Chương 6: Hiểm Nguy Ở Phương Bắc
Chiến Đấu và Chinh Phục - Hội Mạo Hiểm, Svr. Sophie Sergent...
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã gần tối, đây là khoảng thời gian mà người ta quây quần bên nhau dưới mái nhà ấm cúng, nhưng vẫn còn đâu đó ở ngoài kia những con người không biết mệt mỏi.
- Đội Aqua - Korda nói - Có tin báo từ Đại đội Ranger về việc m·ất t·ích của ba cô gái trẻ vào sáng nay. Một băng nhóm hơn mười tên nghi ngờ tín đồ của dị giáo đang lẩn trốn ở sâu trong khu rừng phía bắc.
- Nội dung tác chiến là gì, thưa ngài? - Gerwin hỏi.
- Cứu người và moi thông tin.
...
Ù ù gió nhẹ, một chấm sáng đỏ rực rỡ dưới khu rừng đen tĩnh mịch.
Ngồi phía trước, Korda hất cẳng tay đẩy con cú bay đi. Con chim rời khỏi mặt đất mà chẳng phát ra bất kỳ tiếng động nào, nó vũ cánh bay về phía ngọn lửa xa xa dưới kia.
Korda quay lại nhìn Sophie:
- Nghỉ đủ rồi. Đi thôi.
Cô gái đưa tay xuống hông, xoay thân súng lên và tháo dây đeo. Anh chàng mái tóc lam bên phải vỗ nhẹ vai cô người lùn một cái.
Chẳng nói chẳng rằng, Korda chống tay, hai chân anh ta nhảy khỏi ngọn đồi. Gerwin và Sarah cũng lần lượt rời vị trí. Nhìn xuống vách nghiêng gần hai mươi thước, Sophie hít một hơi rồi ngã người ra sau.
Từng lớp đất đá lướt qua mắt, cạ vào hông khiến đôi tay cứng đờ như khúc gỗ, quai hàm cắn chặt, da gà nổi hết cả lên, dù cô có đang phấn khích hay sợ hãi đi chăng nữa cũng không thể thốt thành lời.
Soạt!
Ôm khẩu súng gần bốn bộ trượt xuống chân đồi, Sophie đã làm kha khá lần rồi, dù chưa kiểm soát được cảm xúc như ba người họ nhưng ít ra cô không làm gián đoạn bước tiến của cả đội. Những đôi chân cách nhau chưa đến ba thước nhanh chóng tiến sâu vào trong.
- Nhóm Dolphin đã rời khỏi thuyền rồi - Korda nói - Họ sẽ nhanh chóng tiếp cận mục tiêu từ hướng đông.
- Mong là bọn chúng vẫn chưa làm gì ba cô gái đó - Gerwin nói.
- Khó nói lắm, trừ khi giáo chủ của chúng là phụ nữ.
- Gọi là “điếm” thì đúng hơn.
- Hãy cảnh giác - Korda nhắc nhở - Dolphin đụng độ với quái rừng rồi. Chúng ta có thể gặp tình huống tương tự đấy.
Chuyện có thêm người trợ giúp thì Sophie đã được quán triệt từ trước, còn họ đang làm gì và ở đâu cô đành chịu nhưng bằng một cách nào đó mà người đội trưởng này lại biết.
- Có khi nào bọn chúng giăng bẫy? - Gerwin hỏi.
- Không - Korda khẳng định - chúng vẫn án binh bất động. Được rồi, họ giải quyết êm đẹp rồi. Tiếp tục tiến lên.
- Không biết có bao nhiêu con chim được trao huân chương danh dự rồi nhỉ? - Gerwin phì cười.
Giữa rừng tối tĩnh lặng, ánh trăng lúc tỏ lúc lu, Korda đưa nắm tay lên, cả đội lập tức dừng lại. Ngọn lửa đang rực rỡ phía trước khiến mọi người chú ý.
