Chương 15: Kampfer
- Chim ưng trinh sát phát hiện có ba khẩu đại bác đang tiến đến tới này - Thalleous nói rồi lệnh cho đồng đội - Klein mau dùng phép thuật b·ắn h·ạ chúng đi! Wolf định vị mục tiêu giúp cậu ấy!
- Đang tiến hành, thưa ngài - Klein tuân lệnh.
Anh cắm cây trượng đứng trên đất, lấy ra một quyển sách rồi nhanh chóng lật đến trang giữa. Nhắc tới Klein, đây chẳng phải là người thanh niên mấy hôm trước được Hilde khen nức nở ở sân tập huấn đó sao. Khả năng phép thuật của anh ta quả thật không tệ. Đối với những loại ma thuật tầm xa thì nên giao cho người thông thạo tiếng Grypus như Klein thực hiện.
- Có đại bác! - một người la lên - Nấp đi!
Mặt đất dưới chân Klein nổ tung.
- Klein gục rồi! - Wolf gào lên - Klein gục rồi!
- Hopp - Thallleous ra lệnh - nhặt lấy sách phép của Klein và hạ chỗ pháo đó đi!
Vội vã đến bên cạnh, người thanh niên thương tích đầy mình, quần áo tả tơi, hai chân đứt lìa. Giao tranh vẫn còn, không ngờ chúng lại cho pháo kích.
Wolf nhặt lấy quyển sách trên tay Klein.
- Hopp - anh ấy nói - theo tôi!
Hilde cúi người. Cô cùng với người thanh niên lủi vào bên hông một căn nhà. Bờ tường đá vững chãi che chắn hai người khỏi sườn núi.
Wolf đưa quyển sách cho Hilde.
- Bắn khi có lệnh của tôi - anh ta bảo - Chúng ta cần phải hạ hết mấy khẩu pháo trên triền núi. Nhanh lên!
Găm trượng xuống đất, Hilde lật từng xấp. Trang giấy dừng lại ở giữa cuốn pháp khí. Những con chữ, hình vẽ chằng chịt, đây đúng là phép thuật mà Klein đang định thi triển. Cô nắm lấy phần băng quấn trên thân gỗ rồi nhìn lên.
Hoả thuật cháy rực, kế tiếp là thổ thành hình. Hai thứ hoà thành một chất lỏng đặc sệt, nóng bỏng như nham thạch. Nước ngưng tụ rồi kết tinh bọc lấy phần nham thạch, sau đó phong thuật nổi lên. Một quả cầu, một viên pháo ma lực cuồn cuộn trên vòng cổ ngữ sáng trắng.
Trúng pháo kích, tường nhà rung chuyển, mảnh ngói tróc văng, gạch đá rơi vãi. Trời như muốn sập xuống nhưng đôi tay vẫn gan lì chưa buông.
- Đã khoá mục tiêu - Wolf ra hiệu - Triển đi!
Đầu trượng phép sáng rực, cầu ma lực bay v·út lên cao. Tầm hai mươi thước, nó chuyển hướng lao về phía ngọn núi.
Tim đập thình thịch, đầu không dám ngoảnh ra. Khi t·iếng n·ổ ầm tới từ sau lưng thì mọi chuyện mới tỏ.
- Mục tiêu đã bị hạ! - Thalleous hét lên - Cả đội, quét sạch tàn quân!
Lời hồi đáp như dậy sóng:
- Xung phong!
- Vẫn còn hai khẩu nữa - Wolf hấp tấp nói - Tiếp tục nào, Hopp!
Hilde bình tâm. Cô nhìn vào trang sách, tay giữ trượng phép. Pháo ma lực với bốn loại nguyên tố tiếp tục kết thành.
- Được rồi - Wolf ra hiệu - Bắn đi!
Phong thuật đẩy quả cầu vụt lên không trung. Tới độ cao nhất định, nó rẽ hướng, như rằng có ai đó đang điều khiển. Quả cầu lao về ngọn núi, bất chợt đâm xuống triền rạch một đường sáng như sao chổi. Con đường men theo rìa thị trấn sáng rực, lửa bừng bừng nổi lên, mặt đất rung động, hai trăm thước lốp bốp như pháo hoa.
- Trúng rồi! - Wolf nói - Thêm phát nữa!
Cầm sách, nhìn trượng, Hilde tiếp tục.
- Đã khoá mục tiêu! - Wolf ra hiệu.
Quả thứ ba bắn đi, lần nữa bay đến triền núi rồi rơi xuống.
- Được rồi - Wolf chậm rãi nói - Đó là cái cuối rồi.
Ở đây vừa xong xuôi thì tiếng đao kiếm ngoài kia cũng không còn. Phiến quân tan rã cùng với những khẩu đại bác.
