Đúng như lời Liễu Nhứ nói, quần áo trên người Lý Trân Trân quả nhiên không mặc được bao lâu, mặc trên người cũng chưa tới một canh giờ đã bị cởi ra, còn bị xé rách.
Nàng bị Lý Việt thao đến khóc thút thít, cả người xụi lơ không còn sức lực, Lý Việt ôm nàng vào ngực, hôn hôn lên mặt nàng dỗ dành.
Trân Trân khóc lóc nói: “Quần áo trên người phụ hoàng vẫn còn, Trân Trân lại không có quần áo.”
Lý Việt cho rằng nàng ngượng ngùng, lại mút cái miệng nhỏ: “Phụ hoàng thích nhìn cơ thể bảo bối, thật đẹp.”
Trân Trân chu miệng: “Bộ quần áo này đẹp.” Nàng nhìn quần áo trên mặt đất đã bị phụ hoàng xé thành từng mảnh, đau lòng lại ứa mắt, “Con chỉ mới mặc được một lát thôi……”
Lý Việt thích nhìn bộ dáng nàng làm nũng nhất, lại hôn hôn, trong miệng bảo đảm nói: “Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, chúng ta có rất nhiều, bảo bối muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”
“Con chỉ thích bộ này thôi~.”
Lý Việt bị bộ dáng nũng nịu của nàng làm cho trái tim mềm nhũn, lại mút đầu lưỡi nàng ngậm trong miệng liếm láp, Lý Trân Trân mềm mại nằm trong ngực hắn rầm rì.
Lý Việt dùng côn th*t ma sát tiểu huyệt nàng nhưng không có đi vào, sợ nàng bị thương lại sinh bệnh. Lý Việt bảo đảm nói: “Phụ hoàng cho người làm quần áo mới cho bảo bối, được không? Mấy ngày nữa mặc quần áo mới theo phụ hoàng đi tránh nóng ở sơn trang.”
Chỉ cần Lý Trân Trân bị phụ hoàng chạm vào liền muốn mềm thành nước, nơi nào còn nghe lọt tai.
Buổi tối cùng ngày liền có cung nhân cầm vải vóc mới tới cho Trân Trân chọn lựa, Trân Trân cái nào cũng thích, còn muốn lôi kéo Lý Việt làm nũng: “Phụ hoàng chọn cho Trân Trân đi.”
“Được~” Lý Việt ôm lấy bả vai nàng cho nàng dựa vào ngực mình, tay vuốt tóc nàng, các cung nhân một câu cũng không dám nói, sau khi rời khỏi Văn Đức Điện liền nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ lại một câu cũng không dám nhiều lời. Dám bàn luận hành vi tác phong của bệ hạ chính là không cần mạng nữa?
Lại nói, Lý Trân Trân đứng hàng mười một, phía trên còn có mười vị tỷ tỷ, chỉ là mười người này không có vị nào được phong hào, Lý Việt vẫn luôn nhạt nhạt đối với mười vị nữ nhi này, mặc dù là Bát công chúa đích công chúa* Hoàng Hậu sinh cũng như thế.
*Con chính thất hoàng hậu sanh đứng hàng thứ tám.
Lý Việt có không ít nữ nhi, nhưng nếu muốn so với Lý Trân Trân trước kia cũng không bằng, hiện giờ càng không cần nhiều lời.
Các thợ thêu làm xiêm y cũng không thể tránh mặt người khác, làm xiêm y cho Thập nhất công chúa tốn nhiều thời gian, nguyên liệu dùng đều là cống phẩm, ai cũng có thể nhìn thấy.
Ngày này, Bát công chúa rảnh rỗi không có việc gì, tính toán tự mình đi chọn lựa mấy thứ đa dạng làm quà sinh nhật cho phụ hoàng, lại qua một tháng nữa chính là sinh nhật Lý Việt.
Nàng ta đến các cung nhân lập tức cung kính không dám chậm trễ lấy ra nhiều kiểu cho nàng ta chọn lựa, sau khi Bát công chúa Lý Xu chọn xong, nhìn thấy mười mấy tú nương đang ở một bên cùng làm xiêm y, ánh sáng rực rỡ lấp lánh đẹp cực kỳ.
Nàng ta tức khắc mở miệng nói muốn.
Lý Xu tốt xấu gì cũng là đích công chúa, trước nay cũng là muốn gì được đó, lại không ngờ lúc này các thợ thêu chần chừ trầm mặc, cuối cùng vẫn là chưởng sự cười gượng nói: “Cái này… cái này là bệ hạ khâm điểm cho Chiêu Dương công chúa……”
Lý Xu lập tức nổi giận, nàng ta đường đường là đích công chúa vậy mà trước nay đều bị Lý Trân Trân đè trên đầu, vậy mà còn được phụ hoàng thích nữa chứ. Dựa vào cái gì hiện tại mỗi người đều biết đó chính là đứa con hoang, phụ hoàng còn tốt với nàng ta như vậy!
