Tiểu Đậu Khấu

Chương 42: Hội tao nhã (phần 1)




Đáng lẽ Minh Đàn còn nhớ phải méc phu quân nhà nàng tội của Lục Đình, nhưng đêm qua khi hắn hồi phủ chưa kịp nói, sau đó lại mây mưa, chỉ còn lo thút tha thút thít nức nở, cực kỳ mệt mỏi đi vào giấc ngủ nên đã quên sạch sành sanh chuyện quan trọng này.

Nhưng nàng quên cũng không sao, trùng hợp hôm nay là ngày cấm quân Điện Tiền Tư diễn tập định kỳ hàng tháng, Lục Đình cũng đang chờ Giang Tự tới để giải đáp thắc mắc nghi hoặc của hắn.

Tùy tùng của Lục Đình có trí nhớ không tồi, những lời mà Chu Tĩnh Uyển nói hôm qua bên ao phóng sinh hắn đều nhớ rõ, chẳng qua hắn chỉ nhớ lời nói, không hiểu có ý là gì, khi thuật lại thì hơi trúc trắc, ngắt câu cũng khó tránh khỏi sai sót.

Giang Tự nghe xong, không khỏi trợn mắt nhìn về phía Lục Đình.

Trên khuôn mặt ngàn năm băng giá của Lục Đình hiếm khi xuất hiện một tia dao động: “Điện hạ, Chu gia tiểu thư rốt cuộc là có ý gì?”

“Ý là không muốn gả cho ngươi.”

“…”

“Sao lại hiểu được thành như thế?”

“Biết cá không vui, là nói nàng không thích cách ngươi cầu hôn. Ngươi lại trả lời cho cá ăn nhiều thêm, chắc là nàng ấy hiểu lầm ngươi muốn đưa thêm sính lễ bắt cưới, cho nên, thà chết không gả.”

Thà chết không gả?

Gì đến nỗi này.

Diễn tập kết thúc, Giang Tự trở về, khi đi ngang qua Lục Đình hắn còn đứng lại đâm thêm một câu: “Cho cá ăn nhiều thêm, nói thế mà cũng nói được.”

Lục Đình: “…”

Việc hai nhà Chu Lục, Giang Tự không muốn can thiệp, cũng không có thời gian rảnh rỗi để động vào. Nhưng Minh Đàn một lòng nghĩ cho tỷ muội tốt của mình, nhớ lại việc này, ngay cả khi hắn đã khởi hành đi Thanh Châu cũng không quên sai người đuổi theo gửi thư.

Hắn mở thư đọc xong để sang một bên, nhưng qua nửa buổi vẫn nhặt lên viết một phong thư trả lời —

“Chu chưởng viện danh vọng thế nào, trưởng nữ đã vào Lý phủ, không nên kết thông gia với quan văn có chức cao nữa.”

Tuy chỉ một câu ngắn ngủn lại giải thích rất rõ ràng cái lợi cái hại trong đó.

Chuyện kết hôn này không phải là chuyện Chu Tĩnh Uyển muốn hay không muốn.

Cha nàng đứng đầu Hàn Lâm viện, có khả năng làm tể tướng tương lai, có danh vọng là chuyện tốt, nhưng danh vọng quá lớn, còn có quan hệ thông gia với mấy quan văn thanh quý thì khó tránh khỏi hiềm nghi kết bè kết đảng để được lên chức tể tướng.

Mặt khác, Lục Đình nhậm chức ở Điện Tiền Tư, tuy là thống lĩnh cấm quân quyền cao chức trọng nhưng lại trực thuộc Thánh thượng, chỉ nghe lệnh của một mình Thánh thượng, so với mấy nhà khác tới cầu hôn thì rất phù hợp.

Nghĩ vậy, Minh Đàn không khỏi có chút phiền muộn.

Lục điện soái có phù hợp thế nào Tĩnh Uyển cũng không thích. Nhưng chuyện hôn nhân gả cưới cũng chưa từng được quyết định chỉ bằng việc con gái trong nhà có thích hay không.

Hơn nữa, chắc là do nàng được gả cho phu quân như ý nên hơi nhiệt tình quá mà quên mất, nếu đến cuối cùng Chu đại nhân và Chu phu nhân cảm thấy thích hợp, người khác làm sao có quyền xen vào.



Trời cuối xuân, hoa thơm gió ấm, dường như ngày tháng trôi qua nhanh hơn bình thường rất nhiều. Trong vô thức, nhoáng cái mười ngày đã qua, hội tao nhã cuối xuân của phủ Bình Quốc công cũng lặng lẽ đến.

