Chương 2: Đất Khách Quê Người
Con phố đông đúc người qua nhưng không hiểu sao nó lại yên tĩnh. Bước tới đám đông với hơn hàng chục người đang vây kín một tấm bảng gỗ, ai ai cũng nhìn vào những tờ giấy được dán trên đó mà lắc đầu. Nhìn đằng xa, hai người lính áo đỏ đang đứng gác ở hai bên đường, lối đi hướng về phía tòa tháp sau lưng họ đã đầy kín các cọc gỗ. Dù cuộc khủng hoảng đã được dẹp yên nhưng dư âm vẫn còn len lỏi khắp thủ đô.
Chậm rãi bước đi, vai đeo theo khẩu súng, Sophie nhìn dãy mái ngói đỏ bên kia đường.
Một toà nhà cao hai tầng, rộng bằng ba lần mấy căn bên cạnh, tường quét vôi trắng, cửa kính viền bóng loáng. Phía bên hông cách mặt đất khoảng tám bộ là một cái bảng hiệu treo dưới thanh sắt nằm ngang với hình thanh kiếm thẳng đứng đặt giữa hai cây cờ đỏ bắt chéo nhau.
Mở cửa bước vào, khung cảnh ở bên trong không khỏi khiến đôi mi sụp xuống. Những chiếc ghế đang nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Cả căn phòng rộng lớn chẳng có nổi một vị khách, kể cả người quét dọn cũng chẳng thấy đâu. Từng ngọn đèn dầu treo quanh tường cho đến ngọn đèn chùm ở trên trần và cả cái lò sưởi ở giữa sàn đều không hề có chút hơi ấm nào.
Sophie đóng cửa lại, tay xoa băng gạc trên trán, chậm rãi quay vào. Đôi chân lộp bộp qua vài tấm gạch thì một giọng nói trong trẻo và tươi vui từ phía trước truyền đến:
- Chào mừng đến với Hội Mạo Hiểm.
Sophie vừa nghe thấy liền nhìn về phía quầy lễ tân. Giữa cái bàn gỗ dài hơn ba mươi bộ, một bộ trang phục với hai tông màu đen trắng phối vào nhau vô cùng bắt mắt, vải gọn gàng, ôm sát cơ thể làm tôn lên vóc dáng của người phụ nữ. Trong căn phòng vắng vẻ và đìu hiu vẫn còn đâu đó một tí ánh sáng.
Sophie mỉm cười, đôi mắt có chút khổ tâm:
- Tôi nghe nói là vì chuyện hầm ngục nên Hội phải tạm đóng cửa.
Với hàng đống giấy tờ bên dưới, người lễ tân chậm rãi:
- Phải. Quân đội đã niêm phong cả tòa tháp rồi. Có thể sẽ mất đến vài tuần thì hầm ngục mới mở cổng trở lại.
Sophie nhìn quanh căn phòng:
- Những người còn lại đã đi hết rồi sao?
- Ừ. Họ chuyển đến Tây Aile rồi. Một số ít thì đang bận rộn ở phía bên kia.
- Bồ vẫn chưa nghỉ sao? - Sophie hỏi.
- Tôi còn phải xử lý giấy tờ cho những người chuyển công tác. Có cả bồ nữa đấy.
- Sao? Bồ tính đẩy tôi ra nước ngoài à? - Đôi mắt biếc ngạc nhiên.
- À... đó là yêu cầu của hội trưởng, tôi phải tìm những người giỏi nhất cho ủy thác lần này. Nhưng dù sao thì... quyền quyết định tôi nghĩ vẫn là của bồ mà. Trước hết, bồ cứ lên bàn bạc với ngài ấy thử xem thế nào.
Sophie nhếch miệng:
- Tôi còn định tham gia khóa huấn luyện Quân Tự Vệ vào tuần sau cơ đấy.
- Sao tôi nghe là bồ bảo chán?
- Còn hơn là ở không - Sophie cười nhạt - Thôi, gặp lại bồ sau.
- Chỗ cũ nha.
- Biết rồi.
Nhìn thấy người bạn của mình đã lên tầng trên, người lễ tân cũng quay lại với đống giấy tờ trên bàn, tiếp tục công việc.
...
Cốc! Cốc! Cốc!