Chỉ là một đứa con hoang cũng dám cưỡi trên đầu mình!
Lý Xu nổi giận đùng đùng trở lại trong cung mình, thị nữ bên cạnh nàng ta mắng: “Nương nàng ta chính là hồ ly tinh! Sinh ra nữ nhi cũng không phải thứ gì tốt! Con hoang cũng có thể được lòng bệ hạ! Hai mẹ con này thì hay rồi, làm ra loại chuyện gièm pha như thế mà vẫn mặt dày tiếp tục mê hoặc Thánh Thượng!”
Lý Xu không nuốt trôi cục tức này, đập mạnh lên bàn: “Một đứa con hoang không xứng ở trong hoàng cung với ta!” Nàng ta ngẩng đầu nhìn thị nữ, “Ngươi nghĩ biện pháp cho ta, ta muốn Lý Trân Trân chết!”
Tròng mắt thị nữ xoay chuyển, thật ra ả ta đã nghĩ ra biện pháp.
Mấy ngày sau các thợ thêu đưa tới chỗ Lý Trân Trân mười hai bộ quần áo vừa mới làm xong, vây quanh Lý Trân Trân thử, Lý Trân Trân đều thích, mở miệng nói thưởng, Liễu Nhứ cầm túi tiền thưởng cho từng người. Truyện Võng Du
Bọn họ vui vẻ đi về, vừa về tới bệ hạ ban thưởng cũng tới, đám người càng thêm vui mừng. Bọn họ cũng biết mấy chuyện gần đây trong cung, thậm chí còn biết chuyện mà người khác không biết.
Tỷ như Chiêu Dương công chúa hiện giờ ở trong chính điện Văn Đức Điện của bệ hạ.
Lúc không có ai bọn họ nhỏ giọng nghị luận: “Cũng không biết công chúa còn có thể làm công chúa bao lâu nữa.”
“Chẳng lẽ…… Bệ hạ thật sự muốn nạp…… Ách? Bên ngoài vẫn cho rằng đó là nữ nhi bệ hạ……”
“Tiền triều còn có hoàng đế cưới tỷ tỷ …… công chúa chúng ta cũng không phải thân sinh ……”
“Vậy công chúa có thể được phân vị gì?”
“Long sàng cũng nằm rồi, tệ nhất là quý phi đi?”
“A.” Đột nhiên có người lạnh lùng nói, “Phía trên còn có một cái vị trí trống đấy.”
Mọi người ngẫm lại, đó không phải là hậu vị sao?
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nói bậy nữa, nếu hầu hạ công chúa tốt thì bọn họ cũng chỗ tốt.
Lý Trân Trân thay một bộ nàng thích nhất trong đó, màu vàng nhạt áo ngoài màu trắng thêu lan hồ điệp, lại mặc một cái váy màu vàng nhạt, nút thắt trên cổ áo làm từ đá mắt mèo, khuyên tai cũng là đá mắt mèo màu vàng kim, trên cổ tay là bộ còng ngọc, một tay năm chiếc, nàng thích nhất là nghe thanh âm vòng tay va chạm.
Mang lên trang sức trân châu phụ hoàng cho người làm cho nàng, nàng cầm quạt tròn muốn đi tìm Lý Việt.
Vừa đến trước cửa nàng lại quay vào soi gương, cổ áo ngoài cao che kín mít cổ nàng.
Cái này, phụ hoàng sờ không được yếm.
Nàng cầm lấy quạt tròn che miệng cười.
Nàng mới ra cửa bên ngoài liền có người tới báo, thị nữ bên cạnh Bát công chúa cầu kiến.
Quân hệ Lý Trân Trân cùng các tỷ tỷ không phải rất thân, đặc biệt hiện giờ thân phận của nàng xấu hổ như vậy nàng không quá muốn gặp.
Nhưng…… Đó dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của phụ hoàng.
Nàng cắn môi rốt cuộc vẫn cho vào, thị nữ kia nói công chúa các nàng mời Chiêu Dương công chúa đi sau uyển ngồi một lát, sau uyển hoa sen mới nở rất đẹp.
Lý Trân Trân suy tư một lát, cũng đồng ý.
Trong lòng Liễu Nhứ có chút không yên, Bát công chúa trước nay không ưa công chúa các nàng, cái này không phải là chồn chúc tết gà sao!
Nhưng Lý Trân Trân đã đồng ý cũng không còn biện pháp, đành phải theo Lý Trân Trân đi sau uyển tìm Lý Xu.