Tiện Thiếp Của Vương Gia

Chương 71: Say rượu




Cả ngày,Triệu Đoạt vội vàng bố trí Mai Viên, tự mình chỉ huy bọn thái giám dọn này dọn kia. Trong lúc bận rộn, hắn bỗng nhiên cảm thấy lòng mình đối với việc nghênh thú Mi Nhi không còn nóng bỏng như trước.
Nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên sửng sốt, trong lòng như là vừa bị tạt một chậu nước lạnh cảm thấy mất đi hứng thú với mọi việc.
Hắn quay đầu nói với Vương công công: “Nơi này giao cho ngươi, bổn vương đi dạo một chút.”
Vương công công khom lưng cung tiễn hắn, hắn cũng không liếc mắt nhìn Mai Viên một cái lại đi thẳng ra vương phủ.
Bầu trời đầy sao, mặt trăng như lưỡi câu, màn đêm buông xuống là lúc, Hoa Tưởng Dung sớm đã nằm ở trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tiểu Thúy giúp cho Hoa Tưởng Dung thay quần áo, chuẩn bị thừa dịp thừa dịp tối trời để đi giặt, ai ngờ vừa mới đi tới cửa thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra. Tiểu Thúy hoảng sợ, vừa muốn kêu to nhưng lại thấy Triệu Đoạt đứng lung lay như sắp đỗ ngay ở cửa.
“Vương gia, ngài làm sao vậy?” Tiểu Thúy vừa thấy bộ dạng đứng không vững của Triệu Đoạt lập tức ném xuống dơ quần áo, duỗi tay đi đỡ Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt tránh khỏiTiểu Thúy, đi đến ghế dựa phía trước ngồi xuống, hỏi: “Phu nhân thế nào?”
Tiểu Thúy vội đáp: “Tiểu thư hôm nay rất tốt, chỉ là nói có chút buồn, bảo nô tỳ ngày mai đi đến kho sách đem chút sách đến để giải sầu.
Triệu Đoạt nhíu mày, có chút không vui nói: “Ở Hoa phủ, ngươi kêu nàng tiểu thư, hiện tại nàng đã là người của Nam Dương Vương, là thị thiếp của bổn vương, về sau hãy gọi nàng là phu nhân, nghe rõ chưa?”
“Vâng, Vương gia.” Tiểu Thúy cúi đầu hiện tại thấy Triệu Đoạt, trong lòng Tiểu Thúy liền có chút thấp thỏm.
“Không có việc gì, ngươi có thể trước đi xuống.” Triệu Đoạt một bên nói, một bên đứng dậy đi vào bên trong phòng.
Tiểu Thúy lo lắng Triệu Đoạt say rượu sẽ làm chuyện bất lợi đối với Hoa Tưởng Dung, vội vàng đuổi theo nói: “Vương gia, tiểu thư…. phu nhân đã ngủ rồi”
Triệu Đoạt xoay đầu, nheo lại đôi mắt nhìn Tiểu Thúy, không vui nói: “Thì đã sao?”
Tiểu Thúy lập tức cười nói: “Vương gia không bằng trước tiên ở bên ngoài ngồi một lát, nô tỳ đi nấu cho ngài bát canh giải rượu.”
Triệu Đoạt không kiên nhẫn mà nhíu mày, cuối cùng là giơ tay lên: “Đi đi.”
Tiểu Thúy đi rồi, Triệu Đoạt cũng không có ngồi chờ ở bên ngoài, mà lại trực tiếp vào tẩm điện.
Bởi vì say rượu nên bước đi của Triệu Đoạt có chút tuỳ tiện, Triệu Đoạt từng bước một tiens về phía mép giường. Hoa Tưởng Dung bởi vì ban ngày luyện tập đi lại, thân mình mệt mỏi, đã sớm tiến vào mộng đẹp, căn bản không có phát hiện ra sự xâm nhập của hắn.
Triệu Đoạt ngồi ở mép giường, lẳng lặng mà nhìn Hoa Tưởng Dung ngủ say, khuôn mặt nàng hồng nhuận, khi đó thỉnh thoảng môi anh đào mấp máy, hắn nhịn không được vươn tay xoa gương mặt của nàng.
Bởi vì luyện kiếm, trên bàn tay hắn có những vết chai, hắn thật ẩn thận mà đụng vào nàng, thế nhưng vẫn làm cho nàng có chút phản ứng.
“Ưm”
Trong lúc ngủ mơ, Hoa Tưởng Dung ưm một tiếng, tiếng rất nhỏ ưm, như lại là mê hoặc trí mạng, làm Triệu Đoạt cầm lòng không đậu mà tay run lên, thoáng chốc, một cổ điện lưu theo đầu ngón tay truyền thiên toàn thân, thấm vào cốt tủy.
“Dung Nhi” Triệu Đoạt cất tiếng gọi mộ cách say mê, cuối cùng là kháng cự không được dục vọng thân thể, cúi người xuống, hôn lên môi nàng, đầu lưỡi thừa cơ đi vào ở nàng trong cái miệng nàng điên cuồng liếm mút.
Hoa Tưởng Dung cảm thấy hô hấp bị đột nhiên cướp đi, trong đầu kích khởi một trận xoáy nước.
Nàng đột nhiên trợn mắt, phát hiện một nam nhân đang phủ ở trên người hôn nàng, làm nàng kinh hoảng không thôi, cầm lòng không đậu mà kêu to ra tiếng.
Triệu Đoạt cũng kinh hoảng mà ngẩng đầu, vội rời khỏi môi nàng, vươn tay tới che lại miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng la, là bổn vương.”