Tiểu Đậu Khấu

Chương 41: Ôm một cái




Tuy có chuyện phát sinh nhưng lễ tắm Phật ở chùa Đại Tướng Quốc hôm nay cũng coi như hoàn thành tốt đẹp.

Mọi người xem lễ nghe giảng Phật pháp, ước nguyện, lễ bái, tăng ni trong chùa phân phát đậu kết duyên, thuốc hương kẹo bánh khiến cho con trẻ cực kỳ vui vẻ. Cho đến hết ngày, lúc chùa đóng cửa tiễn khách mọi người mới khoan thai ra về.

Trên đường hồi phủ, bên ngoài chùa Minh Đàn nhìn thấy xe ngựa phủ Trưởng công chúa, mới nhớ tới hai người Phụng Chiêu và Vĩnh Nhạc bị nàng phạt đi Phật đường.

Hôm nay bởi vì muốn ở bên Tĩnh Uyển nên mới chỉ bắt hai người đó quỳ ở Phật đường một lát, thật đúng là để cho bọn họ được hời.

Trở lại phủ, Minh Đàn sai người chuẩn bị lễ vật bảo Tố Tâm đưa tới phủ Nghi vương và phủ Trưởng công chúa, cũng cẩn thận dặn dò trước tiên phải biểu đạt nàng xin lỗi vì đã trách phạt người ta, rồi mới kể lại hết chuyện phát sinh ở chùa Đại Tướng Quốc cho Nghi vương phi và Ôn Huệ trưởng công chúa.

Từ trước đến nay Tố Tâm làm việc ổn thỏa, đương nhiên sẽ không sai sót chút nào.

Khi về phủ báo cáo kết quả công tác, Tố Tâm không chỉ mang quà đáp lễ về, mà Nghi vương phi và Ôn Huệ trưởng công chúa cũng đều không quên nhờ nàng chuyển lời xin lỗi vì mình dạy con không nghiêm, còn hứa hẹn ngày sau chắc chắn sẽ dạy dỗ quản con chặt hơn.

Sau này có dạy dỗ quản chặt hay không thật ra Minh Đàn cũng không để ý lắm. Nghi vương phi và Ôn Huệ trưởng công chúa nếu đã để tâm đến con cái thì cũng không đến nỗi khiến hai người đó có tính tình như bây giờ. Phái Tố Tâm đi trước chẳng qua là để làm hết phận sự lễ nghĩa, cũng khiến bản thân mình có thể có mấy ngày thanh tịnh.

“Điện hạ còn chưa về sao?” Giờ hợi canh ba, Minh Đàn rửa mặt chải đầu xong thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, thuận miệng hỏi một câu.

Lục Ngạc: “Chắc điện hạ có chuyện quan trọng, hay là tiểu thư ngủ trước đi?”

“Không ngủ được,” Minh Đàn dựa vào cạnh trường kỷ, lật bừa mấy trang sách truyện, lại nói, “Lui xuống trước đi, ta xem sách một lát.”

“Vâng.”

Lục Ngạc đổi một cây đèn sáng hơn, cho vào lư hương thêm non nửa muỗng hương liệu thanh đạm, nhỏ giọng lui ra khỏi nội thất.



Đêm khuya khi Giang Tự về phủ, ánh nến trong Khải An Đường vẫn sáng, trong phòng thoang thoảng hương hoa lê, mà Minh Đàn dựa vào trường kỷ đã vô thức thiếp đi trong yên lặng.

Trong tay nàng đang cầm đúng trang sách có ghi chú bổ sung bị đọc sót khi chế hương trừ tà năm ngoái, Giang Tự liếc mắt, phát hiện nàng còn miết mấy nếp gấp thật sâu ở trang này.

Trong cơn buồn ngủ mơ màng, Minh Đàn cảm giác mình được bọc trong một vòng ôm hơi lạnh. Nàng vô thức co rúm lại, lẩm bẩm “phu quân”, sau đó lại vô cùng an tâm dụi dụi vào lồng ngực người đó. Lông mi nàng vừa dày vừa dài, an tĩnh hít thở đều đều, ngoan ngoãn khác thường, Giang Tự chỉ bế nàng lên giường thôi mà vô thức lại làm thật chậm.

Đêm Thượng Kinh này, nơi vẫn sáng đèn chưa nghỉ ngơi giống phủ Định Bắc vương còn có phủ Nghi vương tọa lạc ở phía nam phố Thông Bắc.

