Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiếng Gọi Phiêu Lưu

Chương 16: Bị Săn Lùng




Chương 16: Bị Săn Lùng

Chiến Đấu và Bảo Vệ - Kỵ Sĩ Đoàn, Svr. Hilde Hopp...

Giữ vững điện thờ, vòng vây quanh Hochzeits đang được nới lỏng. Hilde Hopp tiếp tục cùng đồng minh trấn thủ nơi này.

Quay lại đêm trước, tại vùng núi Forster phía đông bắc thủ đô...

Chiến Đấu và Chinh Phục - Hội Mạo Hiểm, Svr. Sophie Sergent...

Nhóm mạo hiểm giả và đội Ranger lúc này đang trên đường đi về hướng nam.

- Chúng tôi đã cứu được Theo rồi - Lena báo cáo - Đang đưa anh ấy về thị trấn Fischer. Dự kiến đến nơi trong vòng ba giờ nữa.

...

Ngồi trên xe ngựa, ai nấy cũng đều mệt mỏi sau chuyến đi bão táp. Vài người đang gật gù, giờ này cũng đã gần nửa đêm.

Phía bầu trời tím sẫm, hai chấm sáng phóng lên.

- Korda! - Gerwin gọi.

Korda quay lại.

- Cái quái gì vậy? - anh ta hỏi.

Hai thứ rực rỡ giữa bầu trời lớn dần, nhìn ra đó cầu lửa. Chúng đang hướng đến đoàn xe.

- Là pháo! - Korda la lên - Mau rời khỏi xe!

Sophie vội quay đầu. Vừa nhổm dậy thì pháo rơi trúng mạn sườn, nổ tung. Mọi thứ lộn nhào xuống dốc. Cô và mọi người lăn vòng vòng, trời đất quay cuồng...

...

...

...

Tim vẫn còn đập, miệng vẫn còn thở. Mở mắt ra, một hình bóng quen thuộc đang từ xa chạy đến. Korda cúi xuống, mắt đảo quanh khắp người Sophie.

- Cô vẫn còn nguyên vẹn nhỉ - anh ta nói.

Phía sau lưng, hai chiếc xe hàng thì đang b·ốc c·háy, khói nghi ngút.

- Đứng lên đi - Korda bảo - Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn chúng tìm đến.

Bắt lấy tay anh ta, Sophie dựa vào đó mà kéo cả người đứng dậy. Trước khi rời đi, Korda còn đưa khẩu súng trả lại cho chủ nhân mình, là cô.



Giữa đ·ống đ·ổ n·át, Gerwin đang cầm trượng phép chĩa vào đống lửa, Theo và Lena thì vẫn ổn, trong khi...

- Báo cáo thiệt hại đi - Korda nói.

Thuỷ thuật dập tắt lửa, Gerwin hạ tay xuống.

- Chúng ta mất ba người - anh ấy đáp - Ngựa đều c·hết cả rồi.

- Mẹ kiếp...

Giật lấy tấm thẻ định danh, Theo mau chóng thu gom cung, tên, cuộn phép, thuốc men, chỉ để xác đồng đội ở lại. Sophie cũng cúi xuống nhặt lấy một giỏ tên rồi quàng vào vai. Mang theo những thứ cần thiết cho việc sinh tồn, giờ phút này sống sót mới điều quan trọng nhất.

- Đi thôi - Korda nói - Có một đường hầm được xây từ thời chiến, nằm cách đây không xa.

Vừa kéo nhau xuống dưới con đường nhỏ, một giọng nói vang bên tai:

- Lena, đây là Nidalee. Chúng tôi đang trên đường đến hỗ trợ mọi người. Nhưng sẽ mất một chút thời nữa mới tới nơi.

Một giọng nữ trong trẻo nghe như tiếng lòng, như từ hạ họng truyền đến.

- Lena nghe rõ - cô Mộc Tiên đáp.

Không còn nghe thấy gì sau đó, có lẽ liên lạc từ xa đã kết thúc.

- Nidalee... không phải là mẹ của cô sao, Lena? - Theo hỏi.

- Ừ - Lena trả lời vẻ hoài nghi - Nhưng, bà ấy có bao giờ rời khỏi rừng đâu chứ?