Korda hạ thấp người, chậm rãi bước về trước, tay ra hiệu cho phía sau:
- Giữ yên lặng và chậm thôi.
Theo người đội trưởng, Sophie nấp vào sau một thân cây to che cả người mình.
Trên bãi đất rộng rãi phía trước, một khu trại gồm bốn túp lều to nhỏ với hơn mười người đang quây quần bên đống lửa. Những mảnh vải nâu xám đều đã sờn cũ, có người rách cả tay áo, có kẻ chẳng màng để lộ cái tấm lưng trần trụi của mình, nổi bậc nhất là tên mặc áo choàng đen đang cười sặc sụa kia.
- Korda, bên trái - Gerwin nhỏ tiếng.
Bên cạnh túp lều lớn nhất, một cái cũi sắt đủ sức chứa ba người trưởng thành đang nằm bên dưới một tấm vải phủ hết một nửa hình hộp. Ánh lửa lờ mờ đủ để mọi người nhìn thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy bên trong.
- Chính là bọn chúng - Korda xác nhận.
- Tên áo đen đó chắc là thủ lĩnh nhỉ? - Gerwin hỏi.
Korda đưa ngón cái về phía trước, nhắm một mắt nhìn về ngọn lửa bập bùng kia. Sau vài giây, anh ta hạ tay xuống:
- Được rồi. Nhóm Dolphin đã vào vị trí. Trừ cái tên áo đen đó ra, còn lại g·iết sạch. Khoảng cách sáu mươi thước. Sop, hạ một tên đi. Chúng ta sẽ xông lên ngay sau phát súng đầu tiên của cô.
- Rõ.
Gạt cò trên, Sophie xoay người, giơ súng chĩa về cánh bên phải của khu trại. Cạnh bên túp lều nhỏ, có một tên đang ngồi cách xa đám đông, trên đôi tay hắn là một thanh trường kiếm đang liên tục cọ sát vào tảng đá bên dưới.
- Sophie, cái lều - Gerwin bảo.
Tấm vải trùm trên khung gỗ đang động đậy, một người thanh niên từ trong chui ra ngoài. Hắn đứng dậy, tay siết thắt lưng, miệng cười đầy hớn hở.
Chẳng biết tên đó đã làm gì nhưng cả người hắn đã che khuất tên đang mài kiếm kia. Sophie đành chĩa thước ngắm lên tấm lưng của hắn.
Ánh đỏ rực lên trong bóng tối, ma ngữ xoay thành vòng tròn, hoa văn từng nét chằng chịt như lưới.
Bùng cháy, ma thạch xám hóa thành ngọn đuốc hồng.
Cạnh!
Cò mổ vào khe hở. Dòng chảy ma thuật rót vào, đốt nóng mọi thứ bên trong.
Thánh nữ đã răn dạy rằng: Không được dùng phép thuật cho mục đích g·iết người, trừ khi...
Đoàng!
Họng súng phụt lửa đỏ. Viên chì xám xoáy trong không khí, khóa chặt không gian, tiếp cận mục tiêu...
Bịch!
- Hắn tiêu rồi - Korda nói.
Tiếng nổ chát chúa đã khiến cả khu trại giật mình, ai trong chúng cũng đứng phắt dậy, riêng cái tên mài kiếm bên túp lều kia vẫn còn bàng hoàng nhìn người đồng đội đang nằm bất động dưới đất.
- Như kế hoạch - Korda rút kiếm.
Từ trong bụi rậm, anh ta cùng Sarah hùng hổ lao ra ngoài. Chân tăng tốc, tay giữ v·ũ k·hí phía sau hướng đến trại của đối phương.
- Đụ má, tụi mạo hiểm giả!
Tên đứng trước hét lên, hắn rút kiếm cùng đồng bọn thủ thế.
Vụt... Vụt...
Phập! Phập!
Tên áo đen hoảng hốt, hai người đồng đội bên cạnh gục xuống với mũi tên đang cắm trên lưng. Sau lưng hắn, một nhóm ba người đang cầm kiếm lao đến. Bọn họ đã bị phục kích.
