Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 29: Sự Thật (9)




Ở ngoài sân bay, một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc xám dài, trên người mặc một bộ đồ sang trọng bước xuống máy bay

"Oaaa.cuối cùng cũng tới nơi rồi"

"Những việc cần xử lý ở thành phố đó mình cũng đã làm xong, để xem...."

Cô lấy ra một tờ giấy trên đó có một địa chỉ

"Thì ra đây là địa chỉ mà bọn họ sống sao...A còn đây là dãy số điện thoại của bà ấy"

"(^1) mình sẽ cho bà ấy một bất ngờ"

"Phương Phương cậu xem.."

"Waaa....Dễ thương quá... đây là"

Ở trong một cái thùng dưới cạnh chân bàn học là một con mèo con màu trắng

"Dễ Thương đúng chứ"

"Ừ...ừm dễ thương lắm...nhưng trước đó mình đâu thấy bé mèo nào đâu?"

"À..trác quản gia vô tình thấy nó bị một đám chó bắt nạt nên đã cứu"

"Khi mang về đây mình thấy nó dễ thương quá nên đã kêu trác quản gia rằng mình sẽ nuôi nó"

"Phương Phương trông nó kìa...rất mềm mại đó"

Nhâm Liễu Phương đưa tay vuốt ve, bé mèo cũng liếm tay của cô

"A...đúng thật...mềm mại quá"

"Mình...mình có thể chơi với nó mỗi ngày không?"

"Được chứ..."

"Thích quá..cậu đã đặt tên cho bé nó chưa"

"Hmm...nó còn nhỏ lông lại màu trắng"

"Gọi là tiểu Bạch đi"



"Được...được đó cái tên rất hay"

"Hihi...tiểu Bạch không biết em lớn lên sẽ như thế nào nhỉ ^^"

Khánh Vỹ Tĩnh ngước lên nhìn đồng hồ

"Phương Phương đã trễ rồi...cậu mau về phòng đi...mai chúng ta sẽ dẫn tiểu Bạch đi chơi"

"Đã trễ vậy rồi sao...tiếc quá tớ vẫn muốn chơi với nó"

"Được rồi..cậu ngủ ngon nhé Tĩnh Tĩnh"

"Ừm...cậu cũng ngủ ngon"

Khi Nhâm Liễu Phương ra khỏi phòng, Khánh Vỹ Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Bạch

"Mày...rất dễ thương rất giống cậu ấy"

"Ngây thơ...nhút nhát"

Sau đó Khánh Vỹ Tĩnh leo lên giường, cậu vẫn không tin được rằng mẹ cậu thật sự hiện giờ vẫn còn sống và đang ở đây

Khánh Vỹ Tĩnh rơi nước mắt dần dần chìm vào giấc ngủ

Ở bên căn phòng của Nhâm Liễu Phương, khi cô về thì thấy bà Nhâm đang chuẩn bị đồ cho ngày mai cô tới lớp

"Phương Phương cháu về rồi đó à, lại đây mặc thử xem chiếc áo mới này xem"

"Bà..đây là...cậu Khánh đã sắm đồ mới cho con đó... nhìn xem"

"Bà...nó đẹp quá...vậy là từ giờ con sẽ không còn bị bắt nạt ở trường nữa"

Bà Nhâm ôm lấy Nhâm Liễu Phương vào lòng

"Được rồi...bà rất vui bây giờ cháu gái bà sẽ không còn bị như trước nữa"

"Reo...reo...reo..."

Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, bà Nhâm thấy số điện thoại lẹ liền suy nghĩ hồi rồi cũng ra ngoài

"Phương Phương cháu thử đồ đi, bà ra ngoài nghe điện thoại"



"Dạ vâng"

"Xin chào...cho hỏi ai vậy"

"Mẹ...con đây"

Giọng nói vang lền cũng là lúc trái tim của bà Nhâm đập nhanh liền hồi khi nghe được một giọng nói quen thuộc

"Cô...cô là.."

"Mẹ...là con đây...Nhâm Ánh Tuyết"

"Ánh...A. Ánh Tuyết...có thật là con không?"

Bà Nhâm tay cầm điện thoại run lên giọng nói nghẹn ngào

"Dạ thật...là con đây...bây giờ mẹ đang ở đâu?"

"Con có rất nhiều chuyện muốn kể cho mẹ"

Đầu dây bên kia một tiếng bộp vang lên

'Alo….alo.. Mẹ… mẹ ơi"

"Xin..xin lỗi con..nhưng có thật là Ánh Tuyết không?"

"Con...con đã mất tích 5 năm trước rồi mà?"

"Mẹ...con muốn kể cho mẹ nghe...bây giờ mẹ đang ở đâu?"

"Mai con sẽ đi gặp mẹ?"

"A đúng rồi...còn con của con nữa.... Phương Phương có khoẻ không mẹ?"

Bà Nhâm nước mắt đã chảy trên đôi mắt

"Khoẻ...khoẻ...nó rất khoẻ... Phương Phương con bé rất nhớ con"

'Thật sao!...tốt quá con muốn gặp con bé"

"Con rất muốn gặp con bé...con rất nhớ con bé"