Trong Văn Đức Điện có rất nhiều ám vệ bảo vệ Lý Việt.
Lý Việt cùng Lý Trân Trân ở chung như thế nào những người này cũng có mắt nhìn, huống hồ Lý Việt sớm phân phó những người đó cũng bảo vệ Lý Trân Trân, sợ dù là ở trong cung hắn cũng có kẻ không có mắt khi dễ bảo bối.
Lý Trân Trân vừa ra khỏi cửa Văn Đức Điện bọn họ liền có người giả làm tiểu thái giám lặng lẽ đi theo, có người đi trước đến sau uyển cẩn thận kiểm tra, liền lại nhanh chóng trở về Văn Đức Điện.
Lý Việt nghe ám vệ nói xong, cười lạnh: “Nếu đã như thế vậy trà kia liền thưởng cho nàng tự uống đi!”
Ám vệ tuân lệnh rời đi, tốc độ cực nhanh, Lý Trân Trân thậm chí còn chưa tới sau uyển.
Tới sau uyển rồi Lý Xu thái độ khác thường kéo tay Lý Trân Trân, trong lòng Lý Trân Trân liền cảm thấy có chút hoảng, Liễu Nhứ cũng càng thêm cảnh giác.
Lý Xu cười lôi kéo Lý Trân Trân đi vào đình chủ động bắt chuyện với nàng, Lý Trân Trân xưa nay đơn thuần, rất nhanh liền cười đi theo. Lý Xu đưa bọn họ tới chỗ sâu trong hồ hoa sen, mời nàng uống trà, lại nói muốn đi thay quần áo xin Lý Trân Trân thứ lỗi.
Lý Trân Trân không rõ nguyên do, tự mình uống lên trà ăn điểm tâm, chờ một hồi không thấy Lý Xu trở về liền có chút buồn bực. Liễu Nhứ hơi hoảng, sợ là bị người hãm hại lập tức đỡ Lý Trân Trân rời khỏi đây.
Ai ngờ bọn họ mới vừa đi không bao lâu liền nghe được tiếng nữ tử rên rỉ, Lý Trân Trân hoảng sợ đứng ngây ra, mặt Liễu Nhứ cũng trắng bệch lôi kéo Lý Trân Trân đi hướng khác, muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi thị phi này.
Lại không ngờ mới đi được mấy bước phía sau liền có một trận gió đánh úp tới, Liễu Nhứ bỗng nhiên ngã xuống đất.
Lý Trân Trân kinh hô còn chưa kịp phát ra liền bị người từ phía sau che miệng lại.
Nàng bị cánh tay hữu lực cường tráng kéo ra sau cây, Lý Trân Trân sợ hãi khóc lên dùng sức cắn xuống cánh tay kia, nàng căn bản đánh không lại, nước mắt bắt đầu ào ào rơi xuống.
Người nọ ôm nàng trong lòng kéo ra sau cây to, duỗi tay thăm dò tiến vào váy nàng, Lý Trân Trân sợ tới mức cả người đều cứng lại, hai chân kẹp chặt không dám nhúc nhích.
Người nọ bẻ chân nàng ra, nàng cắn chặt răng nhắm mắt lại. Lúc này phía sau cây bên kia vang lên tiếng Lý Xu rên rỉ: “Buông ta ra! Tiện dân buông ta ra! A…… Ưm a…… Buông ta ra……”
“Công chúa ngài thơm quá a…… ư …… Ha a…… Để tiểu nhân tới thương yêu ngài……”
“To gan! Ngươi to gan! A ~ không cần…… Không cần liếm chỗ đó, không cần……”
“Công chúa, đây là tiểu tao bức ngài ……”
“Đừng, đừng…… Liếm ta…… A…… ư a……”
Người phía sau Lý Trân Trân che mặt, lúc này dán sát vào nàng, cách vải dệt hơi mỏng liếm lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói: “Chiêu Dương công chúa, ta cũng làm ngài như thế được không? Còn sướng hơn Bát công chúa nữa.”