Trở lại với đội, Hilde cùng Thalleous, Lisa và hơn mấy mươi người nữa tiếp tục hành quân, dù không muốn nhưng vẫn phải bỏ lại Klein với những đồng đội đã hi sinh khác. Khói bụi và hơi tanh vẫn nghẹt trong mũi. Lửa cháy soi sáng mặt đường lầy lội trong khu nhà gỗ xiêu vẹo.
Giữa hai hàng mái che, một ngọn tháp nằm cao v·út giữa bình minh.
- Nhà thờ chỉ còn cách vài dãy nhà nữa thôi - một người nói - Nhanh lên.
Súng nổ lốp bốp, pháo nã ầm ầm làm đôi chân trở nên gấp rút. Có giao tranh nghĩa là đồng minh đang ở đó, còn thở là còn hy vọng.
Tường rào đã đổ sập còn điện thờ thì vẫn đứng sừng sững giữa nền. Đất đá chung quanh xới tung cả lên nhưng màu trắng vẫn giữ được sự thuần khiết.
- Là ngài Schwarz! - tiếng hét ngay phía trước nhà thờ.
Gặp được đồng minh, những kỵ sĩ trấn thủ ngoài cổng vui mừng không xuể. Hoả lực bên kia đường quá đông, chẳng ai trong số họ dám rời vị trí.
Thalleous Schwarz cùng đội của ông ùa ra, lắp đầy bờ tường trong thoáng chốc. Tiến đến gần, Thalleous đặt lên vai một kỵ sĩ.
- Tình trạng thế nào rồi? - Thalleous hỏi.
- Chúng tôi bị bao vây, thưa ngài - anh ấy nói - Chỉ còn mười người thôi nhưng điện thờ vẫn ổn.
Đạn vụt qua đầu. Sắp chạm đến nhà thờ thì chúng nảy bật trở ra, như có bức tường vô hình nào đó đã chặn lại.
Một anh lính khác lom khom chạy đến.
- Ngài Schwarz - anh ta nói - Tư tế Kampfer không thể giữ kết giới nhà thờ được lâu nữa. Chúng tôi vẫn còn người b·ị t·hương ở bên trong.
- Sếp - Lisa nói - chúng đang mang pháo đến.
- Đừng để cho chúng đến gần - Thalleous ra lệnh - Bruckner, đưa đội của cô sang cánh phải.
- Vâng, thưa ngài - Lisa đáp rồi quay sang mọi người - Đội một, theo tôi!
Chạy ngang, Lisa vỗ vai Hilde một cái.
- Hopp - cô nói - mượn cô một chút.
Phía bên kia, Hắc Tiên xông ra. Súng đi trước, pháo theo sau. Từ mấy ô cửa tầng trệt, tầng hai đến lan can tầng thượng, hoả thuật chớp chớp, giật loạn cả con đường.
Rào sắt nháng lửa. Chấn song hứng đạn lớn, gãy đổ vào trong. Mũi giáo của kỵ sĩ chĩa ra, vòng ma ngữ rực sáng. Pháo đá, cầu lửa, cột nước bắn trả.
Chân phe địch gục xuống, ngực phe mình nổ tung. Áo sẫm cháy thành tro, vải choàng xanh xé thành trăm mảnh. Đạn và phép qua lại, hỗn loạn đến khi nào một trong hai chịu ngưng.
Sau ba quả pháo ma lực, Hilde giờ ở lại cũng chẳng giúp được gì. Cô theo Lisa rời khỏi khuôn viên nhà thờ.
Đội một tách làm đôi, chia nhau tràn vào hai căn nhà hai bên lối đi. Khi tới cửa, Lisa còn cúi xuống nhặt lấy một khẩu súng.
- Mình xin - cô nói.
Đã có hai khẩu bắt chéo sau lưng rồi giờ cô ấy lại muốn thêm một khẩu nửa.
Vào trong, mọi người chia nhau từng căn phòng, từng khung cửa sổ - dùng nơi này để chặn đứng đòn thọc sườn của quân địch. Hilde theo đội trưởng Bruckner lên tầng trên.
Vừa ngồi xuống, Lisa ném hai khẩu súng cho Hilde còn mình giữ lấy một.
- Cô hết phép rồi, đúng không? - Lisa hỏi nhưng không đợi câu trả lời - Giúp tôi nhồi đạn đi.
- Sao?
Hilde nhíu mày, chờ đợi lời giải thích. Tuy nhiên, cô gái trước mặt chẳng mảy may quan tâm mà ném cho cô một cái túi. Hilde bắt lấy, cái thứ xù xì như quả mâm xôi suýt nữa đè bàn tay chạm sàn.