Lặng lẽ một lúc, con đường dẫn mọi người tới một con sông nhỏ, bề rộng khoảng hơn hai thước, và nông.

- Sếp - một người của Ranger nói - địch đang đến từ hướng đông nam.

Bên phải đang lấp lánh đến ba ngọn đuốc.

- Nấp xuống dưới cây cầu đó - Lena quyết định.

Hai mũi tên hướng vào một chỗ, giao nhau và xuyên qua nhau. Người ngồi dưới tiếng chân lộp bộp, kẻ thì đi trên dòng nước chảy róc rách.

- Được rồi - Lena nói - đi thôi.

Đợi lũ yêu tinh đi hết, cả đội mới từ chân cầu bước ra. Con mồi theo dấu thợ săn, hướng lên một ngôi làng.

Korda dừng lại ở hàng rào.

- Gượm đã - anh ấy nói - chúng ta có bạn.



Chậm rãi bước qua, Korda tiên phong vào làng. Từng thanh gỗ đóng chặt khít, nhưng hàng rào này chỉ cao ngang đùi anh ấy.

Những căn nhà, dù vẫn là kiến trúc thường thấy nhưng khi đặt chân đến cảm giác như đang lạc vào một thế giới thu nhỏ. Cái căn gỗ trước mặt nhắm chừng ngang đầu Korda là cùng.

Rón rén tìm chỗ nấp, ngoài ba người trong nhóm ra thì đội Ranger vẫn còn bên ngoài. Họ đã thủ săn mũi tên, phòng hờ khi có biến.

Ba ngọn đuốc hồng trên tay bọn yêu tinh thắp sáng cả một khoảng sân, nhìn toàn cảnh thì có thể gọi là lớn. Giữa năm tên gầy cộm, có một vóc dáng nhỏ bé hơn, râu trắng rậm rạp, đầu đội một chiếc mũ nhọn. Ông lão này, tính thêm đỉnh mũ, chỉ cao đến mũi bọn yêu tinh. Tay chân ông đang run lẫy bẫy.

Trước một tộc người lùn hơn cả Sarah, con yêu tinh nghênh ngang bước đến, mồm phát ra những âm thanh gắt gỏng. Ông lão quỳ xuống, chắp tay, miệng mấp máy từng tiếng yếu ớt. Dù cầu xin đến mấy, ngọn đuốc kia vẫn lăm le vào bộ râu già nua tội nghiệp.

- Được rồi - Korda nói - Làm thịt lũ này trước khi chúng g·iết ông già.

Đạn sẵn có trong nòng, Sophie ngắm, bắn ngay. Phong thuật đẩy viên đạn nổ tung lỗ tai xanh, lũ yêu tinh một phen giật mình. Tên liên tiếp bay đến, chúng vội tìm chỗ nấp. Lợi dụng lúc hỗn loạn, ông lão Người Tí Hon vội lao vào nhà, cửa đóng sầm lại.

Giao tranh nhanh chóng đi vào hồi kết. Xác yêu tinh la liệt với một mũi tên cắm trên người.

- Sạch sẽ rồi - Gerwin nói.

- Được - Korda ra hiệu - Ta đi tiếp.

Rời khỏi ngôi làng, Korda dẫn mọi người vào rừng. Nếu địch có mắt trinh sát thì chí ít những ngọn thông này có thể gây khó khăn. Pháo binh của bọn chúng thì vẫn còn đâu đó ngoài kia. Nhớ lại hai quả kích chính xác từ khoảng cách gần một dặm, yêu tinh mà thế này thì tân binh có mà khóc thét, cả cấp Bạc như bản thân đây còn phải lạnh gáy.

Chợt, đôi tai của Lena cùng người của Mộc Tiên động đậy.

- Có sóng âm - Lena nói.

- Là dơi! - Korda khẩn cấp - Mau nằm xuống!

Dòng người đổ như ngả rạ. Tiếng Narwhal dù lúc hiểu lúc không nhưng đôi chân Sophie vẫn nắm bắt kịp thời.

- Nằm yên - Korda dặn - Đừng cử động.

Rừng đêm âm u rít lên những âm thanh chói tai. Hằng hà sa số tiếng vỗ cánh lạch phạch, chúng ở ngay phía trước, càng lúc càng gần.

