Tiện Thiếp Của Vương Gia

Chương 72: Kháng cự




Hoa Tưởng Dung rụt người lại theo bản năng, lúc này mới không kêu lên nữa, chưa kịp thấy rõ mặt hắn thì môi hắn lại khua chiêng gõ mõ mà hôn tới.

Đầu tiên là tóc mai, tiếp đến là cái trán, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng ở đôi môi anh đào chưa kịp nói nửa lời của nàng. Nụ hôn hết sức triền miên, lại vô vàn quyến luyến, nùng tình như mật, lại nghiêm túc như chế một loại thuốc, kiên nhẫn mà lại tinh tế, làm cho người khác không thở nổi.

Hoa Tưởng Dung đầu óc trống rỗng vài giây, không khí trong ngực giống như bị hắn rút hết, nàng chỉ cảm thấy chính mình sắp bị hôn đến ngất đi.

Bị động hồi lâu, nàng mới tìm lại được chút ý thức còn sót lại của mình, nỗ lực mà lôi kéo nó mới dần dần mà thanh tỉnh. Nàng giãy giụa muốn đẩy ra hắn, nhưng hắn sức lực kinh người, ngực hắn như tường đồng vách sắt đè ở trên người nàng, khó có thể đẩy ra. Nàng co chân muốn lấy đà để đẩy hắn ra, nhưng lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nàng không thể làm như vậy, nàng làm như vậy chỉ càng thêm chọc giận hắn làm cho dục vọng của hắn trở nên lớn hơn, hơn nữa như vay còn sẽ bại lộ nàng chân đã dần dần có chuyển biến tốt. Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Dục vọng trong mắt Triệu Đoạt càng ngày càng sâu, rượu đã uống càng như là chất xúc tác, ở trong cơ thể hắn không ngừng kêu gào.

Hắn vội vàng mà hôn, đòi lấy thứ mà trng lòng hắn đang kêu gào đòi lấy.

“Dung Nhi” hắn thở hổn hển mà than nhẹ, môi lại ngừng ở chóp mũi nàng, hơi thở cực nóng nồng đậm hương rượu chiếm cứ nàng khứu giác. Hắn vươn tay, thuần thục mà cởi bỏ đai lưng của nàng, hết thảy đều tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, bàn tay nóng bỏng cứ như vậy mà thăm dò vào vạt áo, vỗ về làn da non mịn của nàng.

Thân thể lạnh băng của Hoa Tưởng Dung khi tiếp xúc với hắn bàn tay ấm áp của hắn thì run lên. Nàng vô lực mà cảm thụ sự vỗ về của hắn, không biết nên làm như thế nào để tránh thoát.

Hắn dịu dàng mà chạm, kích thích lửa nóng ở sâu trong đáy lòng nàng. Chính là, nàng không nên như vậy, nàng không nên say mê, không nên luân hãm, nàng cắn chặt môi, cố gắng nghĩ ra biện pháp. Nàng muốn bảo vệ lý trí cuối cùng của mình.

Tay Triệu Đoạt từng chút một mà du tẩu trên người nàng, dục vọng hóa làm lửa nóng đốt cháy da thịt nàng.

“Vương gia, không cần”

Nàng vô lực mà hô nhỏ, sựu cầu xin ở hắn trong mắt đều hóa thành nàng muốn nhưng lại giả vờ, cho nên, hắn hôn càng thêm bá đạo, đôi tay kia cũng bá đạo mà phủ lên bầu ngực cao ngất của nàng tùy ý xoa nắn.

“Không cần, không cần” Hoa Tưởng Dung cố nén suy nghĩ muốn nhấc chân phản kháng, chỉ có thể đau khổ mà chóng lại hành động của hắn.

“Muốn” hắn bá đạo mà nói, lại lại một lần đem tiếng nức nở của nàng nuốt vào trong miệng.

Nàng quay đầu đi, hắn truy đuổi đến, nàng lại quay đầu tới, hắn lại đi theo tới. Nàng cuối cùng không thoát đụng chạm hắn, đánh không lại ôn nhu trí mạng kia.

Bỗng nhiên, nàng mở to mắt nhìn vẻ mặt mê loạn của Triệu Đoạt, nghĩ tới một phương pháp hữu hiệu. Nàng nhếch môi cười cười, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, tìm bờ môi của hắn mà hôn lên.

Được đáp lại, Triệu Đoạt càng thêm hưng phấn, hắn hôn càng thêm cuồng dã. Hoa Tưởng Dung đón nhận nụ hôn của hắn, thậm chí thấp giọng rên rỉ lên, nhưng mà, từ miệng nàng cất ra, thế nhưng là một cái tên khác.

“Lạc Vũ”