- Vào đi.
Được sự chấp thuận, cảnh cửa phòng mở ra, Sophie từ bên ngoài bước vào. Trong không gian rộng rãi, từ chiếc lò sưởi bên phải, bàn ghế ở giữa cho đến kệ sách ở bên ở trái, mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp, ngay tại khung cửa sổ ánh sáng xuyên qua những tấm kính làm bật lên dáng vẻ cao ráo của một người đàn ông.
Cạch!
Nghe thấy tiếng đóng cửa, người đàn ông trung niên râu tóc bạc phơ liền quay vào trong. Ngay khi ánh mắt đầy nghiêm nghị của ông ấy nhìn tới mình, Sophie đã đứng ngay người, khép chân lại:
- Trung đội 3, Tiểu đoàn 1, Bạc III Sophie Sergent, có mặt.
Người trung niên gật gù, khàn giọng:
- Thật mừng vì cô ở đây, Sergent.
Hội Trưởng bước đến, ngồi xuống ghế. Ông đặt hai tay lên bàn:
- Tôi đã xem qua báo cáo. Trung đội 3 chỉ còn lại một mình cô.
Trước lời thông báo như sét đánh của ông, Sophie với vẻ bĩnh tĩnh mà cúi đầu:
- Xin lỗi ngài. Tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một đội trưởng.
- Đây không phải là lỗi của cô, Sergent - hội trưởng nói - Theo như điều tra, lũ ma vật tràn ra bên ngoài là do có thứ gì đó đã tác động mạnh mẽ lên hầm ngục - ông đan tay vào nhau - Cô có suy đoán gì không?
- “Hầm ngục có khả năng tự phục hồi, nên không cần phải lo” - Sophie bình tĩnh xác nhận - Đó là điều mà mọi người hay nói với tôi.
Người hội trưởng ngưng vài giây rồi tiếp tục:
- Xem ra cô đã rất vất vả nhỉ? Sau sự cố này, mọi người đã có cái nhìn không tốt về Hội rồi. Chúng ta cần phải có sự thay đổi.
Nghe người đàn ông nói vậy, Sophie bèn hỏi:
- Vì thế mà ngài quyết định cho chúng tôi chuyển công tác sao?
- Taurus, Ptilovio, Lecor, tôi đều đã cử người đến rồi. Bây giờ là Narwhal.
- Và ngài sẽ cử tôi đến đó?
- Đây chẳng phải là nguyện vọng của cô sao, Sergent? - ông ấy nhướng mày.
Sophie nhắm hờ mắt, hít một hơi:
- Lúc đó tôi chỉ ghi bừa vào tờ đơn đăng ký thôi, thưa ngài.
Chòm râu kẽm bạc nhếch lên:
- Tôi biết chứ. Cô viết sai chính tả, không chấm câu, thậm chí còn không viết hoa đầu dòng.
Cứng họng không nói nên lời, đôi mắt biếc liền lườm đi, má ửng hồng vì xấu hổ.
- Chỉ hai tháng thôi, Sergent - người đàn ông nài nỉ - Tôi biết là cô nói được tiếng Grypus. Hội quán ở bên đó cũng khá là nhiều người biết ngôn ngữ này. Ở Narwhal cũng có khá nhiều khu mỏ bạc đấy.
Sophie cúi mặt xuống, đôi mày nhíu lại, mắt chao đảo liên tục. Hội trưởng nói nhiều như vậy có nghĩa là cô không có cơ hội từ chối rồi.
- Tôi có thể tìm một ai đó để đi cùng không, thưa ngài? - Sophie hỏi.
- Tất nhiên - ông ấy điềm nhiên nói - Khó hay dễ. Chuyến đi này... tùy cô quyết định.
Thở dài, Sophie lấy lại bình tĩnh mà nhìn ông ấy:
- Xin ngài cho phép tôi thiết kế lại tờ đơn.
Hội trưởng gật gù, mỉm cười hài lòng:
- Vậy thì đừng có c·hết đấy.
...