Cả một đàn bay đến, đếm không xuể, bóng đen lắc lư giăng kín bầu trời. Tiếng dơi như đang cào xé tấm lưng mình. Nằm bên dưới mà miệng không dám hó hé, hai bàn tay cứ dính xuống mặt đất, mắt đảo liên tục, cầu cho mọi thứ qua đi.

Nhẩm hết một trang, Korda đẩy người dậy.

- Chúng đi rồi - anh ấy nói - Tiếp tục nào.

Thở phào nhẹ nhõm, người bây giờ có thể cử động thoải mái. Ngẫm lại thì, trải nghiệm vừa rồi cũng khá thú vị. Đúng thật, sự sợ hãi luôn là “liều thuốc” kích thích làm con người ta hưng phấn.

Hơn mấy mươi thước nữa thì Sophie bắt gặp một con mương. Nó sâu hơn hai trước, rộng bằng một dang tay người trưởng thành và không có nước. Hai bên thành còn có rào gỗ chống đỡ, gọi là hào thì đúng hơn.

Lao xuống dưới, cô và mọi người theo đường hào thêm một đoạn nữa thì đến một cánh cổng đá, hai cửa sắt khép lại với một sợi xích quấn ở giữa. Đây chắc hẳn là căn hầm mà Korda nói lúc nãy.



Người đội trưởng của cô ngồi xuống, tay anh chạm vào ổ khoá.

- Có địch phía sau - Gerwin bảo.

Nhìn theo con hào, thấp thoáng xa xa có bóng dáng gầy gò quen thuộc, tiếng bước chân dồn dập, dù không thấy rõ nhưng hẳn là rất nhiều.

Vụt...

Một mũi tên cắm phập xuống nền đất trước mặt, đuôi nó rung rinh như tâm trạng của mọi người lúc này.

- Bắn trả đi! - Korda ra lệnh.

Cánh cung căng hết cỡ. Phát bắn xuyên màn đêm réo tên yêu tinh xuống địa ngục.

- Yểm trợ! - Korda nói - Tôi sẽ bẻ khoá!

- Đã rõ.

Lena đáp lại. Cô ấy cùng hai ba người nữa leo lên trên, hòng phân tán sự chú ý của địch.

Rút lấy mũi tên, Sophie nhét vào họng súng. Cô nạp phong thuật, tay giơ lên, hai mắt mở, siết cò.

Yêu tinh rên la, đường hào giờ thành mồ chôn bọn chúng. Dù ưu thế màn đêm nhưng thợ săn lại đang lùi bước.

- Cẩn thận cái đầu! - Gerwin la lên.

Pháo kích vào thân cây. Nó gãy, đổ xuống đầu cả đội.

- Ôi, vãi chưởng!

Ngọn cây ngã ầm ngang đường hào, may mắn không đè bẹp một ai nhưng nó lại che mất tầm nhìn của người phía dưới, và đây là cơ hội cho bọn yêu tinh.

Vòng ma ngữ đang rực sáng. Ổ khoá trên tay Korda răng rắc tiếng khớp, chốt bật ra. Vội tháo xích, Korda mở cửa.

- Vào trong! - anh thúc giục - Mau! Mau!

Korda, Sophie, Gerwin, Theo, Lena rồi bốn người nữa của Ranger, từng người qua cửa, đếm đủ không thiếu một ai. Pháo giội làm r·úng đ·ộng căn hầm.

Quấn xích lại rồi gài ổ khoá, Korda nhanh chóng lui ra.

- Gerwin - anh ấy bảo - dẫn Sop đi trước đi.

- Tôi làm ngay đây.

Gerwin nhận lệnh rồi vỗ vai Sophie. Anh ấy cùng cô dấn sâu vào trong bóng tối trong khi khi những người còn lại ngồi canh cửa.

Không có tiếng hét, không có bất kì thứ gì xông tới kể cả một mũi tên, bên ngoài yên ắng đến lạ.

- Chúng ngừng t·ấn c·ông rồi - Theo nói vẻ hoài nghi.

- Có lẽ là đang mai phục bên ngoài - Korda dự đoán - Nếu chúng kéo thêm quân đến thì chúng ta sẽ rất khó thoát. Đi thôi.