Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiếng Gọi Phiêu Lưu

Chương 7: Trong Màn Sương Xám




Chương 7: Trong Màn Sương Xám

Mở mắt ra là trần nhà, lăn người qua liền thấy bốn bức tường, Sophie ngồi dậy, dụi mắt. Cô đưa tay ra sau bắt lấy cánh tay kia, kéo căng cơ thể mình một cái rồi thả lỏng.

Rời khỏi giường, Sophie hé rèm cửa. Ánh bình minh đang tràn ngập khắp khu phố bên ngoài, con đường bên dưới đã lác đác mấy người.

Quay vào trong, Sophie nhanh chóng cởi bỏ quần áo mảnh của mình để lộ ra một vóc dáng cân đối có làn da trắng trẻo với hai cánh tay thon thả cùng một đôi chân dài săn chắc.

Mặc vào bộ trang phục màu nâu như thường lệ, Sophie xoay người, đưa tay kéo rèm cửa dạt sang hai bên. Mở toang cánh cửa sổ, không khí của buổi sớm từ bên ngoài tràn vào. Căn phòng của cô gái ngang dọc rộng khoảng chừng sáu thước, có giường, có tủ, có móc treo, có bàn ghế, tất cả đều đủ cho một người dùng.

Cầm lấy cuốn sổ tay trên tủ đầu giường, Sophie tựa lưng vào khung cửa, chậm rãi mở nó ra. Nét mực đen thẳng đứng và rõ ràng, hai câu lấp đầy một trang giấy trắng, dòng trên viết bằng tiếng Narwhal trong khi dòng dưới thì là tiếng Gallus. Từng trang lần lượt lướt qua, từ những câu chào đến những câu cảm ơn và tạm biệt hay câu hỏi như là: “Món xúc xích cà ri này giá bao nhiêu?” mọi thứ đều gói gọn trong này.

Sophie bật cười, tay gấp quyển sổ lại rồi cho nó vào túi áo trái bên trong. Cô gái đã sẵn sàng cho ngày mới.

...

Mở cửa bước vào Hội, vì còn sớm nên bàn ghế đều chật kín người, mọi cánh cửa sổ đều mở toang giữa không khí náo nhiệt này. Giữa quầy lễ tân, Anna đang loay hoay với xấp giấy dày cộm trên tay mình, có lẽ đã sắp đến lúc phân công ủy thác.

Sophie lượn vòng quanh, hết nhìn bàn này rồi đến bàn khác. Đảo hết khu tầng trệt, cô liền hướng tầng trên, trùng hợp một cánh tay quen thuộc đưa lên vẫy về phía mình. Đó là Gerwin, anh ấy đang ngồi cùng với Korda ở trên đó.

- Chào, Sophie! - Gerwin tươi cười.

Sophie bước đến bàn của hai người thanh niên:

- Chào buổi sáng, ngài Kampfer, ngài Gunther.

Korda gật đầu.

- Chào cô.

- Đêm qua ngủ ngon chứ? - Gerwin hỏi.

- Vâng ạ - Sophie đáp.

- Thế thì tốt - Gerwin nói rồi chỉ xuống cái ghế trống - Ngồi chơi.

- Vâng.

- Sarah bận việc ở tiệm rèn rồi, nên hôm nay chỉ có chúng ta thôi.

- Vậy sao?

Sophie ngồi xuống. Đôi bàn chân cô gái hướng về người thanh niên tóc xanh.

- Sophie ăn gì chưa? - Gerwin hỏi.

- Tôi đã ăn sáng ở nhà trọ rồi.

- Vậy... ngồi đợi một chút đi, tiện thể nghe Korda triển khai về nhiệm vụ lần này luôn.

...

Chiến Đấu và Chinh Phục - Hội Mạo Hiểm, Svr. Sophie Sergent...

- Còn nhớ đến địa điểm mà tên áo đen đã nói hôm qua chứ? - Korda hỏi.



- Ừ - Gerwin nói - Khu phế tích phía tây bắc. Nơi đó ngoài làm tổ cho yêu tinh ra thì chẳng có gì.

- Sẽ có một nhóm tân binh được cử đến đó vào sáng nay. Nhiệm vụ của hai người là hỗ trợ cho họ và điều tra khu phế tích.

- Ngài không đi cùng chúng tôi sao? - Sophie hỏi.

- Không. Tôi phải dự tiệc sinh nhật của một người bạn rồi. Đi vui vẻ nhé.

- Vãi chưởng - Gerwin ngạc nhiên - Sao bây giờ mới nói.

...

Nằm dưới bóng cây, Gerwin thở dài:

- Nghe nói anh ta có người thân đang nằm viện.

Ngồi bên cạnh, Sophie hạ ống nhòm xuống.

- Ngài ấy có bảo là bạn - cô nói.

- Ừ, là phù thủy. Anh ta còn gọi người đó hai tiếng “sư phụ” nữa đấy.