Giang Tự đi Thanh Châu vẫn chưa về, rốt cuộc không kịp tham gia sự kiện này. Nhưng Minh Đàn rất biết cách tự an ủi mình, như vậy cũng tốt, phu quân không có ở đây, nàng sẽ tận dụng hết khả năng cáo mượn oai hùm, khoe khoang phong thái Vương phi của nàng.

Mấy ngày nay Tố Tâm bị phong hàn, Minh Đàn để nàng nằm trong phòng nghỉ ngơi, lại đưa Vân Y ăn mặc giả thành nha hoàn ra ngoài cùng.

Vân Y là cao thủ xuất thân Tân Vân Vệ, đã được lệnh phải tạm thời ở Vương phủ đảm nhận chức di nương nên không thể tránh được việc thỉnh thoảng tới thỉnh an Minh Đàn.

Minh Đàn gặp nàng vài lần thì phát hiện tính tình nàng rất đặc biệt.

Theo lý thuyết ám vệ được huấn luyện từ nhỏ cũng dính máu trên tay không ít, đương nhiên sẽ phải lạnh lùng tàn nhẫn vô tình. Nhưng Vân Y giết người rất bình tĩnh, từ xưa tới nay lại chân chất lương thiện, thấy cái gì cũng cảm thấy tò mò mới mẻ.

Bởi vì xiêm y mà Minh Đàn thưởng cho nàng đều quá mức tinh xảo phức tạp, mỗi lần tới thỉnh an, nàng đều phải ôm xiêm y bảo người khác hỗ trợ mặc cho đẹp mới ra ngoài. Hôm nay trang điểm làm nha hoàn, nàng lại ôm xiêm y tới Khải An Đường nhờ Lục Ngạc giúp nàng mặc quần áo.

Sau khi cải trang thành nha hoàn xong, Vân Y đi theo sau Minh Đàn bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vương phi nương nương, hôm qua thuộc hạ ra ngoài mua một con gà nướng, có thể lấy tiền từ quỹ chung ra được không? Tiền tiêu hàng tháng của ta sắp hết rồi.”

“Sao lại tiêu hết? Không đúng, vì sao ngươi phải ra ngoài phủ mua gà nướng?”

Vân Y nói thẳng: “Tối hôm qua thuộc hạ hơi đói lại không muốn làm phiền người khác nên định đi phòng bếp tìm chút thức ăn. Nhưng Vương phủ quá lớn, thuộc hạ tìm mãi cũng không tìm được phòng bếp ở đâu, bèn trèo tường ra ngoài mua gà nướng. Đúng rồi, thuộc hạ còn mua cho ngài một bao kẹo bánh hoa quế, cho nên có thể lấy tiền từ quỹ chung ra để chi không?”

“…?”

Thế mà cũng được à?

“Vậy… bánh kẹo hoa quế đâu?” Minh Đàn do dự.

“Ăn gà nương xong còn hơi đói cho nên thuộc hạ ăn nốt rồi.” Vân Y thành thật sờ mũi.

Mình Đàn nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên dài miệng nói “Àààà“, lại không vội mà ung dung chống cằm nói: “Không có bánh kẹo, không cho chi.”

Lục Ngạc không nghe nổi nữa, Vân di nương này nghiêm túc đấy à? Việc nhỏ như vậy cũng muốn tới tìm tiểu thư nhà nàng.

Với cả, tiểu thư nhà nàng gặp Vân di nương sao cũng như trẻ con thế, đường đường là Vương phi mà sáng ra lại đi so đo gà quay bánh kẹo với di nương!

Cũng may Vân Y là người thật thà, lập tức hứa hẹn ngày mai mua một bao bánh hoa quế cho Vương phi nương nương, lại từ đáy lòng chân thành khen một hồi nào là Vương phi nương nương xinh đẹp hơn người, quả thật như thần tiên trên trời.

Minh Đàn bị khen đến sung sướng, đương nhiên cũng tốt bụng hơn hẳn, lập tức sửa miệng đồng ý, còn tiện mồm hỏi thêm một câu: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói, sao đã tiêu hết bạc phát hàng tháng rồi?”

“Mấy ngày trước thuộc hạ đi tới phía đông thành, gặp được một cậu nhóc ăn mày, thấy cậu ta vô cùng đáng thương nên mua cho mấy cái bánh bao, kết quả bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một bang hội toàn ăn mày tới đòi bánh bao của thuộc hạ——”

“…”

Thôi, cũng coi như thiện tâm.

