáo với cô đâu.”
“Ha ha ha ha.” Lê Dao giả đột nhiên cười to: “Em đang chiếm lấy cơ thể của Lê Dao thì anh có thể làm gì em đây? Đánh em à? Chắc anh sẽ không nỡ đâu.”
Cô ta nói đúng, đúng là Bạch Huyền không nỡ nên hắn mới gọi Khúc Yêu Yêu: “Khúc Yêu Yêu, ra tay đi!” Bạch Huyền khống chế Lê Dao giả, để Khúc Yêu Yêu lại gần làm phép.
Nhưng hắn ta đã xem thường đạo hạnh của Lê Dao giả, một tia sáng đỏ xoẹt qua, cô ta đã tránh thoát khỏi sự trói buộc của Bạch Huyền.
“Bạch Huyền, anh phải biết rằng Lê Dao cũng không thích anh, nhưng em lại khác, em có thể lấy thân phận của Lê Dao để gả cho anh. Đây chẳng phải là điều anh muốn sao?” Lê Dao giả vẫn đang mê hoặc hắn.
Bạch Huyền cười khẩy: “Cô sai rồi, ta muốn A Dao cam tâm tình nguyện gả cho ta, chứ không phải thứ đồ dỏm đưa tới tận cửa như cô!”
Lê Dao giả tức giận, gào lên một tiếng.
Sóng âm đánh Lê Thiệu ngã lên mặt đất, Bạch Huyền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc: “Cô cũng là người Hồ tộc?”
“Bạch Huyền, em hỏi anh lại lần nữa, rốt cuộc anh có chịu cưới em hay không?”
“Vậy ta cũng trả lời cô lại một lần nữa, không cưới!”
Trong mắt của Lê Dao giả lóe lên sự hung ác, nổi điên nói: “Được, anh thích cô gái này phải không? Vậy em sẽ hủy hoại dung mạo của cô ta xem anh còn thích hay không!” Cô ta duỗi móng tay sắc nhọn, định cào lên mặt.
Khúc Yêu Yêu đi đến đằng sau cô ta, dùng roi bùa chú đã sửa lại trói cô ta lại: “Bạch Huyền, ra tay đi!”
Bạch Huyền tập hợp tinh khí vào lòng bàn tay, vỗ mạnh vào bả vai của Lê Dao giả.
“A!” Đi kèm với tiếng kêu đau đớn là một con hồ ly màu đỏ rơi ra từ trong cơ thể Lê Dao.
Khúc Yêu Yêu cất roi lại, đè Hồ Ly Đỏ xuống mặt đất: “Cô là ai?”
Hồ Ly Đỏ dùng móng vuốt che ngực lại, nhìn chằm chằm Bạch Huyền, nói: “Tôi tên Hồng Đàn, là vị hôn thê của Bạch Huyền.”
***
Trong nhà Lê Thiệu, Bạch Huyền lúng túng đứng giữa phòng khách, suy nghĩ nên giải thích chuyện hôn ước như thế nào.
Hồng Đàn nằm bò trên sô pha, Khúc Yêu Yêu đang cầm chén đút nước cho cô ấy: “Cảm ơn, tôi uống xong rồi.” Hồng Đàn liếm vết nước bên môi, thoạt nhìn cô ấy vẫn rất yếu ớt.
Bạch Huyền thật sự đã dùng rất nhiều sức để đánh một chưởng đó. Hồng Đàn mất nguyên khí, thậm chí không thể biến về hình người.
Khúc Yêu Yêu đặt chén lên bàn, mắng Bạch Huyền một trận: “Đều là lỗi của anh! Anh đã có vị hôn thê rồi mà sao còn làm phiền chị Dao?”
Bạch Huyền oan ức quá!
“Ta đã nói với cha từ lâu rằng ta sẽ không đồng ý hôn ước này, trong lòng ta chỉ có A Dao mà thôi, cũng sẽ chỉ cưới em ấy.”
Hồng Đàn nghe vậy, một giọt nước mắt rơi xuống, đau lòng hỏi: “A Huyền, anh thật sự vô tình như vậy sao?”