Cơ thể Lý Trân Trân mềm nhũn, vô lực dựa vào người nam nhân, ngửa đầu rơi lệ, khóc nức nở: “Hu hu hu……”
Nam nhân bẻ hai chân nàng ra, ngón tay thon dài trực tiếp thâm nhập, kinh ngạc nói: “Chiêu Dương công chúa cũng quá tao rồi? Đã ướt như vậy rồi.”
Lý Trân Trân lắc đầu, miệng vẫn bị nam nhân che lại, nàng không thể phát ra bất cứ thanh âm gì, tay nam nhân thô ráp nhéo hoa đế nàng, cả người Lý Trân Trân lập tức run rẩy.
Tiếng Lý Xu rên rỉ càng ngày càng dài: “Tiện dân cút đi! A ~nóng quá……”
“Công chúa, tiểu nhân đang thao ngài, ngài sướng không? Sướng không hả? Hả?” Nam nhân thở phì phò, Lý Xu càng là thở không ra hơi: “Sướng…… rất sướng…… A…… Thao ta……”
“Đồ đê tiện!”
“A! Nhẹ chút…… ngươi nhẹ một chút……”
Nam nhân sau lưng Lý Trân Trân vẫn đang sờ mó tao huyệt Trân Trân, tay kia rốt cuộc buông miệng nàng ra, đem Trân Trân áp lên cây, xuyên qua khe hở buộc nàng nhìn bên kia: “Chiêu Dương công chúa ngài xem xem, hóa ra làm công chúa đều tao như vậy sao? Hử?”
Lý Xu ngồi trên côn th*t nam tử kia, quần áo trên người đều bị cởi hết, bị nam nhân mặc trang phục thị vệ bóp eo nàng đong đưa lên xuống.
Trân Trân lần đầu tiên nhìn thấy người khác làm chuyện này, nhìn thấy côn th*t kẻ khác đen thui vô cùng xấu xí. Cố tình bọn họ mê loạn như vậy kích thích đến Trân Trân dưới thân nàng càng thêm ướt át, nước chảy xuống mặt cỏ.
Nam nhân phía sau Trân Trân đè thấp giọng nói: “Bát công chúa có thể bị thị vệ làm, Chiêu Dương công chúa cũng có thể? Ta tới làm Chiêu Dương công chúa, được không?”
Trân Trân liều mạng lắc đầu, nàng muốn quay mặt đi, rồi lại bị bẻ trở về, nam nhân phía sau đột nhiên trở nên hung dữ: “Nhìn cho ta!”
“Hu hu hu……” Trân Trân khóc.
côn th*t dưới thân nam nhân bỗng nhiên thút vào tiểu huyệt, tuy còn cách quần áo lại vẫn làm cho Lý Trân Trân run lên, Lý Trân Trân lần thứ hai lắc đầu, không được, nàng không muốn.
Ngón tay nam nhân cắm vào tiểu huyệt, liếm láp vành tai nàng: “Tiểu huyệt Chiêu Dương công chúa trời sinh chính là bị dã nam nhân làm, hửm?”
“Không phải…… Không phải mà……Hu hu hu”
Lý Trân Trân nhỏ giọng khóc thút thít, không đề phòng nam nhân đột nhiên cởi áo choàng, lấy côn th*t ra tiến vào tiểu bức nàng.
Lý Trân Trân không tiếng động ngẩng cao đầu, đôi mắt nàng lấp lánh ánh nước.
Nam nhân dùng sức thao, vừa làm vừa nói: “Tiểu bức Chiêu Dương công chúa thao sướng như vậy, không phải lần đầu đi?”
“A…… Không được…… A…… ư a…… A……” Lý Trân Trân ngửa đầu rên rỉ.
Nam nhân không cởi quần áo nàn, cách xiêm y xoa nắn vú nhỏ, càng thêm hung dữ hỏi: “Có phải lần đầu hay không?!”
“Hu hu…… Không phải…… A…… ưm a……” nửa người trên Lý Trân Trân dựa vào bụi cỏ, cách khe hở Lý Xu đã bị thị vệ ôm vào trong ngực, giống như xi tiểu đứa nhỏ bị ôm thao.