Chân lịch bịch gấp rút. Sarah lao đến tên vừa mới to mồm lúc nãy. Hắn nhìn cô mà chẳng có chút lo sợ nào. Ranh con láo cá...
- Hự...
Tung một búa vào cằm, Sarah đánh hắn văng hơn tám thước. Những tên xung quanh trố mắt kinh ngạc.
Thấy món v·ũ k·hí trong tay cô nhóc có vẻ khá chậm chạp, chúng đồng loạt lao đến. Hai tên tách qua kia đón đầu người thanh niên áo xám để hắn không kịp hỗ trợ cô gái.
Cầm chặt thanh tay rưỡi, Korda nhanh nhẹn chuyển thế kiếm từ thấp thành cao chém vào ngực tên đầu tiên, anh đảo tay cứa ngang bụng tên thứ hai rồi thuận chiều chặn luôn thanh kiếm đang nhắm vào Sarah.
Anh đẩy tên đó lùi về, Sarah được đà tiến lên.
Vóc dáng nhỏ bé ấy cúi xuống thuận lợi né nhát đao của một tên phía trước, khéo léo luồng qua bên hông dùng cán gỗ đốn ngã chân hắn rồi nện một nhát búa vào cái đầu trọc. Mặt đất dậy sóng, máu thịt nát tươm.
Thấy cô lộ sơ hở, một tên khác ở gần đó lao đến.
Vụt…
Ùm!
Hắn vấp chân, ngã nhào xuống. Một thứ chất lỏng nhầy nhụa không biết từ đâu lại dính dưới chân mình. Thấp thoáng thấy chiếc mũ nhọn ở đằng xa, bản thân chưa kịp nghĩ ngợi thêm điều gì thì đầu búa kia đã quơ vào mặt.
Xung quanh tên áo choàng đen giờ chỉ còn chưa đến hai người, tên núp ở lều cầm lấy thanh kiếm mới mài bén của mình quay đầu vào rừng tối.
- Có tên chạy về hướng đông nam! - Gerwin hét.
- Để tôi...
Sophie giơ súng, người từ từ xoay theo hướng chạy của mục tiêu.
Đoàng!
Viên đạn nổ tung ở giữa lưng, tên hèn kia gục ngay tại chỗ.
- Tuyệt - Gerwin cười.
Korda rút kiếm ra khỏi cổ của một tên đang quỳ trước mặt, hai cạnh sắc xoẹt qua từng thớ thịt, máu tuôn như thác đổ.
Nhìn những đường gân đỏ hoe trên lưỡi thép xám bạc, thấy đôi mắt rực như ngọn lửa đang chậm rãi bước đến, đôi chân của tên mặc áo choàng đen như không còn sức lực. Hắn ngã xuống, tấm khăn trùm đầu bật ra sau để lộ đôi mắt đang trừng to, mồm há hốc.
- Đừng! - hắn cầu xin - Đừng! Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!
Korda cùng mọi người liền ném hắn vào cái cũi sắt. Hai cô gái b·ị b·ắt nhốt đã được đưa ra bên ngoài để vị nữ tu kia kiểm tra tình trạng của họ.
Sarah đóng song sắt lại rồi gài ổ khóa, cô bước qua bên hông trước cái lườm đầy sợ hãi của tên áo choàng đen.
- Ở trong đó thấy thế nào? - Sarah hỏi.
Hắn đảo mắt xung quanh nhưng không hề trả lời.
Ngồi trước cái lều nhỏ ở nơi mà tên đầu tiên bị b·ắn h·ạ, Gerwin cùng Sophie vạch tấm vải mở ra hai bên, đuốc lửa dần đưa lại gần.
Ánh vàng mập mờ lấp đầy không gian chật hẹp. Đôi chân thon gọn, bàn tay búp măng, một cơ thể mảnh mai có làn da trắng trẻo. Người thiếu nữ không mảnh vải che thân đang nằm dang rộng hạ thân của mình trước mặt hai nhà mạo hiểm.