Nghi vương phi đã nổi giận lôi đình trong phủ, vừa quăng bát trà nóng lại đập vỡ ấm chén, vô cùng đau đầu vì Phụng Chiêu làm loạn.

“Xin Vương phi bớt giận, việc này cũng không phải chỉ là lỗi sai của quận chúa, Vĩnh Nhạc huyện chúa kia nói năng lỗ mãng, lăng nhục quận chúa, nếu có phải làm ầm lên đến trước mặt Hoàng thượng thì chúng ta cũng không phải không có lý.” Nha đầu bên cạnh khuyên giải an ủi nói.

Nghi vương phi nhắm mắt vuốt thái dương: “Ngươi cho rằng Nghi vương phủ chúng ta có mặt mũi đến đâu để xin Hoàng thượng chủ trì lẽ phải cho?”

Đã nghe nói từ lâu, Vĩnh Nhạc huyện chúa có chút giống Thái hậu khi còn trẻ, tuy không lớn lên trong kinh nhưng lại rất được Thái hậu yêu thích.

Tuy Hoàng thượng không hợp Thái hậu, nhưng nếu Thái hậu quyết tâm ra tay dạy dỗ vì cháu gái ngoại của bà ta, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không vì phủ Nghi vương mà xé rách mặt với Thái hậu.

Nghĩ vậy, Nghi vương phi lại càng đau đầu. Sao bà có thể sinh ra đứa con hay gây chuyện như Phụng Chiêu!

Mỗi ngày đều gây chuyện, cứ như thế này, tương lai con trai bà không nói, cả phủ Nghi vương có khi còn bị nàng phá hỏng hết!

“Chuẩn bị lễ vật, sáng sớm ngày mai đưa tới phủ Trưởng công chúa, nói lời nói việc làm của quận chúa không có chừng mực, ra tay đánh người, nên giờ thay quận chúa xin lỗi Vĩnh Nhạc huyện chúa.” Nghi vương phi sắp xếp, “Mặt khác phái thêm vài người theo dõi, không được để quận chúa ra cửa.”

“Vâng.” tỳ nữ đáp lời, nhưng một lát sau lại chần chừ hỏi, “Phía Giang Dương hầu…”

Thiếu chút nữa đã quên, Giang Dương hầu vẫn còn chờ gặp mặt Phụng Chiêu.

Chuyện xem mặt này cũng không thể không gặp.

Nghi vương phi nghĩ nghĩ: “Để xem thế nào trước đã, chờ đến ngày xem mắt ấy mới cho con bé ra ngoài cũng không muộn.”

……

“Mẫu phi thật sự nói như vậy?”

Tỳ nữ khó xử, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng trả lời: “Quận chúa, Vương phi cũng vì tốt cho ngài.”

Phụng Chiêu ngồi thẳng xuống, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không cam lòng. Nàng nắm lấy góc bàn, móng tay xanh trắng, véo vào cũng không có cảm giác.

Vì tốt cho nàng? Nói ra lời này có ai tin?

Chẳng phải vì gia sản của Giang Dương Hầu cực lớn, nhà đó lại được Thánh thượng quan tâm hơn một chút nên có thể góp sức lót đường cho ca ca nàng thôi sao.

Tiện nhân Minh Đàn! Nếu không phải vì tiện nhân này, sao nàng có thể rơi xuống bùn như ngày hôm nay! Nếu nàng không sống tốt, người khác cũng đừng hòng sống tốt!



Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Đàn bừng tỉnh vì gặp ác mộng. Sau khi tỉnh lại không bao lâu, nàng lại không nhớ rõ mình mơ thấy cái gì, chỉ là trong lòng có chút bất an.

Trước khi đi ngủ hôm qua, hình như nàng đang đọc sách nhỉ? Thế nào mà đã nằm trên giường rồi, Tố Tâm và Lục Ngạc cũng không ở đây.

Nàng ngoắc tiểu nha đầu hầu hạ ở phòng ngoài vào hỏi mới biết, đêm qua phu quân nàng về phủ, nhưng sáng sớm hôm nay đã ra cửa, còn Tố Tâm Lục Ngạc thấy nàng chưa dậy, một người đi phòng bếp giám sát làm đồ ăn sáng, một người đi nhà kho lấy hương liệu.

Minh Đàn ỉu xìu, đáp bừa lại mấy câu.