Lý Trân Trân không muốn nhìn, rồi lại đột nhiên không muốn nhắm mắt, trong mắt nàng côn th*t xâu xí không hề thương tiếc mà tiến vào tiểu huyệt Lý Xu, Lý Xu tự mình đong đưa, khóc lóc kêu: “Thao ta…… Tướng công thao ta…… A…… A……”
côn th*t đang thao tiểu huyệt Lý Trân Trân còn muốn ác hơn, Lý Trân Trân “hức hức” rên rỉ: “Phu quân…… Phu quân……”
côn th*t dừng một chút, lại dùng lực thúc vào: “Tao hóa, nói! Có phải lần đầu tiên hay không!”
côn th*t đều sắp thao đến tử cung, Lý Trân Trân khóc lóc lắc đầu, ủy khuất nói: “Không, không phải…… A…… Phu quân, phu quân thao Trân Trân…… Trân Trân thật thoải mái…… A……”
“Tao hóa, gặp người nào cũng kêu phu quân sao?” Người nọ rút côn th*t ra, lại hung hăng đi vào.
Lý Trân Trân lại khóc, hai mắt đẫm lệ, Lý Xu bên kia lại sướng đến cao giọng thét chói tai.
Lý Trân Trân khóc thút thít: “Phu quân…… Phu quân…… ưm a…… A……”
“Ngươi từng bị ai làm qua, hả?”
Lý Trân Trân khóc lóc cúi đầu không muốn nói, người nọ xoa mông nàng, dùng sức đánh: “Nói hay không! Tao hóa nói hay không!”
“Huhu hu…… Ta…… Ta bị phụ hoàng thao…… A…… Phu quân nhẹ chút…… A Trân Trân đau……”
“Ngươi câu dẫn phụ thân mình? Ngươi là dâm phụ!” Người nọ lại đánh mông nàng.
“Hu hu hu……”
“Nhìn thấy dã nam nhân nào cũng gọi phu quân, cũng là phụ thân ngươi dạy ngươi? Phải không?”
“Không…… Không phải…… Phu quân phu quân…… A, đừng sờ chỗ đó, đừng mà…… Phu quân……”
“Phụ thân ngươi biết ngươi ở bên ngoài bị một dã nam nhân thao không?”
Lý Trân Trân bị thao đến ngẩng cao đầu: “Đừng…… Đừng mà…… Đừng nói cho phụ hoàng…… Không cần……”
“Vậy mỗi ngày ngươi đều tới đây để ta thao?”
“Không được…… Không…… A……” Trân Trân bị nam nhân ôm dùng sức thao, vừa đau lại vừa sảng, nhưng sau khi nàng nói không nam nhân kia đột nhiên ngừng lại, Trân Trân vô lực trợn mắt, kẹp chặt tiểu bức, “Hu hu hu……”.
“Mỗi ngày đều tới đây cho ta thao?”
“Không……”
Người nọ rút côn th*t ra, cũng buông tay đang sờ tiểu huyệt nàng, Lý Trân Trân cuống quít ngồi dậy, tiểu huyệt hư không khóc lóc lắc đầu: “Đừng mà……”
Nàng dùng sức lắc mông, ngửa đầu ngâm nga: “A…… Phu quân…… Phu quân…… Trân Trân khó chịu, Trân Trân khó chịu……”
Người nọ cười lạnh, chính là không thao nàng.
Trân Trân nhỏ giọng cầu: “Phu quân thao ta…… Đại nhân ngài thao ta…… Thao Trân Trân đi……”
“Bị phụ thân ngươi biết thì phải làm sao?”
“Hu hu hu, đại nhân cùng phụ hoàng cùng nhau thao Trân Trân…… A…… Trân Trân muốn tới…… A…… ưm a……”
“Tao hóa, không thao đâu, ngươi tự đến?”