Mở ra, đầy bên trong túi vải toàn là những viên bi bọc giấy. Nhặt đạn của quân thù, không thể tin được là Lisa lại làm tới mức này. Đôi mắt nâu ấy vẫn vô tư lự, nếu gặp lính mới của Korda thì chắc hai người sẽ thành tri kỉ ngay.
- Địch đến! - có tiếng hét dưới tầng - Hướng tây! Nào, hạ chúng đi!
- Tập trung hoả lực! - Lisa ra lệnh.
Cô chĩa súng ra ngoài, nhắm vào phiến quân đang ồ ạt kéo đến. Ngón tay siết cò. Viên đạn nổ tung, máu phụt dưới bụng, tên Hắc Tiên chưa kịp dừng chân đã gục xuống.
Hai ngôi nhà trước mặt rực sáng như đêm Thăng trần. Những tên khác hoảng hồn, vội giơ súng đáp trả. Trong ngoài lời qua tiếng lại, như kêu gọi hoà bình ngày cuối năm.
Động đội gục xuống.
- Bên ta có người b·ị t·hương!
Quân địch ngã nhào.
- Xong một tên!
Súng vừa khai hoả.
- Yểm trợ! - Lisa nói - Tôi đang nạp đạn.
Hilde đang cầm que sắt thọc vào nòng.
- Nhanh lên! - Lisa hối.
- Đây! - Hilde gắt gỏng.
Cô rút tay ra rồi đẩy khẩu hoả mai qua cho đối phương. Hai người trao đổi, Lisa bắn còn Hilde nhồi đạn.
- Có pháo! - một người la lên.
Thước ngắm rê vào tên đang ngồi ở xa.
Đoàng!
- Giết được rồi! - Lisa nói.
Cô gái quay vào đổi lấy khẩu súng đang gác bên tường. Hilde đang bận tay nên không chú ý.
Phụt một phát, Lisa vội quay vào.
- Hopp - cô ấy bảo - khẩu này không có đạn!
- Tôi đã nạp quái đâu - Hilde nói.
Tường đá tróc văng. Khói bụi trắng xoá bên ngoài, mắt bèn theo ánh lửa bùng mà tay gạt cò.
Đạn găm vào mắt. Đạn xuyên qua tai. Xác phiến quân dần chất đầy vườn, tiếng súng cũng dần ít đi.
- Ối! - Lisa hét lên.
Cô quay vào trong, vẻ mặt bàng hoàng. Khói đang xì ra từ thân súng, Lisa vội ném nó đi.
- Gì đấy? - Hilde hỏi.
- Nó hỏng rồi! - Lisa than phiền - Nhồi đạn cho kín vào!
- Cô xả như lũ ấy.
Thọc mạnh thêm mấy lần, Hilde rút que sắt rồi ném khẩu tiếp theo cho cô gái.
- Tôi định treo một cái trên lò sưởi nhà mình đấy - Lisa nói rồi quay ra cửa.
Hilde cau mày. Cô tò mò, chẳng hiểu sao cái thứ v·ũ k·hí này lại khiến Lisa phát cuồng. Sẵn đây còn một ít phép trong người, cô nghĩ mình cũng nên thử.
Rút que sắt, Hilde giơ súng lên. Cô để bán gỗ tựa vai rồi nhắm một bên mắt, người bên cạnh đã tháo tác khá nhiều lần nên cô cũng chín mười phần nắm rõ.
Hoả thuật cháy lên, nạp vào viên thạch xám trên cò mổ. Biết một chút ngôn ngữ Gallus là đủ để trở thành một pháo thủ.
Họng súng hướng ra cửa, ngang tai Lisa.
- Khoang đã! - Lisa hét.
Đoàng!
Hilde vừa bóp cò thì Lisa ngã vào trong. Cô ấy bịt tai, mặt nhăn nheo khó chịu.
- Lisa! - Hilde gọi.
Vội hạ khẩu súng xuống, cô lồm cồm bò qua, đỡ cô gái dựa vào tường.
- Lisa? - Hilde gào lên - Này, cô sao rồi? Lisa? Nghe tôi nói không? C·hết tiệt!
Lay gọi mãi nhưng đối phương không trả lời, Hilde cắn răng khẽ nhìn ra cửa. Bên ngoài hiện đang yên tĩnh, không còn bóng dáng của bất kì sự sống nào.
- Chúng ta an toàn rồi! - tiếng vọng lên từ dưới nhà.
Hilde thở phào.
- Cả đội - cô nói - tập hợp lại chỗ điện thờ.
- Sao? - Lisa chợt hỏi.
- Chúng ta về hội quân với ngài Schwarz - Hilde nhắc lại.