Narwhal, một quốc gia tiếp giáp phía đông Gallus. Xét về diện tích lãnh thổ, Narwhal tương đối nhỏ hơn. Để đến Narwhal, Sophie từ thủ đô tiến xuống khu cảng biển phía đông nam, tại đây cô đã lên một chiếc thuyền đi theo đường bờ vịnh vòng qua biên giới của Ptilovio để tiến ra vùng biển phía đông của lục địa Levia, tiếp tục men theo bờ biển sẽ đến được khu cảng phía nam của Narwhal.
…
- Đến Nam Flosse rồi!
Một người thanh niên đi ngang qua phòng Sophie mà thông báo. Thấy dáng vẻ gấp rút của anh ta, Sophie gấp cuốn sổ tay lại, cho vào túi áo rồi nhấc ba lô lên và rời khỏi giường.
Tiến lên boong, Sophie cùng với những hành khách khác hướng đôi mắt của mình về phía đất liền, thành phố đang ở ngay trước mặt họ.
Khác với màu đỏ của Gallus, kiến trúc của Narwhal sử dụng mái ngói xanh biển đặc trưng kết hợp với tường vôi trắng quen thuộc. Những ngôi nhà nằm san sát nhau tạo thành dãy kéo lên trên ngọn đồi, có nơi bằng phẳng thì gom thành cụm, có nơi thấp chỉ lát đát vài căn. Khung nền xanh được tô điểm thêm bằng những chấm trắng, như một cơn sóng đủ sức nhấn chìm mọi thứ chung quanh.
Vượt qua dãy tường thành, thuyền của Sophie tiến vào cửa biển, đưa cánh buồm tái nhập với thế giới đầy màu trắng. Thuyền thì đi vào, thuyền thì đi ra, vài chiếc nhỏ nhấp nhô giữa biển khi hàng tá chiếc lớn lại đang nằm yên ở đất liền. Từ thuyền đánh cá, thuyền lái buôn đến chiến thuyền ở phía xa, mất mấy ngày liền, cuối cùng cô gái đã đến được khu cảng phía nam của Narwhal.
Cập bến đậu, Sophie bước xuống thuyền. Nhận lại khẩu súng từ khu vực kiểm hàng, cô nhanh chóng theo chân mọi người. Đến bờ sông, Sophie cùng vài hành khách lúc nãy bước lên một con thuyền khác. Ngược theo dòng nước, họ cùng nhau tiến vào thành phố.
Trong mắt một người từ đế quốc như Sophie thì cư dân ở đây khá đông đúc. Từng đợt âm thanh như tiếng nói cười từ người đi đường, tiếng rao từ các gian hàng cho đến tiếng hô hào của những công nhân bốc vác, mang một sức sống mãnh liệt truyền đến đôi tai du khách.
Dọc theo con đường gạch lót ven sông, nổi lên giữa dòng người một màu áo xám trắng được tô điểm thêm bằng những đường viền đen ở cổ áo và vai, trước ngực có đeo mảnh giáp bạc, bên trái là chiếc áo choàng xanh được cố định trên vai.
Nhìn người thanh niên đang đi tuần làm cho Sophie nhớ lại hình ảnh người lính trong màu áo đỏ đội mũ đen với chiếc lông vũ trên đầu ở quê hương mình. Về trang phục thì đâu cũng cái đẹp, cái chất ngầu riêng.
Khác với Gallus, người Narwhal không dùng súng, họ vẫn giữ cách chiến đấu bằng kiếm pháp và ma thuật. So với các nước láng giềng, Narwhal có thể tụt hậu về kỹ thuật nhưng lĩnh vực nghiên cứu phép thuật có thể nói là đứng hàng đầu.
Trở về thời đại đao kiếm, nếu không tìm được nơi cấp đạn dược thì Sophie sẽ phải tốn kha khá thời gian ra để học dùng v·ũ k·hí lạnh. Khẩu súng mang theo cũng chỉ có một, phụ tùng thay thế chẳng có bao nhiêu, nếu không may bị hỏng là coi như xong. Phép thuật của bản thân cùng lắm tạo lửa và nổi gió, không đủ để sát cánh chiến đấu cùng những vị pháp sư ở đây.
Một là nhân tài, hai là đồ vô dụng. Sự khác biệt cũng có cái giá của nó. Nếu chẳng may rơi vào trường hợp thứ hai thì hãy cầu mong có ai đó có thể cứu vớt cuộc đời mình.