“Đại nhân, đại nhân…… Đại nhân thao Trân Trân đi……”
“Chiêu Dương công chúa thích bị dã nam nhân thao như vậy sao?” côn th*t nam nhân rốt cuộc đĩnh đĩnh, chọc quanh cửa tiểu bức, Trân Trân sướng đến cơ thể run rẩy, nàng khóc lóc đáp: “Trân Trân thích bị dã nam nhân thao …… Không nói cho phụ hoàng…… A…… Trân Trân là tiểu dâm phụ…… Ân a…… A…… A ~ đại nhân ~”
Nam nhân lần thứ hai tiến vào tiểu huyệt ướt át trơn trượt của Lý Trân Trân, từng chút từng chút nhắm thẳng tử cung mà thao.
Hai mắt Lý Trân Trân mê ly lắc lắc cơ thể, chỉ thấy Lý Xu đã đưa lưng về phía nàng cưỡi trên người thị vệ kia, đôi tay thị vệ đen sì bóp mông nàng ta, Lý Xu thở phì phò dường như muốn tắt, nghiễm nhiên bị thao thành tao hóa.
Trở nên giống như nàng.
Lý Trân Trân khóc thút thít, tiểu bức càng kẹp chặt côn th*t người nọ, rên rỉ nói: “Đại nhân ~ đại nhân ~ Trân Trân muốn tới ~ a ~~ Trân Trân kẹp chặt đại nhân ~ưm a ~~~”
Nam tử đem tinh dịch bắn cho Lý Trân Trân.
Lý Trân Trân bị nóng đến run rẩy, nàng dựa vào ngực nam tử thở dốc, người phía sau bỗng nhiên lại trầm mặc. Nàng ngoái đầu lại nhìn nam tử, theo tầm mắt hắn nhìn thấy Lý Xu đã như dâm thú.
Ánh mắt nam tử không buồn không vui, rồi lại có chút thê lương.
Trong lòng Trân Trân đau xót, xoay người hôn lên hai mắt nam tử, hai mắt nam tử nhắm nghiền, Trân Trân ôn nhu hôn lên mí mắt hắn.
Lại hôn xuống mũi, tay trượt xuống tiếp tục đùa nghịch côn th*t nam tử, xoa nắn đến nửa mềm, nàng dán bên tai nam tử rên rỉ: “Đại nhân…… Trân Trân hầu hạ ngài…… Ngài có muốn thao Trân Trân không?”
Nàng cầm côn th*t nam tử chọc lên hoa đế, một bên rên rỉ một bên liếm vành tai hắn: “Đại nhân, ngài thích Trân Trân không? A ~~ côn th*t đại nhân nóng quá~ Trân Trân chảy thật nhiều nước, đại nhân ngài thích không~ ngài không tới làm Trân Trân sao?”
Nàng cầm côn th*t đang dần dần cứng lên cọ vào cửa tiểu huyệt: “A ~ đại nhân…… Trân Trân muốn ngài làm a ~ đại nhân ~~”
côn th*t càng ngày càng cứng, nàng tự cầm côn th*t cắm vào “A ~ đại nhân ~ đại nhân ~~ ngài thao Trân Trân đi ~~”
Nam tử vẫn bình tĩnh nhìn về phía Lý Xu cùng thị vệ đang ở đối diện.
Lý Trân Trân quay đầu hắn lại, lại hôn lên mí mắt hắn, hổn hển nói: “Đại nhân lại không tới làm Trân Trân. Trân Trân sẽ chết…… A ~ đại nhân ~~ Trân Trân muốn…… tiểu bức Trân Trân ướt quá~ a ~~~~~”
Nam tử rốt cuộc tiến vào, làm Trân Trân cao giọng thét chói tai.
Nàng chôn trên cổ nam nhân: “Đại nhân làm chết Trân Trân được không, hử? Đại nhân ~~ làm chết Trân Trân ~~ Trân Trân không sợ đau ~~ Trân Trân chỉ cần là ngài thì có thể~~~”
Nam tử nhấp môi mỏng, đấu đá lung tung làm Trân Trân mềm mại dán sát vào hắn, hắn đem một thân âm u tất cả đều tiết trên người Trân Trân.