Hôm nay phủ Bình quốc công đông người, đưa Vân Y đi, thứ nhất để đề phòng chuyện bất trắc, thứ hai Vân Y chưa bao giờ tham gia hội hè thế này, mang nàng ra cửa để mở rộng tầm mắt.

Trước khi lên xe ngựa nàng dặn dò: “Chờ lát nữa tới phủ Bình quốc công, ngươi phải chú ý đi theo Lục Ngạc, Lục Ngạc làm thế nào thì ngươi làm như thế, không được chạy lung tung.”

“Vâng, nương nương.”

Hội thơ cuối xuân năm ngoái, ngựa xe ồn ào náo động trước của phủ Bình quốc công ở phố Xuân Chính Đại, xe của Phụng Chiêu ngang ngược ngăn trước xe ngựa phủ Tĩnh An hầu, còn khiến Minh Đàn nói với Minh Sở mấy câu.

Lần này trước phố Xuân Chính Đại vẫn ồn ào đông vui như trước, thấy xe ngựa treo dấu của phủ Định Bắc vương lộc cộc tiến đến, dù cho phía trước có lộn xộn đến đâu thì mọi người cũng chen nhau nhường đường cho xe này đi trước.

Phụng Chiêu nhìn từ xa, cười lạnh không thôi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau vụ nàng ta làm loạn ở chùa Đại Tướng Quốc, Nghi vương phi cực kỳ cúi mình, không chỉ sai người dâng lễ tạ lỗi, còn tự mình đi thăm phủ Trưởng công chúa.

Địch Niệm Từ tuy không muốn bỏ qua dễ dàng, nhưng Ôn Huệ trưởng công chúa cũng không muốn làm ầm lên chuyện con gái mâu thuẫn với người ta, bèn đứng ra ngăn chặn chuyện này.

Dạo gần đây hai phủ cũng coi như gió êm sóng lặng.

Chẳng qua vợ chồng Nghi vương quyết tâm muốn gả Phụng Chiêu đi xa tới đất Thục, mấy ngày nay vẫn luôn cấm cửa Phụng Chiêu, không cho nàng ra ngoài rồi gặp rắc rối. Thậm chí hôm nay cho nàng đi cũng là vì đồng ý với thỉnh cầu của Giang Dương hầu, để Giang Dương hầu nhìn thấy mặt vị quận chúa mà hắn muốn tục huyền.

Chương Hàm Diệu thông minh nhanh nhẹn, để xứng với cái danh hội tao nhã nên cũng làm mấy thú vui nhã nhặn.

Cảnh xuân đúng lúc, gió mát ấm áp dễ chịu, trăm hoa đua nở, sen nở sớm trong hồ cũng đong đưa lay động, gió mát thoảng qua mang theo hương sen thanh mát dịu dàng.

Cánh đàn ông đã được sắp xếp ra sân thi đấu mã cầu hoặc thi thố tài bắn cung, đám phụ nữ thì được tỳ nữ phủ Bình quốc công dẫn đi, cũng không nói là tới nơi nào, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách, lúc đấy mới biết hôm nay sẽ làm tiệc “Khúc thủy lưu thương” vô cùng phong nhã bên dòng suối trong.

“Khúc thủy lưu thương” là tập tục lâu đời của đám văn nhân, nguyên tắc là đặt chén rượu lên bè tre nhỏ, trôi từ thượng nguồn khe suối xuôi dòng xuống hạ lưu, dừng trước mặt ai thì người ấy làm thơ uống rượu.

Chẳng qua hôm nay có chút mới mẻ, tiệc trưa của các nữ quyến cũng diễn ra ở đây.

Mọi người phân ra ngồi hai bên khe suối thưởng thức món ngon, chén rượu vẫn đặt trên bè tre xuôi dòng mà xuống, nhưng một lần chỉ một ly, ngừng ở trước mặt người nào thì người được rượu chọn ở vòng trước sẽ ra đề để người kia đáp.

Đề bài có thể là làm thơ làm từ, cũng có thể là giải đố giải chữ, tùy thuộc người ra đề. Nếu người có chén rượu dừng trước mặt không đáp được thì phải uống ly rượu đó. Nếu có thể đáp được thì được quyền chỉ định một người bất kỳ uống thay mình.