- Hả?
Ngồi bên cạnh nhưng đối phương không nghe rõ, Hilde không nói thêm điều gì mà đỡ Lisa đứng dậy. Cô ấy mà điếc thì coi như xong.
Trở lại điện thờ, Thalleous đang tụ họp cùng mọi người ở phía trước. Đợi hai người còn lại đến thì ông mới chỉ cây trượng xuống dưới đất.
- Được rồi mọi người, nghe đây - Thalleous nói - Đoàn xe hiện đang trên đường đến. Chúng ta sẽ thiết lập vị trí canh gác...
Đầu trượng chấm lần lượt vào những hình vẽ nguệch ngoạc.
- Đây, đây, đây và ở đây. Chờ cho đến khi đoàn xe đưa hết những người b·ị t·hương đi. Rõ chưa? - ông nói rồi nhìn mọi người.
- Thưa ngài - Hilde nói - cho phép tôi đưa Bruckner vào trong trị thương.
Thalleous gật đầu ngay.
- Được.
Mở cửa dìu nhau vào nhà thờ, hai hàng ghế, nơi để cầu nguyện, giờ lại trở thành giường trại tị nạn, đâu đâu cũng có thương binh nằm la liệt. Trông thấy hai người, nữ tu sĩ có mái tóc đen dài, đôi mắt đỏ rực vội bước đến.
- Thưa xơ - Hilde khẩn cầu - chúng tôi cần giúp đỡ!
- Bị thương ở đâu? - tu sĩ hỏi ngắn gọn.
- Lỗ tai ạ.
- Để cô ấy ngồi xuống.
Rất nhanh, Lisa đã an tọa. Hai bàn tay áo trong ống lụa trắng đang áp sát hai bên tai. Vòng ma ngữ xanh lục rực sáng.
Bên cạnh, nữ tu sĩ khác cũng đang chăm sóc cánh tay của Hilde. Băng bó xong xuôi, cô ấy cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Ánh xanh lấp lánh từ lòng bàn tay mềm mại ấy làm người chứng kiến như Hilde có chút nhẹ nhõm. Nhưng ngó sang Lisa, hai mắt nhắm hờ, miệng hồng tươi rói khiến cô nhăn mặt.
- Không có gì nghiêm trọng đâu - nữ tu sĩ đứng phía sau Lisa nói - nhưng tôi sẽ giúp cô thư giãn một chút.
- Vâng, đội ơn xơ - Lisa nói, ra vẻ khổ tâm - Con vừa mới trải qua một cú sốc vô cùng lớn.
Hilde nghiến răng.
- Tôi xin lỗi - cô nhấn mạnh - được chưa?
Đôi môi hồng ấy tươi tắn trở lại.
- Thế thì cô phải chịu phạt - Lisa nói - Bắn một trăm phát súng nha.
- Thôi đi - Hilde từ chối - Tôi không đụng đến nó nữa đâu. Lo mà tập trung để xơ chữa trị đi kìa.
- À phải, nãy giờ quên - Lisa nói với người phía sau - Người là Tư tế Kampfer phải không?
- Vâng - nữ tu sĩ đáp - cứ gọi tôi là Theresa.
- Kampfer sao? - Hilde hỏi - Vậy chắc là người có biết Korda?
- Đó là anh trai của tôi - Theresa nói - Thỉnh thoảng, tôi có về lại thủ đô.
- Một cô gái xinh đẹp và đáng yêu thế này mà sao Korda lại giấu tôi nhỉ? - Lisa tự hỏi.
- Thay từ “đáng yêu” đi - Hilde nói - Cô làm người ngượng đấy.
Nghe đến đây, Theresa mỉm cười. Cô ngắt đi dòng phép thuật rồi hạ tay xuống.
- Ổn cả rồi - Theresa dịu dàng nói - Bây giờ cô có thể trở lại chiến đấu.
- Vất vả cho người rồi - Hilde cảm ơn.
Lisa cầm chiếc mũ lông vũ trắng của mình lên.
- Mới gặp mà sắp phải chia tay rồi - Lisa nói.
- Cũng phải nhỉ - Hilde nói - Hay là để Theresa đi cùng đi. Ba người thêm vui.
- Thôi nào, ai lại đi bắt phụ nữ ra ngoài chiến trường cơ chứ - Lisa châm biếm.
- Thế thì đừng có nói những lời níu kéo như vậy.
Lisa mỉm cười. Ánh mắt hai cô gái nhìn nhau hình viên đạn.
- Tôi có thể gặp đội trưởng của hai người không? - Theresa hỏi.
Khuôn mặt hiền từ của cô làm bầu không khí trở nên gượng gạo.