Hắn thậm chí ôm Lý Trân Trân đứng dậy, đi đến cạnh một cây vô cùng thô to, đem Trân Trân đè ở trên cây, thật là muốn làm chết nàng, Trân Trân lại trước sau ôm chặt lấy hắn.
Bọn họ dần dần không nghe được tiếng Lý Xu rên rỉ, bên tai hắn cũng chỉ có Lý Trân Trân rên rỉ.
“Đại nhân…… Trân Trân yêu ngài ~~ phu quân ~~ làm chết Trân Trân ~ a ~ Trân Trân kẹp chặt hơn được không~~ Trân Trân kẹp người sướng không? Đại nhân ~~ a ~~~”
Nam tử cuối cùng đè Trân Trân trên cây, bắn đầy một bụng nàng.
Lúc nam tử dựa vào người nàng thở dốc, Lý Trân Trân bóc khăn che mặt hắn xuống.
Lý Việt nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: “Lúc nào thì nhận ra trẫm?”
“Từ lúc phụ hoàng nói chuyện với Trân Trân.” Trân Trân lại hôn lên hai mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Trân Trân không muốn thấy hai mắt phụ hoàng như vậy. Trân Trân chỉ muốn thấy trong mắt phụ hoàng đều là vui vẻ.”
Nghe lời này hai mắt Lý Việt bỗng dưng nóng lên.
Rõ ràng hắn đã là đế vương nghiêm khắc.
Hắn hỏi lại: “Lý Xu tâm tư bất chính, tại sao lại đồng ý nàng mời.”
“Nàng là nữ nhi phụ hoàng ……”
Lý Việt cười cười, nữ nhi?
Phụ tử hoàng gia hay là tình cha con gì đó, lại há có thể là thật sự? Lúc trước mẫu hậu hắn là Nguyên hậu mất sớm, sống trong hậu cung như sống trong bầy sói, phụ thân từng giúp hắn? Từng cho hắn tình thương của cha sao?
Kế Hoàng Hậu sai Hoàng Hậu hắn hạ thôi tình dược cho hắn, hắn không thể không cưới nàng ta, cũng không thể không nạp những phi tần kế Hoàng Hậu đưa tới.
Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, hắn đã rất ít khi nhớ tới chuyện cũ, cũng sớm đã không còn người dám tính kế hắn, tất cả bọn họ đều phải nhìn sắc mặt hắn.
Cha con thân sinh thì thế nào?
Có nữ nhi thân sinh thủ đoạn ác độc như vậy hắn thà rằng không cần.
Trân Trân dán cơ thể mền mại lên ngực hắn, dịu dàng nói: “Phụ hoàng đừng buồn…… Trân Trân sẽ vĩnh viễn làm bạn với phụ hoàng. Trân Trân không sợ các nàng, bởi vì Trân Trân biết phụ hoàng sẽ vĩnh viễn bảo vệ Trân Trân.”
Lý Việt lấy lại tinh thần, bị Lý Trân Trân hôn lấy, Trân Trân lưỡi thơm thăm dò tiến vào trong miệng hắn, ngọt ngào lần nữa lấp đầy đáy lòng hắn.
Cũng may, cũng may hắn còn có Trân Trân của hắn.
Hắn đáp lại Trân Trân, dùng đầu lưỡi quấn quýt đầu lưỡi nàng, hôn đến Trân Trân thở hồng hộc: “Vừa rồi phụ hoàng có dọa sợ bảo bối không? Phụ hoàng sao nỡ đẩy Trân Trân cho người khác? Trân Trân cả đời ở bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng thao Trân Trân cả đời.”
Trân Trân lần thứ hai nhỏ giọng rầm rì.
Lý Việt ôm Trân Trân đi sâu vào trong rừng cây, vừa đi vừa nói: “Phụ hoàng tìm chỗ xinh đẹp thanh tĩnh thao tiểu tâm can được không?”
“Phụ hoàng ~~~” Trân Trân vô lực dựa vào trong lòng ngực hắn, mềm mại làm nũng.
