Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 30: Chuyện chưa kể (1)




Tại khu phố đi bộ, một cô bé đang trên đường đi học về, cô có mái tóc màu đen óng ánh cùng với đôi mắt long lanh màu xanh dương, thân hình mảnh mai xinh xắn cùng với khuôn mặt xinh đẹp

Cô bé ấy chính là Nguyệt Hâm Dao

"la~la~la~la"

"Cuối cùng cũng đi tan học~~.~"

"Kia là..."

"Quầy bán đồ chơi, đúng rồi phải mua đồ chơi cho tiểu Tuyết mới được"

"Chắc con bé sẽ thích lắm đây.."

"Để coi, tiền mình được ba mẹ thưởng chắc là đủ mua"

Nguyệt Hâm Dao khi mua đồ chơi xong liền chạy nhanh về nhà, khi tới nơi bỗng phía trước có rất nhiều người đứng, cùng với những tiếng hét

"Aaaaaa.aaaaa"

"Cháy...cháy...cháy rồi'

"Ai..aii đó mau gọi cứu hoa đi"

"Cứu...cứu tôi với...gia đình tôi vẫn kẹt"

"Aaaa.aaaa cứu...cứu với"

Mọi người xung quanh bàn tán cùng với đó là vụ nổ lớn khiến đám cháy lan rộng đến căn hộ mà Nguyệt Hâm Dao sống

Cô đứng chết người liên tục lẩm bẩm

"Không..không...cháy..cháy..tiểu Tuyết..tiểu Tuyết"

"Nó vẫn...còn trong đó..không...không"

Cô ngay lập tức chạy ngay vào trước sự chứng kiến của mọi người

"Có người...có người chạy vô...chỉ là một cô bé"

"Ai..ai mau cản nó lại..vụ nổ lớn quá"

Một người đàn ông to lớn bước ra, ông cởi áo khoác và cầm theo một xô nước

"Mọi người lùi lại... để tôi...tôi từng là lính cứu hoả"

"Hãy mau gọi cho đội cứu hoa tới và tránh xa nơi này ra..rất có thể sẽ có thêm một vụ nổ nữa"

Và ông trực tiếp lao vào, Nguyệt Hâm Dao đã chạy một mạch lên tầng 4 trước cơn nóng từ ngọn lựa và làn khói mù mịt

"Hộc..hộc..Tiểu Tuyết em đừng xảy ra chuyện gì nhé"

"Chị...chị sẽ tới ngay"

Nguyệt Hâm Dao đã chạy tới căn hộ của mình và mở cửa ra... ngọn lửa đã lan rộng tới đây một tốc độ chóng mặt



Vì là căn chung cư tồi tàn nên rất dễ cháy

"Tiều Tuyết..Tiểu Tuyết!"

"Chị...chị về rồi"

Một cô bé nhỏ nhắn đang nằm chơi với những con búp bé ngồi dậy nhào vào lòng Nguyệt Hâm Dao, cô bé chính là Nguyệt Lộ Tuyết

"May quá...em không sao rồi...mau chúng ta phải rời đây mau lên...nơi này không an toàn nữa"

"Nhưng còn những con đồ chơi của em"

"Kệ nó đi...chị sẽ mua những cái khác cho em"

Nguyệt Hâm Dao ngay lập tức nắm tay em gái chạy nhanh xuống dưới, nhưng khi chạy xuống, một thanh xà không trụ được mà rơi xuống chỗ Nguyệt Lộ Tuyết

Nguyệt Hâm Dao ngay lập tức đẩy em gái mình ra còn bản thân thì bị cây xà đề lên người... ngon lựa trên thanh xà ngay lập tức báo trùm lên một bên mặt của Nguyệt Hâm Dao

"Đau quá...đau quá...cứu..cứu với"

"Nóng...nóng quá"

"Chị..chị...chị ơi..."

Cùng lúc này một người đàn ông tạt xô nước lên Nguyệt Hâm Dao và kéo cô ra khỏi thanh xà

"Mau...để ta bế 2 đứa ra khỏi đây...mau bám lẩy ta"

Vì là cựu lính cứu hỏa chuyên nghiệp nên rất nhanh chóng ông đã thoát khỏi căn chung cư trước khi ngọn lửa nhấn chìm

"Phù.. thật may quá"

"Chị...chị ơi...chị tỉnh lại đi"

"Cô bé...chị em không sao đầu..chỉ là ngất đi thôi"

Ông nhìn vào khuôn mặt của Nguyệt Hâm Dao mà lắc đầu

"Có điều khuôn mặt của chị em.. .bóng rất nặng. phải mau đưa đến bệnh viện"

"Nếu không....haizz"

Nguyệt Lộ Tuyết một bên đứng khóc nức nở liên ôm lấy Nguyệt Hâm Dao

"Chị...em...em xin lỗi...là lỗi của em"

"Chị...chị"

Lúc này xe cứu thương và xe cứu hỏa cũng đã đến... một lúc sau đám cháy mới được dập tắt

Nguyệt Hâm Dao cũng đã được đưa đến bệnh viện...ba mẹ của cô cũng đã có mặt khi nghe Nguyệt Lộ Tuyết gọi điện tới

Ở bệnh viện cả 3 đang sốt ruột lo lắng đợi bác sĩ, cách cửa mở ra cùng với bác sĩ lớn tuổi bước ra ngoài

"Haizz...thưa gia đình...vết bỏng trên khuôn mặt cô bé quá nặng"



"Chúng tôi đã cố hết sức nhưng vẫn dư lại một vết không thể chữa"

Mẹ của cô ngã quy xuống

"Không... không...con gái tôi"

"Bác sĩ chúng tôi có thể vô gặp con bé được chứ?"

"Được...chào gia đình"

"Cảm ơn ngài bác sĩ"

Khi cả 3 cùng bước vô thì thấy Nguyệt Hâm Dao đang đang bị băng bó một nửa mặt

"Hâm Dao!"

"Con của mẹ...con có sao không"

"Mẹ...con không sao"

"Tiểu Tuyết con bé vẫn ổn chứ"

Nguyệt Lộ Tuyết nhào vào lòng cô khóc nức nở

"Chị...chị có thể cho em xem vết thương được không"

Khi Nguyệt Hâm Dao bỏ miếng gạt xuống cùng với đó là một vết bỏng để lại sẹo lan từ nửa trán xuống mắt bên phải

Tiếng khóc của Nguyệt Lộ Tuyết to hơn khi cô bé nhìn thấy.

"Oa...oa..oa...chi ơi"

"Em..em xin lối...là lỗi của em"

"Tiểu Tuyết em không sao là tốt ròii...chị không trách em đâu"

"Em đã quên chị đã hứa sẽ luôn bảo vệ em mà ^^"

Cô nói xong liền quay ra nhìn ba mẹ mỉm cười khiến mẹ cô đau đớn mà khóc

"Cha...mẹ con muốn được yên tĩnh"

"Được...được...cha hiểu rồi"

Sau đó cha của Nguyệt Hâm Dao liền đưa Nguyệt Lộ Tuyết và mẹ cô ra ngoài

Ở bên trong Nguyệt Hâm Dao nhìn bản thân trong gương mà khóc nức nở

"Tại sao... tại sao...sao ông trời lại ác vậy"

Cô đã khóc rất nhỏ vì cô không muốn ba mẹ ở bên ngoài nghe được...tiếng khóc của cô nhỏ đến mức có thể thấy được bên trong cô bé kia tuyệt vọng như thế nào