Tiểu nha đầu lại nói: “Đúng rồi nương nương, điện hạ nói, năm nay Diêu Hoàng trồng trong cung nở rất đẹp, thực xứng với nhan sắc mỹ miều của Vương phi, nên đã sai người dọn mấy bồn về phủ để Vương phi thưởng thức ạ.”

“…?”

“Điện hạ nói như vậy thật à?”

Minh Đàn vui vẻ, lại có chút hoài nghi, phu quân nhà nàng không nói được mấy câu lời ngon tiếng ngọt cho nàng nghe, lẽ nào sẽ thật sự nói với người khác rằng Diêu Hoàng thực xứng với nhan sắc mỹ miều của nàng?

Tiểu nha đầu cười tủm tỉm: “Nếu Vương phi không tin, chờ Tố Tâm tỷ tỷ cùng Lục Ngạc tỷ tỷ trở về hỏi là biết ngay, mọi người đều nghe thấy.”

Không bao lâu sau, Tố Tâm Lục Ngạc trở lại Khải An Đường, Minh Đàn vội vàng hỏi lại: “Điện hạ nói như thế thật à?”

Thấy tiểu thư nhà mình chờ mong như vậy, hai người liếc nhau, gật đầu.

Khoé môi Minh Đàn không kìm được cong lên, vội vàng bảo Lục Ngạc trang điểm cho nàng, nói là muốn đi ngắm hoa.

Lục Ngạc tuân lệnh, Tố Tâm an tĩnh lui ra.

Đợi đến khi ra khỏi phòng, Tố Tâm ngoắc tiểu nha đầu kia tới chất vấn: “Lời nói kia rõ ràng là người Hoàng hậu nương nương sai mang hoa tới nói, sao ngươi lại nói là Vương gia nói?”

Tiểu nha đầu không hiểu ra sao: “Chẳng phải Vương gia ở bên cạnh cũng đáp “Ừ” sao? Tiếng “Ừ” của Vương gia chắc cũng có nghĩa là ngài cũng nghĩ như vậy.”

“…”

Tố Tâm há miệng thở dốc, nhất thời cũng không biết nói gì. Theo như lời ngụy biện của tiểu nha đầu này, hình như cũng không có gì không đúng.

Nhớ tới tiểu thư nhà mình vừa nãy hân hoan như vậy, cũng không muốn làm mất hứng của tiểu thư. Nhưng nàng vẫn răn dạy tiểu nha đầu vài câu, để nàng ta sau này nói gì làm gì cũng phải thận trọng, không được nói lung tung.

Mẫu đơn là vua của trăm hoa, Diêu Hoàng lại là cực phẩm trong đám mẫu đơn, hoa lá sum suê chỉnh tề, màu vàng nhạt mịn màng tươi đẹp, đặt bồn hoa trong khu vườn toàn hoa thơm cỏ lạ vẫn cực kỳ bắt mắt.

Lục Ngạc phẩy quạt, đi cùng Minh Đàn đi ngắm hoa, Tố Tâm chợt tiến tới: “Tiểu thư, thiếp mời của phủ Bình Quốc công tới.”

Minh Đàn nhận thiếp, cũng không bất ngờ.

Sau lễ tắm Phật, tháng tư tháng năm cũng không có lễ lớn, nhưng các phủ trong kinh lại đua nhau làm hội thơ tiệc thưởng hoa, cũng không thiếu chuyện náo nhiệt.

Cuối xuân năm ngoái, chuyện làm người ta nói say sưa nhất là hội thơ ở phủ Bình Quốc công kia, tuy chỉ làm được một nửa đã vội vàng tan cuộc, nhưng hôm ấy có nhiều tài tử giai nhân tụ tập lại được tổ chức phô trương cực kỳ long trọng, rồi còn thánh chỉ tứ hôn của Thánh thượng, thực sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Dường như là để đền bù tiếc nuối năm ngoái chỉ làm được một nửa, năm nay tam tiểu thư Chương Hàm Diệu phủ Bình quốc công lại lo liệu hội tao nhã cuối xuân, sự kiện này không được gọi là hội thơ nữa, mà là hội tao nhã, bởi vì quy mô yến tiệc đã được mở rộng thêm mấy lĩnh vực.

Chương Hàm Diệu tuổi còn nhỏ nhưng làm việc lại rất chu đáo lạnh lợi, hôm qua ở chùa Đại Tướng Quốc mới mời miệng, giờ đã chính thức gửi thiếp.