Lý Việt cười khẽ ra tiếng, ôm Trân Trân đi đến một mảnh đất toàn là hoa tử vi. Hoa tử vi rơi xuống đầy đất, hắn đặt Trân Trân xuống đất, để Trân Trân quỳ gối: “Ăn cứng phụ hoàng, phụ hoàng sẽ thao bảo bối.”
Mặt Trân Trân đỏ bừng, ngược lại ngượng ngùng há mồm, Lý Việt yêu nhất là nhìn dáng vẻ này của nàng, con ngươi âm trầm trực tiếp đẩy côn th*t vào miệng nàng, Trân Trân trợn to hai mắt, Lý Việt đem côn th*t thao tới cổ họng nàng.
Trân Trân một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngẫu nhiên “Ưm” một tiếng, Lý Việt dùng côn th*t thao cái miệng nhỏ nàng, tay đi xuống cởi bỏ nút thắt áo ngoài của nàng.
Hai mắt Trân Trân đầy nước, dưới thân càng là một mảnh ướt át.
Lý Việt rút côn th*t ra, cong eo lột cái yếm trên người Trân Trân xuống, đem côn th*t đặt giữa hai vú Trân Trân, Trân Trân thở phì phò, thỉnh thoảng “A” một tiếng.
Lý Việt cười: “Tiểu tâm can bị phụ hoàng thao mềm, đều nói không ra lời?”
Lý Việt bẻ hai chân nàng ra, côn th*t chọc chọc cửa tiểu huyệt, đưa tới Trân Trân một trận run rẩy, nhân lúc Trân Trân mờ mịt thao tiến vào tiểu bức nàng.
Trân Trân “A”, vẫn còn mờ hồ chỉ biết rên rỉ.
Lý Việt nhìn nàng nằm trong một vùng cánh hoa màu tím, vạt áo trước mở rộng lộ ra hai vú nhỏ mền mại trắng như tuyết, còn có núm vú đỏ bừng, hắn lại càng dùng sức thao nàng.
Trân Trân “A”, lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng sờ sờ Trân Trân…… A…… Sờ sờ…… Trân Trân…… A……núm vú Trân Trân …… A……”
Lý Việt ôn nhu nói: “Trân Trân tự mình sờ đi.”
“A…… A…… Phụ hoàng ~~~” Trân Trân duỗi tay xoa vú nhỏ, hai mắt đầy nước mê ly nhìn Lý Việt, Lý Việt không khỏi thanh âm càng thấp: “Bảo bối …… Phụ hoàng đã cho người canh chừng rồi, ai cũng không nhìn thấy, con yên tâm kêu lên đi, phụ hoàng thích.”
“Phụ hoàng ~ phụ hoàng ~ Trân Trân yêu ngài ~ Trân Trân rất thích ngài ~~ phụ hoàng mỗi ngày đều thao Trân Trân được không? Được không ạ~ ô ô ô ô…… A ~ ư a ~~~”
Trân Trân duỗi một cái tay khác sờ tiểu huyệt, vuốt ve hoa đế, trên mặt dâm đãng lại hồn nhiên “Trân Trân rất thích nga…… ưm a ~~~ phụ hoàng thì sao ạ~”
“Phụ hoàng cũng thích.”
Lý Việt trước sau nhìn nàng, trong lúc Trân Trân càng ngày càng mê loạn rên rỉ long tinh lại bắn đầy một bụng Trân Trân.
Trân Trân “A” một tiếng, sờ sờ bụng nhỏ, ngước mắt nhìn Lý Việt: “Phụ hoàng ~~”
Lý Việt vẫn chưa rút côn th*t ra, thừa cơ lại đỉnh lộng, Trân Trân vuốt bụng nhỏ mình, lẩm bẩm nói: “Trân Trân còn có thể ăn thật nhiều thật nhiều nữa ~ phụ hoàng ~ phụ hoàng ~~~”
Lý Việt khom lưng, đè trên người nàng thao tiểu huyệt ướt át trơn trượt, ở bên tai Trân Trân ôn nhu nói: “Phụ hoàng cho Trân Trân hết.”
Tất cả, tất cả, chỉ cần hắn có thể cho nhất định sẽ cho bảo bối.