Minh Đàn là Định Bắc vương phi, đương nhiên ngồi ở trên, cực gần thượng nguồn, chén rượu theo dòng nước chảy xuôi, cơ bản không có khả năng ngừng trước mặt nàng, trò chơi lần này nói trắng ra là không liên quan gì tới nàng, nàng cũng mừng vì được thanh thản nhàn nhã, chỉ lo xem trò hay.

Suối chảy róc rách, thỉnh thoảng có hoa rụng xuôi dòng, có người ngẫu hứng làm thơ, có người ngẫu hứng ca hát, xa xa còn nghe được tiếng ồn ào trong sân mã cầu, cực kỳ náo nhiệt, không khí dễ chịu hài hòa.

Nhưng bầu không khí tốt đẹp hiếm có này không kéo dài được bao lâu đã bị Địch Niệm Từ và Phụng Chiêu quấy nhiễu.

Vốn dĩ là chén rượu xuôi dòng mà xuống, dừng trước mặt Địch Niệm Từ. Người mới bị phạt trước đó không dám gây khó dễ cho Vĩnh Nhạc huyện chúa nên ra đề bài rất đơn giản, Địch Niệm Từ trả lời được bèn yêu cầu Phụng Chiêu quận chúa uống ly rượu này.

Tuy sắc mặt Phụng Chiêu khó coi nhưng vẫn uống.

Hai người đối đáp vài câu ngoài miệng, có Chương Hàm Diệu giảng hòa thì cũng gượng gạo cho qua. Nhưng ai ngờ đúng lúc này ly rượu tiếp theo lại dừng trước mặt Phụng Chiêu.

Theo quy tắc, đề bài là do người có rượu dừng trước mặt trước đó, Địch Niệm Từ ra.

Địch Niệm Từ tóm được cơ hội, cười to, đứng dậy không nể nang gì nói: “Vậy thỉnh Phụng Chiêu quận chúa làm một bài thơ về mẫu đơn đi.”

Lời vừa nói ra, mọi người nhìn nhau. Trước đây chỉ cảm thấy Phụng Chiêu quận chúa thích gây sự, không ngờ khả năng quấy rối của Vĩnh Nhạc huyện chúa cũng không hề thua kém.

Minh Đàn cũng ngồi từ xa hóng hớt trò hay này, với tính tình của Phụng Chiêu, có khi còn hắt thẳng rượu vào mặt Địch Niệm Từ.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, nhìn mặt Phụng Chiêu tức giận đến nỗi muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Càng ngoài dự đoán hơn, Phụng Chiêu bưng rượu, thực sự làm một bài thơ về mẫu đơn.

Tuy làm không ra gì nhưng cũng không có ai nói nhất định phải làm hay đến mức nào. Nhất thời bầu không khí lặng ngắt, Phụng Chiêu vẫn khiêu khích nói: “Bổn quận chúa đã đáp được, vậy mời Định Bắc vương phi uống ly rượu này đi.”

Minh Đàn đang chờ xem diễn: “…?”

Vì sao tiết mục nào cũng sống chết phải dính đến nàng?

Rất nhanh, tỳ nữ dâng ly rượu đến trước mặt Minh Đàn.

Minh Đàn hoài nghi. Rượu này Phụng Chiêu đã động vào, liệu có vấn đề gì không, sao nàng thấy không yên tâm tí nào.

Nhưng trước mắt bao người, nàng không thể không uống, cũng không thể kiểm tra rượu trước mặt mọi người. Nếu nàng kiểm tra rượu mà phát hiện ra có vấn đề thì còn dễ giải thích, nếu không có chuyện gì, không chỉ đánh vào mặt Phụng Chiêu mà còn làm mất mặt phủ Bình quốc công.

Trong lúc Minh Đàn do dự, bỗng nhiên giọng nói của Vân Y vang lên: “Vương phi yên tâm, thuộc hạ đổi rồi.”

Đổi rồi?

Minh Đàn nghe vậy, khựng lại trong chớp mắt rồi yên lặng uống hết ly rượu.

Đợi đến lúc không ai để ý, nàng nhẹ giọng hỏi một câu: “Ngươi đổi thế nào thế, đổi đi đâu vậy?”

Vân Y trầm ngâm, nàng chỉ lo được cho Vương phi nhà mình đã mệt rồi, nào còn để ý được người khác, chỉ tiện tay đổi một ly rượu trong cái đống rượu chưa xuôi dòng xuống mà thôi.

Nhưng nàng cũng đánh dấu ly rượu đó bằng một vết xước.

Ui, chết dở, hình như là vị Vĩnh Nhạc huyện chúa kia đang uống cái ly đó.