- Sao? - Sophie ngạc nhiên - Không lẽ ngài Kampfer cũng là...

- Thấy hứng thú rồi, đúng không? - Gerwin cười bí ẩn.

Sophie không trả lời, đôi mắt long lanh đã nói lên tất cả.

Giữa đồng cỏ xanh gồ ghề đá xám, có đến mười trụ đá xám, mỗi trụ cao bằng một ngôi nhà hai tầng nằm cách xa nhau theo hình vòng tròn tạo ở giữa một khoảng không rộng lớn. Đã hơn mấy trăm năm chiến đấu với thời gian, giờ đây chỉ còn lại nguyên vẹn khoảng ba đến bốn trụ đá, đường tròn nối liền các đỉnh trụ cũng đã đứt đoạn, cả khu di tích giờ đây chẳng khác gì những cánh cổng đá không hoàn thiện nằm cạnh nhau vậy.

- Sophie biết gì về khu di tích đó không? - Gerwin hỏi.

- Vâng - Sophie nói - Theo như tôi tìm hiểu thì đây là nơi từng xảy ra cuộc chiến giữa Anh Hùng Sophia và Phù Thủy Đá Maria. Cả giáo phái của nữ phù thủy ấy đã bị thanh trừng chỉ trong một đêm.

- Điểm tuyệt đối - Gerwin khen ngợi.

Sophie quay về khu di tích:

- Nghe nói một trong những cái trụ ở đằng kia có lưu lại vết chém của Nữ anh hùng.

- Hả? - Gerwin ngạc nhiên.

- Nhìn kìa...

Sophie chỉ vào tảng đá phía sau, miệng vẫn chưa dừng lại:

- Nơi mà chúng ta đang ngồi hình như là nơi mà ngài đã cho quân mai phục đấy.

Gerwin bật dậy. Cái bia đá chằng chịt chữ viết bên dưới gốc cây khiến anh bàng hoàng.

- Không hổ danh là Ngài Gunther! - Sophie thán phục.

- Tất... tất nhiên - Gerwin cười ngượng - Anh đây đã tính toán hết mọi thứ rồi mà.



- Họ đến rồi, thưa ngài.

Tạm gác sự xấu hổ qua một bên, Gerwin quay người nhìn về khu phế tích phía xa kia.

Anh xoè rộng bàn tay. Vòng sáng ma ngữ rực lên màu lam. Không khí xung quanh ngưng tụ từng giọt nhỏ.

Gerwin liền đưa tay còn lại lên. Nước từ bên kia xoáy như cơn lốc tụ vào lòng bàn tay bên này. Co năm ngón trước mặt, Gerwin nhắm một bên mắt quan sát.

Từ con mắt của anh, một nhóm thiếu niên bốn người gồm một nam đi trước và ba cô gái theo sau đang chậm rãi bước đến gần những trụ đá.

- Để xem nào - Gerwin nhíu mày - Một kiếm sĩ, một võ sư, một pháp sư và một tu sĩ.

Cầm trên tay một tờ giấy, Sophie chậm rãi nói:

- Họ đều là cấp Đồng, cao nhất là bậc II. Riêng vị tu sĩ kia thì Anna bảo đó là người mới.

Tiếp tục đặt mắt vào nắm tay mình, Gerwin chặc lưỡi:

- Chúng vào di tích rồi. Lũ nhóc này vội vàng thế.

- Chúng ta cũng nên đi thôi nhỉ? - Sophie hỏi.

Ực!

Nuốt hết nước trên tay mình, Gerwin dặn dò:

- Để mắt đến nữ tu sĩ đó nhé.

...

Từ lúc hai người họ khởi hành cũng đã được vài tiếng, Korda cũng không còn ở hội quán nữa. Anh bỏ hết giáp và kiếm, cầm trên tay một chiếc hộp gỗ dài gần một bộ chậm rãi bước đi trên một hành lang dài và sạch sẽ. Nếu bên cạnh Gerwin có một thì ở đây có đến hai, ba thậm chí hàng chục nữ tu sĩ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thì nơi mà anh đang đứng là tầng trên của một tu viện, nó nằm cách thánh đường kia một khuôn viên. Bên ngoài thoáng mát, bên trong yên tĩnh, Korda hít một hơi rồi thở phào, nhẹ nhàng bước tiếp.

Dừng lại tại một căn phòng gần cuối hành lang, Korda cất chiếc hộp vào túi áo khoác xám rồi đưa tay gõ nhè nhẹ cánh cửa gỗ.

Cốc! Cốc! Cốc!

- Mời vào.

Một giọng nữ ấm áp từ bên trong truyền ra. Không chần chừ, anh đẩy cửa bước vào.

Ngồi tựa trên chiếc giường gỗ nệm trắng cạnh bên cửa sổ trong căn phòng là một dáng người mảnh khảnh trong bộ áo đầm màu đen có mái tóc bạc xõa dài, đôi mắt màu lam sâu thẳm. Gương mặt tái nhợt ấy đang mỉm cười dịu dàng với anh:

- Chà, vẫn là phong cách thường thấy nhỉ.