- Cứu thương! Cứu! - Gerwin gào lên.
- Vâng! - tiếng một cô gái vang lại.
Nữ tu sĩ tạm ngưng việc trị thương cho hai cô gái kia mà chạy đến túp lều.
Gerwin đứng lên nhường chỗ cho tắm khăn trùm đầu màu trắng ấy ngồi xuống. Anh ấy xoay người, bước nhanh về cũi.
- Sẽ trả lời một vài câu hỏi đây, thằng khốn.
Gerwin đá vào song sắt.
- Mày làm việc cho ai?
Quát to một cái, anh làm tên áo đen trông như người mất hồn.
- Nói! - Gerwin giận dữ.
Sợ kh·iếp vía, hắn ư a những âm thanh yếu ớt.
Korda bên cạnh điềm tĩnh:
- Có một loài sói đủ sức nghiền nát cái chấn song này đấy - anh ta cầm lên một cái chìa khóa - Nói tôi biết và nó là của anh.
- Tôi - tên áo đen run rẩy - tôi nhận lời từ một người phụ nữ. Cô ta bảo... chuyển những người này đi.
- Đi đâu? - Korda hỏi.
- Khu... khu phế tích phía tây bắc.
- Cái người đó trông như thế nào? - Korda tiếp tục.
- Tôi... tôi không biết.
- Vãi chưởng, bộ chúng mày mù khi gặp phụ nữ sao? - Gerwin quát.
- Không! - tên áo đen gào lên - Cô ta mặc áo choàng màu đỏ, quấn băng kín người! Tôi không biết thật mà!
Nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, Korda thở dài. Anh ta ném chiếc chìa khoá vào trong cũi, nhìn sang Gerwin:
- Có vẻ chúng chỉ là sơn tặc thôi.
Nhận lấy sự tha thứ từ người thanh niên, tên áo choàng đen thò tay ra ngoài, luống cuống mò mẫm cái ổ khoá.
Gerwin lùi ra xa mấy bước, anh ấy chống tay, mặt mày ê chề. Còn Korda, anh ta đưa tay ra hiệu với mọi người:
- Chúng ta sẽ rời đi trước khi lũ sói xám đánh hơi tới. Khẩn trương lên nào.
Nhận lệnh, ai nấy cũng tăng tốc đôi tay của mình lên. Người thì thu dọn lều trại. Người thì kiểm tra xác c·hết. Cả cái tên áo đen trong cũi cũng vậy, hắn tháo được ổ khóa liền đẩy tung cánh cửa.
Korda lạnh lùng.
Roẹt!
Một kiếm chém qua cổ sơn tặc, đầu rơi xuống ngay khi hắn vừa lao ra ngoài. Đâu có ai nói rằng là sẽ thả gã này đi.
Kết liễu xong tên thủ lĩnh, Korda tra kiếm vào bên hông.
Thấy Sophie bước đến gần, Gerwin hỏi:
- Cô gái đó nào rồi?
Sophie trầm mặc:
- Cô ấy c·hết rồi.
Lời nói của cô khiến bầu không khí rơi vào trầm lặng. Gerwin quay đi, giọng lẩm bẩm:
- Lũ khốn...
- Ta đến trễ rồi - Korda nói.
Vỗ vai người bạn mình, người thanh niên chỉ xuống cái xác của tên áo đen:
- Gerwin, giao hắn cho anh đấy - Korda quay sang Sophie - Sop, cô đưa cô gái đó về nhé.
Sophie gật nhẹ đầu:
- Vâng, thưa ngài.
Dùng mảnh vải đắp cho cô gái xấu số ấy, nữ tu sĩ quỳ xuống chắp tay cầu nguyện. Cúi xuống đôi tay cũng đang nắm chặt của mình, Sophie cắn răng, lòng nặng trĩu.
Tiếng Gọi Phiêu Lưu...
Một câu chuyện của Queen Võ...