Minh Đàn mở thiếp ra, nhìn lướt qua lại hơi bất ngờ, bởi vì trên đó không chỉ mời nàng mà còn mời Định Bắc vương điện hạ cùng đi với Vương phi.

Lúc này nàng mới nhớ tới, hình như hôm qua Chương Hàm Diệu có nói qua trong hội tao nhã còn mở cả trường bắn và thi đấu mã cầu, như vậy mời hai vợ chồng cũng rất hợp lý.

Nhưng mà phu quân nhà nàng chắc chẳng muốn đi tới dịp như này đâu nhỉ?



Buổi tối tắm xong, Minh Đàn thay áo ngủ mềm mại, ngồi bên cửa thông gió ở Khải An Đường hóng gió nhẹ đêm xuân, bảo Lục Ngạc đứng ở phía sau giúp nàng lau tóc.

Đúng lúc này Giang Tự trở về.

Chân hắn mới vừa bước nhanh vào cửa viện, Minh Đàn nghe thấy thì quay đầu nhìn.

Thấy hắn đã về, Minh Đàn lập tức đứng dậy, khóe môi vô thức vểnh lên: “Phu quân!”

Chẳng qua Minh Đàn đi hơi lướt lướt bước chân, Giang Tự lại hiểu lầm là nàng muốn nhào vào trong ngực hắn, theo bản năng buông hai tay đang chắp lại ở sau lưng ra.

Vốn dĩ Minh Đàn không có ý đó, nhưng nàng không ngốc, thấy thế liền vui mừng ôm chầm lấy hắn, đầu nhỏ còn cọ cọ trong ngực hắn.

Lục Ngạc cúi đầu cười trộm, nhún người hành lễ, nhóm tiểu nha đầu trong viện cũng hiểu chuyện lặng yên lui ra ngoài.

Minh Đàn ôm eo Giang Tự, rồi lại kiễng chân, vòng tay lên trên ôm lấy cổ hắn làm nũng nói: “A Đàn chờ chàng đã lâu, tối hôm qua cũng đợi lâu ơi là lâu.”

Tuy đã cưới nhau được hơn một tháng, nhưng đối mặt với sự làm nũng của Minh Đàn Giang Tự vẫn hơi mất tự nhiên, chỉ từ tốn “Ừ” một tiếng.

Minh Đàn cũng không cảm thấy hắn không đủ nhiệt tình, ôm hắn còn lải nhải nói mấy chuyện vặt vãnh linh tinh.

“… Hôm qua đi chùa Đại Tướng Quốc rõ ràng là hơi mệt, nhưng buổi tối mất ngủ nên muốn chờ phu quân, nhưng chờ một lát lại ngủ luôn, hôm nay dậy muộn, tỉnh lại chàng đã đi ra ngoài rồi… Nhưng mà mấy chậu Diêu Hoàng trong vườn hoa đó, thực sự rất đẹp, cảm ơn phu quân!”

Diêu Hoàng là Hoàng hậu đưa, cảm ơn hắn làm gì.

Giang Tự còn chưa nghĩ kỹ, Minh Đàn lại ríu rít nói tiếp, câu chuyện đã thay đổi mấy lần: “… Đúng rồi phu quân, tam tiểu thư phủ Bình quốc công lại muốn tổ chức hội tao nhã cuối xuân, thiệp mời viết mời vợ chồng cùng đi, phu quân có thể đi cùng A Đàn được không?”

“Khi nào?”

Minh Đàn nghĩ nghĩ: “Mười ngày sau.”

“Mấy ngày tới bổn vương phải đi Thanh Châu, chắc phải ở lại Thanh Châu nghỉ ngơi mấy ngày.”

“Khi nào đi?”

“Ngày mai.”

Minh Đàn chỉ hỏi bừa thế thôi, cũng không thất vọng lắm, chỉ là hơi tiếc vì phu quân nàng tuấn lãng phong thần như thế mà không đưa ra ngoài khoe khoang được.

Nói nhiều thế này, Giang Tự khựng lại một lát, cuối cùng vơ vét trong đầu ra được một câu quan tâm, chủ động hỏi: “Lạnh không.”

“Phu quân ôm một cái thì không lạnh nữa.”

Minh Đàn nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Giang Tự cũng không nói nhiều, bế bổng nàng lên, lập tức đi vào trong phòng, ném nàng lên giường.

…?

Không phải ôm kiểu này!

Sao lúc nào cũng muốn làm chuyện này! Đồ thô lỗ!