Ánh mắt Korda hiền từ nhìn người phụ nữ trước mặt:

- Đúng là hình dáng của ngày xưa rồi.

Nhìn xuống bộ đầm của mình, người phụ nữ ấy cười đáp:

- Đã hai năm rồi tôi mới mặc lại nó đấy.



Korda mở môi trên cất hai tiếng thanh thoát. Anh chẳng hề nói thêm điều gì trong cuộc hàn huyên này.

Nhìn vào vết bớt trên thái dương cô ấy, anh liền rơi vào trầm tư. Một vết bớt đen như đường gân kéo dài xuống tận gáy, giống với cái thứ làm con người ta sợ hãi - lời nguyền.

Người phụ nữ yếu ớt trước mặt anh đây không phải là người thường. Từ rất lâu về trước, người ta tìm thấy cô ở trong rừng. Không nhà cửa, không bạn bè, không người thân, thậm chí đến cả thân phận cũng không có ngoại trừ cái tên Agenia được khắc trên tấm thẻ kim loại mà người đang đeo trên cổ kia.

Người ta cho rằng Agenia là phù thủy, vì chỉ có những kẻ điên rồ ấy mới dính phải thứ dơ bẩn kia. Mặt khác, có những lời đã khẳng định Agenia chính là Thánh pháp sư Agen, vì năm xưa sau khi trao quyển Ma Đạo Thư cho người Narwhal người đã chọn cách sống ẩn mình và lặng lẽ quan sát thế gian, chuyện thánh nữ gieo mình xuống đại dương chỉ là bịa đặt.

Trải qua những năm sau đó, cuối cùng Kỵ Sĩ Đoàn đã một mực tuyên bố Agenia là phù thủy, những ý kiến trái chiều kia được xem là hành vi xúc phạm Thánh nữ. Bà ấy đã may mắn sống sót sau những cuộc thanh trừng và hiện đang gánh chịu một lời nguyền bất tử. Dù tồn tại mãi với thời gian nhưng cứ mỗi sáu mươi năm, ký ức của bà sẽ bị xóa đi, tính từ lúc tìm thấy đến nay có lẽ đã được ba bốn lần gì đó rồi.

Và ngày hôm nay chính là sinh nhật lần thứ sáu mươi của Agenia.

...

...

...

Một buổi tiệc nhỏ đã được chuẩn bị đầy đủ. Căn phòng treo đầy những sợi dây cờ tam giác, màu lam và trắng nằm xen kẽ nhau nối từ bốn góc tường đến cái chùm đèn ở giữa. Trên cái bàn dài gần ba thước bên phải, tấm khăn đậm màu biển trải đều khắp góc cạnh không lệch một phân nào, mười chiếc đĩa sáng bóng ánh kim nằm vuông vức đều khắp mặt bằng, ly gỗ đặt thuận bên phải, dao nĩa quấn khăn gọn gàng.

- Con "sói" đó làm hết sao? - Korda nhìn bàn tiệc, mày hơi nhướng.

- Phải - Agenia nói - Con bé tới từ rất sớm. Nó xin nghỉ làm một ngày để ở đây cùng với tôi.

Korda chống cằm, mắt nhắm hờ. Anh đang tập trung suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.

- Agenia, tôi vào nhé? - một giọng nữ trầm từ bên ngoài.

- Vào đi, Mai - Agenia nói to.

Cánh cửa hé mở, từng chút phá vỡ không gian riêng tư của hai người. Cô gái từ bên ngoài bước vào, tay đang ôm khư khư một thùng gỗ nhỏ.

Nước da sáng, đôi mắt vàng chanh, tóc dài màu lam nhạt cột thành đuôi, nổi bật nhất là đôi tai thú vành nhọn ở trên đỉnh đầu.

Trông thấy Korda, cô gái liền cúi đầu:

- Ngài Kampfer.

Korda đưa bàn tay lên:

- Chào cô. Cần tôi giúp gì không?

- Không ạ. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, thưa ngài.

Nói xong, cô gái thú nhân lặng lẽ đi đến góc phòng.

- Ngại quá - Korda nói - để một cô gái phải làm hết mọi thứ.

Nhẹ nhàng đặt thùng rượu lên kệ, Mai quay lại với người thanh niên:

- Những chuyện này chẳng đáng là gì. Tôi không thể phiền đến ngài.

- Chẳng đáng ư? - Korda nhấn mạnh - Ở cảng Flosse người ta bóc lột cô à?

- Không - Mai cúi đầu - Vì ngài bảo làm mạo hiểm giả vui lắm.

Korda lặng người, cái lý do cho sự khiêm tốn ấy quá đỗi tưởng tượng.

- Thấy chưa, nhóc con? - Agenia cười đắc ý - Mai của tôi đâu dễ b·ị b·ắt nạt.