Bạch Huyền bực bội: “Có tình hay vô tình gì chứ? Ta vốn chưa bao giờ gặp cô, hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc.”
“Sao lại chưa gặp!” Hồng Đàn kích động nói: “Năm đó tại tiệc mừng thọ của cha anh, chúng ta đã gặp nhau trong rừng và cùng nhau uống rượu. Anh còn nói với em rằng sau này sẽ dùng mười dặm hồng trang cưới em, em đã luôn nhớ rõ những lời này.”
Bạch Huyền ngơ ngác: “Ta đã nói như vậy sao?”
“Khi bác trai Bạch đến cầu hôn, em còn nghĩ là anh đến để hoàn thành ước hẹn, nhưng không ngờ lại thành ra kết quả như vậy. Bạch Huyền, chẳng lẽ những lời anh nói đều là lừa em sao?” Hồng Đàn dùng móng vuốt bụm mặt, nhỏ giọng khóc thút thít.
Khúc Yêu Yêu, Lê Thiệu và Cố Hề, không ai bảo ai mà cùng lườm hắn, im lặng lên án.
“Hồ ly thối, anh đúng là...” Khúc Yêu Yêu nhất thời không nhớ đến từ đó: “Loại người bội tình bạc nghĩa này gọi là gì nhỉ?”
“Đồ cặn bã.” Lê Thiệu nói giúp.
“Đúng! Đồ cặn bã!”
Đối mặt với lời trách móc của bọn họ, Bạch Huyền cảm thấy đau cả đầu: “Không phải, ta thật sự chưa từng nói mà, ta vẫn luôn muốn cưới A Dao.”
Không thể nào...
Dường như Bạch Huyền có chút ấn tượng, trong tiệc mừng thọ của cha, hình như hắn ta đã từng gặp được một cô gái ở trong rừng. Nhưng hắn ta nhớ rõ là người hắn gặp là Lê Dao mà? Toi rồi, nhận nhầm người!
“À... hình như ta đã nhầm cô với A Dao.”
Hồng Đàn càng khóc thương tâm hơn, chuyện này so với chuyện hắn hủy hôn ước càng khiến cho người... Không phải, khiến hồ ly thấy khó mà chịu nổi.
“Bạch Huyền! Anh đúng là đồ bạc tình, chuyện này khiến tôi làm sao còn có thể tiếp tục ở lại Hồ tộc được nữa.”
Chuyện này đã đủ lộn xộn rồi, nếu chỉ là việc yêu ma làm loạn thì Khúc Yêu Yêu còn có cách để giải quyết, nhưng nói đến vấn đề về tình cảm thì cô thật sự không hiểu gì.
Lê Thiệu hỏi Hồng Đàn: “Nếu đây là chuyện của cô và Bạch Huyền thì vì sao lại muốn bám vào người em gái tôi?”
Hồng Đàn nói xin lỗi: “Tôi ngửi được mùi của Bạch Huyền trên người em gái anh, sau khi đọc ký ức của cô ấy thì tôi mới biết mối quan hệ của cô ấy và Bạch Huyền. Chỉ cần dùng cơ thể em gái anh để dụ Bạch Huyền kết hôn với tôi, sau khi việc cưới xin đã hoàn thành rồi rời đi, như vậy thì... Bạch Huyền sẽ không thể đổi ý.”
Lê Thiệu cạn lời: “Hồ ly các người đều thích làm những chuyện ép buộc người khác nhỉ?”
Hồng Đàn liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào cả. Bạch Huyền không chịu về, tôi cũng không tìm được anh ấy nên chỉ có thể làm như vậy.”
Hiện giờ Lê Dao vẫn còn hôn mê, Hồng Đàn muốn bù đắp lỗi lầm của mình nên nói: “Cô Lê bị hôn mê cũng là do tôi gây ra, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô ấy chạy vào phòng, chuyển chân khí của mình cho Lê Dao, nhìn thấy sắc mặt người đang ngủ trên giường dần hồng hào thì Hồng Đàn mới dừng lại, nhưng vì bị thương và tốn quá nhiều sức nên cô ấy đã ngất đi.